Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 282: Tại sao Lương Cẩn Hàn lại đến




Dạ Thiên Kỳ giúp tôi đeo găng tay đấm bốc vào, vỗ vai động viên tôi: “ Nào, đánh bao cát.”

Tôi hằm hằm giơ nắm đấm ra, bao cát đó có tính đàn hồi, đập ngược vào đầu tôi một cái.

Tôi đứng lên, hơi thấy chóng mặt hoa mắt.

“ Lại cái nữa.” Dạ Thiên Kỳ nói với tôi.

Tôi lại đưa nắm đấm ra, lần này tôi đánh trúng rồi.

“ Được, rất có lực, giống như một nam tử hán vậy, lại cái nữa.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi đấm liên tiếp vào bao cát, bao cát đó bị tôi đánh cho lắc lư đung đưa, trong lúc hưng phấn, tôi còn giơ chân lên đạp vào bao cát khiến bao cát đó như muốn bay lên.

Dạ Thiên Kỳ vui mừng nhìn tôi: “ Ồ, Nhuỵ Nhuỵ, thật nhìn không ra, em khoẻ như thế, em đúng là hạt giống tốt của môn đấu vật, em biết ufc không? là nơi đấu vật trên thế giới, bên trong có rất nhiều tuyển thủ mỹ nữ gợi cảm, anh tin rằng nếu như em luyện môn đấu vật, không chừng sẽ trở thành no.1 thế giới, có điều, đương nhiên môn thể thao này anh sẽ không để em luyện, tại vì anh không nỡ để em bị đối thủ khác đánh.”

Tôi lau mồ hơi trên mặt trên đầu: “ Được, Dạ Thiên Kỳ, anh dạy tôi làm thế nào để đấu vật?”

Tôi phát hiện tâm trạng khó chịu đó của tôi đã khá hơn rất nhiều, giống như một lượng lớn nước mắt không chảy ra được hoá thành những giọt mồ hôi vậy, Dạ Thiên Kỳ nói đúng, đây đúng là một cách hoá giải cực kỳ tốt.

“ Nếu như muốn học, anh có thể dạy em kỹ xảo, sau này, sẽ tìm cho em thày dạy khác giỏi hơn.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Tôi muốn học.” Tôi kiên quyết nói.

“ Được, anh thu nạp trước tiểu đồ đệ đáng yêu như em.” Dạ thiên Kỳ cười dùng ngón tay gõ vào trán tôi một cái.

Cứ như thế, Dạ Thiên Kỳ cẩn thận dạy cho tôi các loại kỹ xảo vật lộn, tôi học thật sự rất nhanh, không đến hai tiếng, tôi đã có thể đấu vật được với Dạ Thiên Kỳ.

Tôi đã từng nói, thần kinh vận động của tôi thật sự phát triển, học các môn thể thao thật sự quá nhanh.

Trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà tôi đã luyện được thế giơ đấm như điện, đá chân như gió.

Dạ Thiên Kỳ nói tôi rất giỏi, tôi bây giờ thật sự cảm thấy cảm giác bực tức khó chịu đó dần dần biến mất rồi.......

Ở trong câu lạc bộ đấu vật hồi lâu, tôi và Dạ Thiên Kỳ mới rời đi.

Dạ Thiên Kỳ đưa tôi về căn phòng tôi thuê, nghiêng đầu cười nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, sao rồi? Có phải dễ chịu hơn nhiều rồi, buổi tối sẽ có giấc ngủ ngon nữa?”

“ Có lẽ thế. Cảm ơn anh, Dạ Thiên Kỳ.” Tôi chăm chú nhìn vào mắt Dạ Thiên Kỳ, chân thành nói.

“ Anh đã nói rồi, ở cùng với anh, anh nhất định sẽ khiến em cảm thấy vui, em suy nghĩ xem, có muốn ở cùng anh mãi mãi không, anh sẽ trở thành người yêu chính thức của em?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Mặt tôi lại tối sầm lại, thằng cha này, lại bắt đầu không nghiêm túc rồi.

“ Đi đi đi.” Tôi trách mắng rồi giơ nắm đấm ra đấm vào ngực Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ cười nhanh chóng tránh ra, “ Này, Nhuỵ Nhuỵ, em bây giờ tốt nhất đừng dễ dàng ra tay như thế, nên biết, em bây giờ đã được huấn luyện qua, không phải người con gái dịu dàng yêu kiều nữa rồi.”

Tôi hầm hầm trừng mắt lườm Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ cười đưa tay vén lọn tóc thừa của tôi, nhẹ nhàng nói: “ Được rồi, về nhà ngủ đi!”

Tôi cố gắng cười với Dạ Thiên Kỳ, đi vào phòng của mình.

Đến trước cửa sổ, tôi vẫn nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ và xe của anh ta, anh ta vẫn đứng bên cạnh xe, nhìn rất lâu về phía cửa sổ phòng tôi, sau đó, anh ta mới lái xe đi.

Nhìn bóng chiếc xe Maserati rời đi, tôi không kìm được thở dài một tiếng.

Có lẽ, bây giờ tôi thật sự bắt đầu nợ Dạ Thiên Kỳ rồi.

