Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 288: Xảy ra chuyện rồi




Tôi cũng nhìn mình hiện lên trong tấm gương ấy.

Tôi mặc trên người, là chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đội thêm chiếc mũ hồng nhỏ xinh, nhìn trông có vẻ rất xinh đẹp và đáng yêu. Qua ánh sáng của ánh đèn trong tháng máy, khuôn mặt tôi càng trở lên rạng rỡ, tươi tắn.

Lạc Mộ Thâm cứ nhìn tôi qua tấm gương như thế, cho đến khi tôi cảm thấy mình không thể nhìn thêm đưa ánh mắt nhìn đi chỗ khác. Không muốn nhìn vào đôi mắt của anh ta, bởi vì cứ nhìn vào đó, tôi lại thấy mình trở lên yếu đuối hơn.

Tôi lại nhớ tới những gì tôi cùng Lạc Mộ Thâm trải qua trước đây, trong đó có những lúc anh ta đưa tôi đi ăn, đánh nhau vì tôi, đưa tôi đi lặn, đưa tôi đi cứu Châu Đình, tôi có thể nhớ tới tất cả những điều ấm áp mà Lạc Mộ Thâm đã làm cho tôi.

Đương nhiên, tôi cũng có thể nhớ ra những điều u ám Lạc Mộ Thâm đã mang đến cho tôi.

Trước đây, những sự việc này, tôi đều có thể bỏ qua không quan tâm, thế nhưng, giờ đây mất đi rồi, những kí ức này lại cứ như một cơn lũ xông thẳng vào trí não của tôi, tại sao quên mà không thể quên đi được.

Cúi đầu xuống vài giây, tôi lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta vẫn cứ lặng im đứng đó, giống như một mình đứng dưới đêm khuya tĩnh mịch vậy.

Phải, anh ta cứ lặng im như thế đó, cứ như người đứng cạnh không phải là tôi, mà chỉ là một người xa lạ, anh ta chỉ là đang nhìn một người xa lạ trông giống như đã từng quen mà thôi.

Thế thì, trong lòng anh ta hiện giờ đang nghĩ gì đây?

Còn tôi đứng đó, nhạy cảm cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, còn có cả một mùi hương nước hoa vô cùng quen thuộc ấy nữa.

Mùi thơm nhẹ nhàng đó, lại khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp tôi đã từng ở bên cạnh anh ta.

Mùi thơm nhẹ nhàng êm ái đó, thực sự nó đã quá quen thuộc với tôi rồi, mùi thơm ấy thường có thể bao trọn lấy tôi, mùi thơm dễ chịu đó, có lẽ tôi chẳng bao giờ có thể quên được.

Tôi không kìm nén được khẽ ốm lấy hai vai, trên mặt vẫn vờ như không có biểu cảm gì, thực ra trong lòng đang rất hỗn độn những cảm xúc rồi.

Anh Đại Thâm, Lạc Mộ Thâm!

Trong lòng tôi bỗng thốt lên một giọng nói.

Thực ra, tôi muốn gặp Lạc Mộ Thâm lắm, hôm nay gặp được anh ta, trong lòng tôi lại là cái cảm giác đau thương ấy.

Đặc biệt là trong thang máy chặt kín người, tôi bị ép vào sát người Lạc Mộ Thâm, cái hơi thở quen thuộc ấy càng thở lại càng như muốn bao trọn lấy tôi, khiến những suy nghĩ của tôi trở nên mơ hồ, hỗn độn.

Muốn sớm quên đi anh ta, nhưng sao giờ lại gặp lại anh ta chứ?

Cũng có thể, đấy chính là nghiệp duyên?

Đứng trong thang máy, tôi cố gắng lái suy nghĩ của mình tới những việc khác, điềm tĩnh điềm tĩnh, đợi cho tháng máy đi lên rồi, lúc đó sẽ có thể tránh được anh ta thôi.

Đến lúc đó, chúng tôi sẽ là đường ai người ấy đi.

Nếu không gặp, cũng có thể sẽ không phải khó chịu thế này.

Sau này tôi cũng phải yêu cầu với Dạ Thiên Kỳ một chút, không tới Vương Thị nữa.

Để tránh không phải gặp Lạc Mộ Thâm.

Tôi liếc nhìn sang Trần An An đứng bên cạnh tôi, đúng lúc đó Trần An An đang nhìn tôi với ánh mắt ghen ghét và thù hận, cứ giống như tôi đã cướp đi bạn trai của cô ấy vậy.

Tôi không kìm nén được khẽ cười trong lòng.

An An, thực ra lần này cậu quá tự cao rồi đấy? Lạc Mộ Thâm thực ra đâu có coi trọng cậu, cho dù không có tôi đi nữa, thì anh ta cũng không cần cậu đâu, nếu không có tôi, thì cậu sớm đã bị anh ta đuổi việc rồi.

Dĩ nhiên tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với cậu ta, bởi vì trong lòng tôi, Trần An An và tôi----đã tuyệt giao quan hệ từ lâu rồi!

Giờ tôi không muốn thấy Lạc Mộ Thâm như thế nào, thì cũng không muốn thấy cậu ta như thế.

Giờ tôi chỉ mong thang máy nhanh tới tầng 20, để tôi không phải gặp những người tôi không muốn gặp trong một cái không gian chật hẹp như thế này.

Thế nhưng, số mệnh lại như muốn trêu đùa tôi một lần nữa.

