Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 275: Quay về với anh đi




“ Anh biến đi.” Tôi vội vàng lấy chăn kéo lên người, giống như một con nhộng vậy, “ Dạ Thiên Kỳ, nếu như anh dám qua đây, tôi vặn đứt thứ đó của anh đấy.”

“ Hừ, vừa nãy vẫn còn giống như Lâm Đại Ngọc đáng thương, ngoắt một cái đã thành bà chằn rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi dữ dằn nói: “ Tôi cảnh cáo anh, Dạ Thiên Kỳ, nếu như anh nửa đêm dám mò qua đây, tôi cắt đứt của anh đấy!”

Tôi làm tư thế dùng kéo cắt.

“ Sao mà dám chứ? Không phải nói rồi sao? Anh không phải Liễu Hạ Huệ mà làm trò nhố nhăng đâu.” Dạ Thiên Kỳ vừa cười vừa đi về phía phòng của mình, “ Anh đi ngủ đây, Nhuỵ Nhuỵ, nửa đêm em đừng mò sang chỗ anh nhé!”

“ Đi chết đi!” tôi lấy chiếc dép hầm hầm ném về phía cửa, tôi nghe thấy tiếng cười hung hăng càn quấy của Dạ Thiên Kỳ.

Tôi nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra trong ngày, vừa nghĩ vừa khóc, dần dần tôi chìm vào giấc ngủ.

Tôi lại mơ thấy Lạc Mộ Thâm với đôi mắt sâu xa buồn bã đó......

Cả đêm này, tôi ngủ cũng không ngon, trằn trọc, lật đi lật lại, không biết đến lúc mấy giờ, tôi dụi dụi mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng rồi.

“ Được rồi?” Tôi nghe thấy giọng nói ấm áp mê người của Dạ Thiên Kỳ, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng và chiếc quần bò màu xanh nhạt mới mua, cười hì hì bưng đĩa đựng đồ ăn sáng tao nhã đứng trước mặt tôi.

“ Ăn sáng thôi? Mau rửa mặt súc miệng, mang cho em món điểm tâm socola mà em thích ăn nhất đây.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Sáng sớm ngủ dậy đã muốn cho tôi thành lợn à?” Tôi lẩm bẩm nói, nhưng trong lòng lại hướng đến bữa điểm tâm socola đó.

Sau khi nhanh chóng vệ sinh cá nhân, tôi vừa ăn bánh gato socola vừa nói: “ anh thật sự rất trung thực, quả nhiên buổi tối không động linh tinh.”

Dạ Thiên Kỳ cười dựa gần vào tôi: “ Có phải em có ám thị gì với anh à? Là hy vọng buổi tối anh sờ mó lung tung?”

“ Anh biến đi, chẳng nghiêm túc chút nào,” Tôi dùng cánh tay ra sức huých vào ngực Dạ Thiên Kỳ một cái.

Dạ Thiên Kỳ khoa trương giống như bị trúng đạn nằm bò trên giường, nhìn dáng vẻ đó thật sự rất buồn cười.

Tôi cười lên, nụ cười mà lâu nay chưa từng có, thời gian này tôi thật sự rất ít cười, chỉ có khóc.

“ Nhìn xem, Nhuỵ Nhuỵ cười rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Nhuỵ Nhuỵ, em cười lên thật sự rất xinh đẹp, cho nên, em đừng khóc nhé, khóc sẽ khiến em trở nên xấu xí đấy.”

“ Xấu đi cũng tốt, người ta từ cổ chí kim không phải có câu nói hồng nhan bạc mệnh sao?” Tôi lườm anh ta phản đối lại.

Dạ Thiên Kỳ lấy hết sức gõ vào đầu tôi một cái: “ Đừng nói linh tinh, mau ăn đi, ăn xong em còn phải dẫn anh đi chơi nữa!”

“ Xin anh, bên ngoài tuyết rơi như thế, tôi biết dẫn anh đi đâu chơi chứ?” tôi nghiêng đầu nói.

“ Cũng đúng, hay là chúng ta chơi ném tuyết?” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên nói.

“ Chơi ném tuyết sao?” Tôi nhẹ nhíu mày, tại vì tâm trạng không vui, tôi bây giờ làm gì cũng không có hứng thú.

“ Đi thôi, đi chơi ném tuyết! Anh rất ít chơi ném tuyết.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Em là chủ nhà, nhất định phải da dáng người chủ địa phương đó. Anh bây giờ muốn làm đó chính là muốn em quên đi Lạc Mộ Thâm, nhất định phải vui vẻ.”

Anh ta coi tôi giống như đứa trẻ vậy, bao bọc cho tôi từ trên xuống dưới, kể cả chiếc áo lông cừu màu lông cừu, áo lông vũ màu trắng, chiếc mũ màu trắng, tôi nhìn lại với anh ta thật sự trông giống như một đôi tình nhân vậy.

Đằng sau khách sạn Kempinski là một khu đất trống rất to, rất rộng rãi.

Bây giờ, tuyết trắng đã phủ đầy rồi.

Tuyết trắng trông sạch sẽ trắng muốt như thế, khiến người khác không đành lòng mà dẫm lên chúng.

