Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 310: Đừng rời xa anh




Tôi không thể nói xấu Trần An An trước mặt Lạc Mộ Thâm, mặc dù Trần An An luôn cho rằng tôi bất nhân bất nghĩa, nhưng, tôi nghĩ lại dù sao chúng tôi trước đây cũng đã từng là bạn tốt, thật sự không thể cạn tàu ráo máng với người ta như thế, chỉ là sau này ít nói chuyện mà thôi, người ta quay lại toà nhà tập đoàn, nếu như tôi nói thêm vào trước mặt Lạc Mộ Thâm, không để người ta quay về, như thế cũng cảm thấy không thoải mái lắm?

Nếu như tôi là người như thế, đến bản thân tôi cũng coi thường mình.

Nghĩ đến đây, tôi thư thái nói: “ Em chỉ là hơi giật mình, bố anh lại trẻ trung như thế, chăm sóc bản thân quá tốt, cực kỳ có sức cuốn hút của đàn ông, sự vững vàng và trưởng thành đó, bất chợt nhìn thấy, còn cho rằng đó là anh trai của anh ấy chứ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ ngoài bốn mươi tuổi.” Tôi khẽ nói.

“ Sao thế? Thích rồi sao? Thích vẻ cuốn hút chín chắn của bố anh rồi sao? Anh nói em Tô Tư Nhuỵ, em như thế là không đúng đâu. Em lúc nào cũng nói anh, tại sao anh thấy em cũng bắt đầu phong lưu rồi đó? Nhìn thấy người đàn ông trưởng thành là bị mê muội rồi, anh ghen rồi đấy.” Lạc Mộ Thâm cố ý nói.

Tôi lấy hết sức đập vào tay anh ấy một cái: “ Anh nói linh tinh cái gì thế? Em chỉ nói thế mà thôi, ai nói là thích bố anh, em khen ngợi bố anh còn hơn là hạ thấp bố anh có được không? Em chỉ là nói bố anh không giống như trong tưởng tượng của em mà thôi, trong tưởng tượng của em bố anh là một ông lão tóc bạc, nhưng bây giờ nhìn bố anh trẻ trung như thế, cho nên rất bất ngờ mà thôi.” Tôi tức lẩm bẩm nói.

Đàn ông ấy à, khi ghen thì hẹp hòi nhỏ mọn, thật sự còn đáng sợ hơn phụ nữ.

Lạc Mộ Thâm cũng không ngoại lệ.

“Hừm, đẹp trai thì đẹp trai, trẻ trung cũng trẻ trung, cho nên cả đời mắc bệnh đào hoa, phong lưu vô độ.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ nếu không phải ông ấy phong lưu, mẹ anh có bị ông ấy làm cho tức chết không?”

Tôi không kìm được ngạc nhiên, trước đây, tôi chưa từng nghe thấy từ chính miệng Lạc Mộ Thâm nói bất cứ việc gì của gia đình anh ấy, anh ấy dường như không muốn nhắc đến người nhà anh ấy, cũng gần như không muốn qua lại nhiều với người nhà của mình, một mình anh ấy đơn độc sống trong căn biệt thự to như thế, nếu như dẫn tôi đi gặp người nhà, cũng chỉ là dẫn đi gặp bà nội anh ấy mà thôi.

Điều này ở gia đình bình thường như chúng tôi quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, mặc dù xem ra Lạc Mộ Thâm vẫn lễ độ cung kính với bố anh ấy, nhưng trong vẻ kính cẩn lễ phép đó ẩn chứa sự né tránh. Căn ản không giống như quan hệ thân thiết giữa tôi và bố tôi. Có lẽ là tại vì bố anh ấy phong lưu, khiến mẹ anh ấy đau lòng, cho nên khiến Lạc Mộ Thâm luôn ghi hận trong lòng.

Cho nên, Lạc Mộ Thâm cũng hình thành tính cách phong lưu đó, có lẽ là trong tiềm thức, là báo thù với bố của mình chăng?

Tôi không nén được tiếng thở dài, cánh cửa nhà giàu ấy à, nhà giàu thật sự sâu khó thể dò, sự phức tạp của nhà giàu thật sự vượt quá sự tưởng tượng của tôi.

Tôi thậm chí không biết sau này, tôi có thể sống vui vẻ hạnh phúc trong cánh cửa nhà giàu Lạc Thị không.

Tôi có thể giống Lạc Mộ Thâm, sẽ hạnh phúc bình an mà bước tiếp được không?

Tôi đang thất thần nghĩ, đột nhiên Lạc Mộ Thâm dừng xe bên đường, anh ấy quay đầu nhìn sang tôi. Ánh mắt của anh ấy khiến tôi hơi đỏ mặt.

“ Anh làm gì thế?” tôi sờ tay lên mặt mình đang đỏ bừng, hơi nghi ngờ nhìn mặt anh ấy.

“ Không có gì.” Lạc Mộ Thâm nghiêng nhẹ đầu, nhìn tôi, “ Nhuỵ Tử, đồng ý với anh, anh bây giờ ngoài bà nội ra, em là người thân nhất của anh, đồng ý với anh, đừng rời xa anh.”