Khi thang máy chạy tới tầng 15 hay là tầng 16 gì đấy, đột nhiên một âm thanh “ Đính đong” kêu lên, ánh đèn trong thang máy đột nhiên tắt phụt, thang máy bỗng rung lên bần bật, đi cùng theo đó là những âm thanh báo động chói tai.

Người trong thang máy sợ hãi hét lên, hỏng rồi, thang máy xảy ra chuyện rồi, tiếp theo sẽ là gì đây? Liệu có bị rơi một mạch từ đây xuống dưới mặt đất không?

Bốn bề xung quanh đều là màu đen tối om, tuy tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được thang máy đang rung lắc rất mạnh, và những người xung quanh đang lo sợ gào thét, tôi cũng sợ hãi đến mức toàn thân run lên cầm cập rồi.

Mẹ ơi, bà ơi, chẳng nhẽ tôi trúng thưởng đấy à?

Tôi thực sự đang gặp phải sự cố thang máy sao?

Trong đầu tôi bỗng ùa về những thông tin trong thời sự, thang máy tòa cao ốc xảy ra sự cố, rơi thẳng từ trên cao xuống, tất cả những người trong thang máy đã bị tử vong với một thân xác không còn nguyên vẹn, đó đúng là một thảm cảnh.

Tôi càng cảm thấy lo sợ hơn, chẳng nhẽ tôi lại đen đủi như thế sao?

“ A a a, mau ấn tất cả những nút trên tháng máy.” Có người hét lên.

Có người ấn một cách hoảng loạn, nhưng những nút ấn đó không có một phản ứng gì. Xem ra những hướng dẫn để bảo vệ tính mạng khi gặp phải sự cố thang máy trên thời sự không hiệu nghiệm rồi.

“ A a a, cứu mạng a! cứu mạng, có ai đó không cứu tôi với?” Cô gái đứng bên cạnh tôi vừa hét lên kêu cứu, vừa không ngừng hoảng loạn, giống như là đang hốt hoảng khi thang máy đang rơi vậy.

Tôi biết, những cách đó đều không có tác dụng gì cả.

Đương nhiên, tôi cũng nghe thấy giọng của Trần An An kêu lên, trong tiếng kêu của cậu ta, chứa đầy sự tuyệt vọng, vừa kêu vừa gào khóc.

Cậu ta lao lên trước cửa thang máy, không ngừng đập lên cửa, hét lớn: “ Cứu mạng a, thang máy gặp sự cố rồi, trong thang máy có người, cứu mạng a!”

Tiếng kêu của phụ nữ vốn dĩ đã rất thảm thiết, nhưng trong những lúc như thế này thì tiếng kêu đó càng đáng sợ hơn rất nhiều.

Nếu như có người bị bệnh tim, chắc gặp phải tình cảnh thế này cũng sẽ lăn ra ngất mất.

Trong bóng tối, tôi càng cảm thấy bất lực, tôi tiến gần hơn đến bên cạnh những người khác, còn ở bên cạnh tôi, lại chính là Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm rõ ràng cũng đã bị sự cố làm cho lo lắng rồi, nhưng là một người đàn ông, anh ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hơn nữa, trong lúc bóng tối bao trùm, anh ta vẫn không quên ôm giữ lấy tôi đang đứng bên cạnh.

Mặc kệ, trước đây chúng tôi đã từng có bao nhiêu tình thù, cho dù chúng tôi đã từng rất căm ghét đối phương, trong thời khắc hiểm nguy này, anh ta vẫn nhẫn nhịn ôm lấy tôi.

Cánh tay của anh ta vẫn cứng rắn khỏe khoắn như vậy, ở trong vòng tay của anh ta tôi cảm thấy rất an toàn.

Tôi hít hà hơi ấm trên người anh ta, tôi hiểu, anh ta đang dùng hành động để nói cho tôi biết.

Anh ta không muốn để tôi phải sợ hãi!!!

Nhưng, lúc này thực sự tôi rất sợ hãi.

Nói không sự thì hoàn toàn giả dối, cho dù bình thường tôi là một nữ hán tử mạnh mẽ như vậy, thế nhưng gặp phải tình cảnh này, tôi biết ở vào hoàn cảnh này, nếu như thang máy rơi thực sự, khả năng chúng tôi sống sót là rất rất nhỏ.

Tôi mới có 23 tuổi, cuộc sống của tôi mới chỉ vừa bắt đầu, tôi vẫn còn chưa thực hiện được nguyện vọng của mình, tôi còn muốn kiếm tiền để mua nhà cho bố mẹ ông bà tôi ở thành phố A này, tôi vẫn đang cố gắng nỗ lực hết sức mình, nhưng cũng có thể ngày hôm nay, tôi thực sự không thể nào cố gắng được nữa rồi.

Tôi có cảm giác như mình đã bị thần chết nhắm tới, sợ hãi tới mức chẳng thể thở nổi.

Tôi run lên không ngừng, hai hàm răng đập mạnh vào nhau, trong thang máy không hề lạnh, nhưng tôi cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Nhưng giữ lại hơi ấm cho tôi đó là, tôi đang được Lạc Mộ Thâm lấy hết sức của mình ôm chặt lấy tôi.

Bàn tay to lớn của anh ta che lên đỉnh đầu tôi. Lấy hơi ấm của cơ thể mình khống chế lại hơi lạnh khiến tôi phải run lên.