Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 270: Ở lại hay không




Đi mua sắm nửa ngày, hai chúng tôi ở trung tâm mua sắm ăn một bữa thật no rồi mới ra khỏi trung tâm mua sắm, may là những thứ mà chúng tôi mua đều được nhân viên phục vụ mang đến tận khách sạn, cho nên chúng tôi chỉ mặc chiếc áo lông vũ vừa mới mua rồi đi ra.

Thực ra tôi không muốn mặc nhưng Dạ Thiên Kỳ bắt tôi phải mặc, chẳng còn cách nào, dưới uy quyền của anh ta, tôi không thể không khuất phục.

Hai người giống như đôi tình nhân thật sự vậy, trên đường đi thật sự thu hút ánh nhìn của những người khác.

Tôi đã quen từ lâu rồi, dù cho là Lạc Mộ Thâm hay Dạ Thiên Kỳ, vốn dĩ hai thằng cha này lúc nào cũng đã là người cực kỳ thu hút người khác, ở cùng bọn họ, không muốn thu hút ánh nhìn của người khác cũng không được!

Tôi và Dạ Thiên Kỳ đi ra khỏi trung tâm mua sắm, mới phát hiện tuyết rơi rồi.

Tuyết lớn rơi ở vùng Đông Bắc thật sự kinh khủng, không phải như người phía Nam có thể tưởng tượng được.

Có lẽ là do chúng tôi sau khi đi vào trung tâm mua sắm thì tuyết rơi, bây giờ khi chúng tôi đi ra, tuyết đã ngập đến qua bắp chân.

“ Mặc dù anh không phải lần đầu tiên đến Đông Bắc, nhưng rất ít khi nhìn thấy tuyết rơi ở Đông Bắc.” Dạ Thiên Kỳ giơ tay ra nhẹ nhàng đón lấy bông hoa tuyết, bông tuyết đó dần dần tan trong lòng bàn tay ấm áp của anh ta, cuối cùng biến thành giọt nước.

Giống như giọt nước mắt của tình nhân vậy.

“ Đương nhiên, tuyết ở Đông Bắc chúng tôi, không phải như người phương nam có thể tưởng tượng được, thành phố A mặc dù là phía Bắc, nhưng kể cả mùa đông đại hàn, tuyết rơi nhỏ to, tôi học đại học ở thành phố A mấy năm liền, cứ hễ tuyết rơi là những người bạn học phía Nam vui mừng phấn khởi, nặn người tuyết rồi nghịch đủ trò, ra sức mà chụp ảnh, các anh có nghĩ đến cảm nhận của người đông bắc chúng tôi khi tuyết rơi cao 2m không?” Tôi bĩu môi nói, “ cho nên nói, Dạ Thiên kỳ, anh đừng dây vào tôi, nếu như để tôi tức giận, tôi vùi anh vào trong tuyết đấy.” Tôi nói như thế, đột nhiên nhớ đến năm đó dẫn bạn học về quê nhà tôi, lúc đó còn trêu vùi Tử Gia vào trong tuyết.

Cảnh tượng đó như hiện ra trước mắt.

Tử Gia, mình rất nhớ cậu, cậu ở trên thiên đường có tốt không?

Tôi cảm thấy nước mắt mình chạy vòng quanh khoé mắt rồi, vội vàng ngước nhìn lên cao, bầu trời màu xám âm u, tuyết rơi không ngừng, tôi nhìn những bông tuyết bay xuống, nước mắt tôi trực trào ra.

Tử Gia, nếu như cậu linh thiêng thì hoá thành bông tuyết rơi vào trong mắt mình đi.

Tôi nghĩ như thế, quả nhiên có một bông hoa tuyết rơi vào trong mắt tôi, tôi chớp chớp mắt, bông hoa tuyết đó tan thành nước, giống như một giọt nước mắt rơi xuống má tôi.

Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn tôi: “ Tại sao lại khóc thế? Chẳng giống em gì cả? Tại sao lại hoá thành Lâm Đại Ngọc rồi?”

Tôi cười cười, thực ra, anh ta không biết, khoảng thời gian này tôi thường xuyên khóc, có lúc nửa đêm tỉnh dậy, tôi lại nhớ đến Tử Gia, nhớ đến Lạc Mộ Thâm, tôi khóc đến nỗi như muốn ngất đi vậy.

Thật sự, khoảng thời gian này, nước mắt tôi cực kỳ nhiều.

Tôi lau giọt nước đó trên mặt, cười nói: “ Anh hoa mắt à? Đó là bông hoa tuyết rơi vào trong mắt tôi. Tôi khóc gì chứ? Tôi vui còn không đủ ấy!”

“ Thế thì có thể hiểu đó là vì anh đến mà em vui mừng phấn khởi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Biến đi, anh ảo tưởng quá đấy.” Tôi lại đạp lên chân Dạ Thiên Kỳ cái nữa, Dạ Thiên Kỳ cười nhảy tránh ra.

