Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 333: Bạn học biến thành dì ghẻ




Chị ấy vừa lắc đầu, vừa đi vào thang máy. Tôi nhìn thấy trên nét mặt của chị ấy hiện lên nụ cười chế giễu, rất hiển nhiên, chị ấy thấy Trần An An thăng chức lên làm thư ký Chủ tịch hội đồng quản trị một cách bất bình thường như thế, dù sao cũng cảm thấy không vui.

Tôi cảm thấy giống như có một trận sét lớn đánh trên đầu tôi, tôi không phải nhìn thấy ảo giác sao? Tôi không nghe nhầm chứ?

Vừa nãy Tần Cương nói gì thế, Trần An An quay người là thay đổi, trở thành thư ký của chủ tịch tập đoàn sao?

Ông trời ơi, thế giới này thay đổi quá nhanh, tôi cảm thấy bản thân mình sắp chạy không kịp với tốc độ thay đổi này rồi.

Trong lòng tôi lại có dự cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt, tôi giống như đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Trần An An, chiếc xe đắt đỏ giá trị hơn 1000 vạn tệ, thư ký chủ tịch HĐQT, nụ cười đắc ý và kỳ lạ của Trần An An đó...... Tôi đập mạnh vào đùi, hỏng rồi, có phải Trần An An đã lọt vào mắt xanh của nhà giàu nào đó, thực ra lại chính là chủ tịch HĐQT Lạc Kiến Ba không?

Đột nhiên tôi nhớ ra đêm giáng sinh hôm đó, Trần An An trang điểm kiều diễm như thế, giống như một bông hoa hồng tươi mới căng mọng, lẽ nào, Lạc Kiến Ba hiểu biết sâu rộng lại bị mê muội bởi Trần An An sao?

Hừ, tên Lạc Kiến Ba này, ông.......ông.......ông cũng quá.......

Tôi chẳng kịp quay vào phòng làm việc của mình nữa, đi thẳng để phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm.

Tôi biết, hôm nay Lạc Mộ Thâm đến công ty rất sớm để xử lý công việc, tối hôm qua anh ấy bảo cho tôi biết.

Tôi gõ cửa, giọng nói dễ nghe của Lạc Mộ Thâm truyền ra: “ Vào đi!”

Tôi lập tức đẩy cửa đi vào.

Quả nhiên, Lạc Mộ Thâm đang ngồi ở bàn chăm chú xem tài liệu, vừa nhìn thấy tôi anh ấy nháy một mắt về phía tôi, làm dáng vẻ tinh nghịch nói: “ Em đến rồi à? Đây, bữa sáng cho em.”

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp hẳn lên, trước đây, đều là tôi mang bữa sáng cho anh ấy, bây giờ đổi ngược lại thành anh ấy mang bữa sáng cho tôi.

Có điều, có thể đón nhận được sự yêu thương của bạn trai như thế, là một người con gái rất hạnh phúc?

Tôi lập tức lao đến, chẳng khách sáo gì cầm lấy quẩy và nước đậu nành anh ấy mua cho tôi, ăn ngốn ngáo.

“ Em nói em xem, có thể ăn chậm chút được không? Ăn như thế giống như kiếp trước bị đói chết ấy, người không biết lại nghĩ anh đối đãi với em thế nào, tao nhã, tao nhã em có biết không?” ánh mắt đầy vẻ chán ghét của Lạc Mộ Thâm lướt qua tôi, được thôi, thực ra tôi cũng quen với ánh mắt đó của anh ấy từ lâu rồi.

Tôi bỏ sữa đậu nành và quẩy rời khỏi mồm của mình, nghiêm túc nhìn sang anh ấy hỏi: “ Lạc tổng, anh đoán xem sáng hôm nay em nhìn thấy ai?”

Tôi trừng to mắt nhìn Lạc Mộ Thâm nói.

“ Ai thế? Lẽ nào nhìn thấy Tôn Ngộ Không? Mắt trợn to như thế.” Lạc Mộ Thâm lại cúi đầu xem tài liệu.

Tôi đặt quẩy và sữa đậu nành lên bàn, vội vàng chạy đến bên cạnh anh ấy: “ Em nhìn thấy Trần An An, Trần An An, toàn thân hàng hiệu, bây giờ lái chiếc xe thể thao Buggati rất đẹp rất đẹp, chiếc xe thể thao đó giống của Dạ Thiên Kỳ, cũng hơn 1000 vạn tệ ấy, còn nữa, cậu ta còn đi vào phòng làm việc của chủ tịch HĐQT, em còn nghe nói cậu ta bây giờ trở thành thư ký của chủ tịch HĐQT nữa, việc này rốt cuộc là như thế nào?”

Tôi sốt ruột muốn biết câu trả lời, không biết Lạc Mộ Thâm có thể cho tôi một đáp án trọn vẹn không.

“ Ồ.” Lạc Mộ Thâm trong khi đặt tài liệu xuống bàn, nhẹ nhàng nhìn tôi, anh ấy khẽ nói: “ Em là nghi ngờ xe của Trần An An là của anh mua hay là của Dạ Thiên Kỳ mua sao?”