Dạ Thiên Kỳ đi rồi, tôi bắt đầu tắm rửa, dọn dẹp lại đồ đạc một chút, khi cầm cuốn nhật ký đó của Tử Gia, tôi lại không nhịn được khóc oà lên.

Tử Gia, là một người con trai tốt như thế, đáng tiếc, tôi lại không chân trọng.

Nếu như có kiếp sau.........tôi nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy.

Tôi đang khóc, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Tôi khẽ nhíu mày, lẽ nào là Dạ Thiên Kỳ quay lại?

Nơi này chỉ có anh ta và tôi biết thôi mà?

Tôi tiện mồm hỏi: “ Ai đấy?”

Bên ngoài chuyển đến một giọng nói quen thuộc: “ Anh, Nhuỵ Tử, mở cửa được không?”

Tim tôi lập tức co thắt lại.

Mở cửa ra, bên ngoài là một người đàn ông lạnh lùng phóng khoáng.

Tôi nhận ra, đó là bạn thân của Lạc Mộ Thâm, cũng là một người bạn chơi với tôi rất tốt: Lương Cẩn Hàn.

Lương Cẩn Hàn xuất thân từ gia đình quý tộc nhưng cử chỉ và lời nói không khéo, giọng điệu lạnh lùng, ngôn ngữ vụng về, nhưng lại là một người rất tốt.

Có lẽ, anh ấy không phải là một tình nhân tốt, nhưng tuyệt đối là một người bạn đáng để tin tưởng.

Bản thân anh ta rất dễ có khoảng cách với người khác, cũng không dễ đối tốt với người khác, nhưng nếu là người mà anh ta đã nhận định, anh ta là người sẽ dốc ruột gan mà nghĩ cho đối phương.

Tôi luôn cảm thấy anh ta rất gần gũi.

Nhưng vì né tránh Lạc Mộ Thâm, tôi cũng né tránh anh ta.

Cho đến hôm nay, mới thật sự gặp lại anh ta.

Tôi nhìn Lương Cẩn Hàn, không biết nói gì mới được.

“ Anh Cẩn Hàn........” tôi nuốt nước bọt, đành phải chào hỏi một câu.

Nhìn thấy Lương Cẩn Hàn, tôi giống như nhìn thấy Lạc Mộ Thâm vậy.

Lương Cẩn Hàn cố gắng cười với tôi, có lẽ bình thường anh ta rất lạnh lùng, cho nên nụ cười này đối với anh ta mà nói hơi tốn sức của anh ta, anh ta chỉ là nhếch khoé miệng, cảm thấy hơi cứng mặt, nhưng như thế đã là đủ rồi.

“ Nhuỵ Tử, không bảo anh vào ngồi một lát sao?” Anh ta nhẹ giọng nói.

“ Ưhm, anh vào ngồi đi!” Tôi gật gật đầu, nhẹ giọng nói.

Tôi làm tư thế mời vào, Lương Cẩn Hàn tư thế hiên ngang bước vào phòng của tôi.

Anh ta nhìn căn phòng nhỏ của tôi, bỏ khăn quàng cổ ra, ngồi vào chiếc ghế sopha nhỏ. Tôi nghĩ một lát, cũng kê chiếc ghế ngồi đối diện anh ta.

Hơn nữa, tôi còn không quên rót cho anh ta một cốc nước ấm, cũng tự rót cho mình một cốc.

Trong phòng tôi không có cà phê, cũng không có trà xanh hay trà sữa trân châu, chỉ có nước trắng đun sôi mà thôi.

“ Cảm ơn.” Lương Cẩn Hàn nhẹ giọng nói, khoảnh khắc này, tôi cảm thấy anh ta hiền hoà hơn rất nhiều, không giống vẻ lạnh lùng như trước đây.

Thực ra nghĩ kỹ, anh ta luôn đối tốt với tôi, cũng đối tốt giống như em gái của mình vậy.

Chỉ là, anh ta không phải kiểu người thể hiện tình cảm nhiệt tình, không phải thích thể hiện tình cảm.

“ Thật không ngờ em lại ở nơi nhỏ bé như thế này.” Lương Cẩn Hàn nhẹ giọng nói.

Tôi nhún nhún vai, cười cười: “ Phòng đơn rất thoải mái mà! Có điều anh Cẩn Hàn, tại sao anh biết em sống ở đây? Tại sao lại tìm đến đây?”

Lương Cẩn Hàn bình thản nói: “ Muốn biết đương nhiên sẽ biết được.”

Tôi nhún nhún vai, không sai, người như bọn họ, tay mắt khắp nơi, bọn họ muốn biết gì mà chẳng được?

Tôi đành phải mỉm cười, nhìn cốc nước ấm trong tay mình. Nhiệt độ của nước khiến lòng bàn tay tôi cũng nóng, nhưng trong tim vẫn lạnh lẽo.

“ Lương Cẩn Hàn, anh tìm em có việc gì thế? Muộn thế này rồi.........” Tôi nhẹ giọng nói.

Lương Cẩn Hàn khẽ chớp mắt nói: “ Nhuỵ tử, anh đến tìm em, là vì Lạc Mộ Thâm.”