“ Nhuỵ Nhuỵ, em đợi anh, đợi anh tặng em một bông hoa.” Dạ Thiên Kỳ lớn tiếng nói.

“ Hoa gì thế?” Tôi ngạc nhiên quay đầu, nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Em xem.” Dạ Thiên Kỳ nhảy lên chỗ tuyết trắng đó, lấy một chân làm trung tâm vòng tròn, còn chân kia cách chân đứng ban đầu một bước trái phải, anh ta từng bước từng bước đi một vòng tròn, thế là, trên nền tuyết có hình dáng một bông hoa rồi.

“ Đây là hoa anh tặng em, gọi là hoa trái tim!” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Hứ, mồm miệng lẻo mép.” Tôi lườm Dạ Thiên Kỳ một cái, nhưng nhìn bông hoa đó trên nền đất, tim của tôi hơi rung động, Dạ Thiên Kỳ, anh đối rất tốt rất tốt với tôi.

“ Nhuỵ Nhuỵ, em có biết không? Đây là một bông hoa cầu nguyện, cầu nguyện với nó nhất định sẽ thành hiện thực.” Dạ Thiên Kỳ chăm chú nói.

“ Hoa cầu nguyện?” Tôi không kìm được cười nhạo Dạ Thiên Kỳ, “ Anh đừng lừa tôi, tôi chẳng nhẽ không biết hoa này là do anh dẫm ra? Còn hoa cầu nguyện gì chứ?” Tôi tức hầm hầm lại lườm Dạ Thiên Kỳ.

“ Thật đấy, không lừa em đâu, rất linh nghiệm, nhìn em không tin kìa, Nhuỵ Nhuỵ, em mau cầu nguyện với bông hoa này đi, em xem có thành hiện thực không?” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói.

Tôi nói với vẻ nghi ngờ: “ Tôi làm sao hợp được với anh, cùng điên với anh chắc!”

“ Không tin có phải không? Vậy thì anh cầu nguyện đây.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng quỳ xuống trước “ bông hoa cầu nguyện đó”, anh ta nhắm mắt lại lẩm bẩm mấy lần, tôi không nghe thấy rõ.

“ Anh nói cái gì thế?” Tôi chớp mắt hỏi.

“ Anh cầu nguyện, hy vọng Nhuỵ Nhuỵ có thể cùng anh quay về thành phố A, để anh chăm sóc em, một mình em ở đây, anh không yên tâm.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi nói.

Trong lòng tôi cảm thấy hồi hộp, anh ta nhẹ nhàng nhìn tôi như thế, cho đến khi tim tôi tan chảy rồi.

Tôi thừa nhận, khoảnh khắc lúc đó, tim của tôi giống như được ngâm trong dòng nước nóng vậy, cảm giác ấm áp như thế.

Tôi cũng thừa nhận, tôi bây giờ ở đây, thật sự quá cô đơn quá sợ hãi.

Dù cho ban ngày tôi ở trong bệnh viện thú ý cười cười nói nói cùng với Âu Dương bọn họ, chăm sóc những chú chó mèo rất vui, nhưng buổi tối khi quay về nhà, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo, trong lòng là cảm giác cô đơn như thế.

Mặc dù ý của tôi là muốn trốn đến một nơi không ai quen biết tôi, bắt đầu lại từ đầu, nhưng tôi phát hiện bắt đầu lại từ đầu sao mà khó quá.

Tôi mong chờ mỗi ngày đều có thể gặp được người mà tôi quen, nhưng tôi lại không thể quay về quê hương của mình, ở đó, sẽ khiến bố mẹ người thân thêm lo lắng.

Cho nên, Dạ Thiên Kỳ nói như thế, tôi lại thấy do dự.

Tôi ở thành phố A học mấy năm đại học, cảm thấy nơi đó thân thuộc như thế, nói một cách công bằng, tôi vẫn cực kỳ hy vọng có thể quay lại sống ở nơi đó.

Tôi không phải lúc nào cũng hy vọng sẽ mua được một ngôi nhà đẹp đẽ ở thành phố A cao sang cho bố mẹ tôi sao?

Nghĩ đến đây, tôi cắn nhẹ môi, trong lòng tôi lại lung lay rồi.

“ Nhuỵ Nhuỵ, quay về đi, anh không muốn em một mình ở thành phố băng tuyết ngập trời này, quay về với anh đi, sau khi quay về, em có thể làm công việc mà mình yêu thích, không phải cả ngày chỉ chăm sóc những chú chó mèo đó.” Dạ Thiên Kỳ nói với tôi.

Tôi nghĩ một lúc, gật gật đầu: “ Được, tôi quay về với anh.”

Dạ Thiên Kỳ lúc đó giống như một đứa trẻ vui sướng nhảy cẫng lên vậy.

Chủ ý đã định, tôi quyết định vẫn nên đến bệnh viện thú ý chào hỏi tạm biệt Âu Dương bọn họ. Thế là, tôi dẫn Dạ Thiên Kỳ đi cùng.

Âu Dương bọn họ vừa nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, hết sức ngạc nhiên và vui mừng.