“ Em đương nhiên không phải nghi ngờ hai người bọn anh mua, em là nghi ngờ Trần An An, tại sao…….” Tôi nhíu mày nói.

Tôi không phải kẻ ngốc, tôi biết người như Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ, sẽ không thích được con người như Trần An An.

“ Ôi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nhìn tôi, thở dài nói: “ Nhụy Tử. trong thời gian em bị bệnh, có một vài việc anh không nói với em, Trần An An là được chủ tịch HĐQT cũng là bố của anh đã điều Trần An An làm thư ký chủ tịch HĐQT. Bố anh không biết tại sao lại thích được người phụ nữ đó, mấy ngày này đều ở cùng với người phụ nữ đó, thân mật tình cảm, quả thật dường như không chia cắt nổi, chiếc xe đó, có lẽ là của bố anh mua cho cô ta.”

Anh ấy nói hết những lời đó, khẽ nhếch khóe miệng, mỉm cười chế giễu, anh ấy vừa thở dài vừa khẽ lắc đầu.

“ Cái gì?” Tôi giống như con mèo bị dẫm phải đuôi vậy, suýt nữa nhảy từ dưới đất lên, tôi quả thật không dám tin vào tai mắt mình, “ Anh nói gì cơ? Anh nói bố anh thích Trần An An, ở cùng Trần An An rồi?”

Hỏng rồi, thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

“ Đúng thế, ông ấy nói như thế, hơn nữa bây giờ còn rất yêu thương chiều chuộng.” Lạc Mộ Thâm cười khẩy một tiếng, “ Con người ông ấy, chính là phong lưu như thế, trước nay đã là như thế, nếu như không phải như thế, mẹ anh cũng không thể chết.” trong giọng nói có một chút gì đó lạnh lùng khó tả.

Nhưng tôi nghe thấy anh ấy dường như không tâm đến Trần An An, dường như Trần An An chỉ là khách qua đường trong cuộc sống tình cảm của bố anh ấy là Lạc Kiến Ba mà thôi.

Còn tôi, tại sao lại cảm thấy hết sức hoảng sợ như thế chứ?

Đó là một thứ dự cảm không lành. Càng ngày càng mãnh liệt.

“ Nhưng mà, Trần An An là bạn học của em, em bây giờ là bạn gái của anh, Trần An An nếu như đến với bố anh, không phải sẽ trở thành dì ghẻ của em sao?” Tôi buồn rầu nói.

Huống hồ quan hệ bây giờ của tôi và Trần An An đã chẳng tốt đẹp gì.

Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn tôi, đột nhiên anh ấy cười, anh ấy lại gập ngón tay lại, khẽ vuốt dọc theo sống mũi của tôi: “ Em ấy à. Căng thẳng thế làm gì chứ? Bố của anh là người như thế, khi yêu chiều một người phụ nữ, xe mua xe rồi mua nhà, nhưng cũng chỉ là tươi mới một hồi thôi, đến lúc đó rất nhanh sẽ chán thôi, em cho rằng bạn học Trần An An đó của em có thể trở thành nữ chủ nhân của Lạc Thị sao? Truyện cười à.”

Tôi ra sức chớp chớp mắt.

“ có điều cũng phải nói, lần này bố anh thật sự ra mặt, chứng tỏ bạn học đó của em thật sự có thủ đoạn, được thôi, cô ta đã tự nguyện ở cùng ông già, thì để cô ta làm đi, coi như bù đắp phí tổn thất tuổi thanh xuân, em xem em, anh nói mà, em với Trần An An là bạn học, tốt nghiệp cùng một trường, tại sao lại cách xa nhau thế chứ?” Anh ấy lấy tay nhéo vào mũi tôi, gần như nhéo mũi tôi đỏ cả lên rồi.”

“ Hừ.”Tôi đẩy tay anh ấy ra, “ Nếu như anh cũng thích Trần An An, thế thì anh cũng đổi đi, bố con anh cùng tranh nhau đi.”

Môi tôi bĩu dài ra không khác gì vòi của siêu nước.

“ Ôi, sao anh lại ngửi thấy có mùi vị chua cay ở đây nhỉ? Ghen rồi à?” Lạc Mộ Thâm cười nhìn tôi, “ Nhưng tại anh lại cảm thấy vui thế chứ?”

“ Em còn lâu mới ghen.” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Có điều nói thật,” Lạc Mộ Thâm nhẹ thở dài, “ Em nên học bạn học của em, lúc nào chuyển chính thức cho anh đấy, em lúc nào cũng không cho anh động vào người, anh nói cho em biết khoảng thời gian này chức năng của anh thoái hóa đi nhiều rồi.”

“ hừ, Lạc Mộ Thâm anh có thể đừng nói thế được không? Như thế mà cũng thoái hóa sao? Anh làm sao mà lại thoái hóa dễ như thế chứ?” tôi cố ý trợn tròn mắt nói với Lạc Mộ Thâm.