Tôi ngạc nhiên nhìn ánh mắt chăm chú đó.

Anh ấy đưa cánh tay ra, ôm tôi vào trong lòng, gục đầu lên vai tôi, hơi thở ấm nóng của anh ấy phả lên gáy tôi.

“ Đầu lợn, đồng ý với anh nhé.” Anh ấy lại nhắc lại lần nữa.

“ Em đồng ý với anh.” Tôi thành thật nói.

Lạc Mộ Thâm nghiêng đầu, hôn vào khoé miệng tôi một cái. Sau đó, lại gập ngón trỏ vuốt nhẹ vào sống mũi của tôi.

Nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ấy, tôi cố ý học dáng vẻ đó của anh ấy, cũng vuốt nhẹ lên sống mũi của anh ấy.

Lạc Mộ thâm chăm chú nhìn tôi, sau đó, anh ấy khẽ cười.

Anh ấy dường như rất hài lòng, đúng thế, nói không ra được cảm giác hài lòng đó.

“ Xem ra ông trời thật sự không bạc với anh, để lúc anh không vui nhất lại gặp được em, thực ra cũng có lúc, anh rất cảm ơn tên bạn trai phản bội đó của em, nếu như không phải hắn ta thay lòng, anh làm sao có được em chứ?”

“ Ồ? Bây giờ cảm ơn tên đó sao? Lúc đó không phải anh đã đuổi anh ta ra khỏi thành phố A không? Bây giờ lại cảm ơn hắn ta sao?” Tôi cố ý hỏi.

“ Đúng thế, thật sự rất cảm ơn!” Đôi mắt sáng của Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, “ em muốn biết tên bạn trai cũ đó của em đang làm gì không?”

“Không biết, lần trước họp mặt với bạn học cũ cũng không gặp, có lẽ về quê của hắn ta rồi.” Tôi bình thản nói.

Tôi bây giờ chẳng thèm quan tâm tên Đường Nhiên đó rốt cuộc đang ở đâu, anh ta trong lòng tôi, bây giờ đã không còn vết tích gì, giống như là mây trắng bay trên trời vậy.

“ Lần trước anh gặp hắn ta ở tiệc rượu.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

“A? Anh ta vẫn ở thành phố A sao? Anh ta đang làm gì thế?” Tôi tò mò hỏi.

Tôi thật sự rất tò mò, Đường nhiên chưa rời khỏi thành phố A, anh ta đang làm gì rồi?

“ Muốn biết không?” Lạc Mộ Thâm cố ý hỏi, “ nếu như muốn biết, chủ động hôn một cái, dặn trước em đừng có làm cho xong, phải thật tâm thật lòng hôn.”

Thằng cha này! Yêu cầu nhiều như thế chứ.

Tôi đành phải cẩn thận hôn một cái.

“ Anh nói em biết, em đang làm gì thế? Chỉ là qua quýt cho xong chuyện. Em nói xem anh còn có thể nói sao? Con người anh ghét nhất việc làm qua quýt cho xong, nếu như em lại làm thế với anh, anh không bỏ qua cho em đâu.” Lạc Mộ Thâm nửa đùa đửa thật nói.

“ Được rồi được rồi, nói nhiều thế làm gì chứ? Cũng không sợ tốn nước bọt nữa.” Tôi thật chẳng biết làm sao nữa.

Tôi ôm lấy đầu anh ấy, hôn một cái nồng nhiệt lên má anh ấy: “ Bây giờ có thể bảo cho em biết Đường Nhiên đang làm gì chứ?”

“ Vẫn miễn cưỡng, vẫn với dáng vẻ không can tâm tình nguyện, cứ như là anh bắt ép em vậy, anh nói em đầu lợn, em như thế rất dễ khiến anh sinh tính phạm tội đấy em biết không?” trong mắt Lạc Mộ Thâm mang đầy vẻ chán ghét.

“ Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi hằm hằm trừng mắt nhìn thằng cha này, thằng cha này bây giờ biết bắt thóp rồi, tôi thật sự cảm thấy sau này tôi khó sống rồi.

“ Không có gì, chính là nói khi chúng ta làm việc, ít nhất phải cẩn thận chút, bất kể là công việc hay thái độ sống, phải cẩn thận chút, ví dụ như vằ nãy em hôn anh, ba phần không nhẫn nãi, bảy phần làm qua quýt, em có biết như thế khiến trong lòng người khác rất khó chịu không, nếu như qua loa như thế, thà không hôn còn hơn.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

ở điểm này, tôi thật sự bái phục Lạc Mộ Thâm, anh ấy có thể dễ dàng khiến tôi cảm thấy tôi làm không đúng, giống như phạm tội vậy.

“ Thế thì làm thế nào?” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Lại từ đầu.” Thằng cha àny làm tư thế mặt lạnh lùng của tổng giám đốc.

“ Thật sự phục anh rồi.” Tôi đành phải chu môi, mỉm cười nhẹ nhàng: “ Như thế đã được chưa?”

“ Vừa nhìn là biết không can tâm tình nguyện rồi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ thở dài.