Hai người giống như đứa trẻ con chạy nô trong tuyết vậy, một lúc anh ném cầu tuyết vào người tôi, một lúc tôi lại vùi anh vào trong tuyết, không thể không nói, tên Dạ Thiên Kỳ này cũng thật biết chơi.

Ở cùng anh ta, tôi tạm thời quên đi tất cả những thứ không vui, tôi bây giờ cảm thấy, thật sự rất vui.

Nhưng tôi không biết, khi chúng tôi cười đùa vui vẻ, đằng xa có một chiếc xe, nhẹ nhàng dừng lại phía bên đó, trong xe, có một đôi mắt sâu như biển chăm chú nhìn hình bóng chúng tôi đằng xa.

Trong đôi mắt sâu xa đó mang đẩy nỗi khổ sở, và nỗi nhớ không bao giờ quên.

Nhưng rất lâu sau này tôi mới biết, bây giờ thì tôi không biết, nếu như lúc đó tôi biết anh ta ở trong chiếc xe đó, tôi sẽ cảm thấy thế nào, tôi sẽ không màng tất cả mà bổ nhào đến không.

........

Chơi đùa với Dạ Thiên Kỳ cho đến khi mặt trời lặn xuống đằng Tây, chúng tôi còn nặn một người tuyết rất to, trên người hầu như bị nước mồ hôi nước tuyết thấm ướt, tôi và Dạ Thiên Kỳ lúc này mới nhớ ra phải quay về khách sạn Kempinski.

Trong khách sạn, Dạ Thiên Kỳ gọi nhân viên phục vục khách sạn đến đem quần áo của chúng tôi đi giặt sạch sấy khô, còn tôi, ở lại phòng tổng thống của Dạ Thiên Kỳ.

Trong thời gian đợi quần áo khô, tôi phát hiện tuyết rơi càng ngày càng to, dần dần, các loại giao thông đều bị tắc nghẽn, hỏng rồi, tôi thật sự không quay về được rồi.

Xe bus dừng hẳn rồi, tàu điện ngầm cũng dừng rồi, lẽ nào tôi phải đi bộ về nhà sao?

“ hay là, tối nay em ở đây ngủ đi. Dù sao phòng tổng thống cũng rất to, một mình anh ngủ cũng phí, bây giờ tuyết rơi bên ngoài rất to, xe đều không đi được nữa!” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

A? Buổi tối ở đây sao? Với Dạ Thiên Kỳ sao?

Dạ Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ tôi hơi do dự, không kìm được cười phá lên: “ Em ấy à, không phải chưa từng được ở phòng tổng thống sao? Sao thế? ở đây một đêm thì làm sao chứ? Anh còn có thể ăn thịt em hay làm sao?”

Tôi khẽ khép nhẹ mắt lại, đúng thế, anh ta có thể ăn thịt tôi được chắc?

Hơn nữa ngày mai vì tình bạn bè tôi còn phải anh ta đi chơi, đi qua đi lại………

Thực ra đó chỉ là mượn cớ, thật sự tình hình lúc này, tôi rất muốn tận hưởng ở căn phòng tổng thống xinh đẹp này.

Có điều, tên háo sắc Dạ Thiên Kỳ này…….

Tôi vẫn hơi do dự, rốt cuộc ở lại hay không?

Dạ Thiên Kỳ thấy tôi dao động, anh ta vội vàng nói: “ Em nói xem tại sao con người em lúc nào cũng nghĩ người khác xấu xa thế chứ? Anh muốn em ở lại đây tuyệt đối không có ý xấu gì, căn phòng này ít nhất có hai phòng ngủ, em ở phòng em, anh ở phòng anh, trước khi ngủ chúng ta có thể nói chuyện, nói về cuộc đời gì đó, em yên tâm, anh tuyệt đối không động vào em, Dạ Thiên kỳ anh làm gì vô liêm sỉ thế chứ? Chỉ cần em nửa đêm không đến gõ cửa phòng anh, chúng ta bảo đảm an toàn không có chuyện gì. Đương nhiên, nếu như nửa đêm em gõ cửa phòng anh, vậy thì anh sẽ nhiệt tình đón tiếp.”

Lời của thằng cha này khiến tôi cũng không còn sức mà lườm anh ta nữa, trong lòng cũng rối bời, có lẽ không sao đâu? Tôi sẽ khoá cửa chặt lại, hơn nữa, tôi là nữ hán tử, tên Dạ Thiên Kỳ này còn có thể dám làm gì được tôi chứ?

Nếu như bây giờ quay về, tuyết đã rơi nhiều như thế, các loại xe đã dừng hoạt động rồi, gọi xe thì càng không thể, cho nên, ông trời muốn tôi ở căn phòng tổng thống này rồi.

Lại nói, tôi cũng không thể nghĩ Dạ Thiên Kỳ xấu quá, thằng cha này mặc dù miệng lưỡi lẻo mép, nhưng thật sự vẫn được coi là một người tốt.

Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng, cuối cùng hạ quyết tâm: “ Được, vậy thì tôi sẽ ở đây. Nói rõ rồi, anh không được phép quấy rối tôi.”

“ Xem em nói kìa, anh sao có thể thế được chứ?” Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Anh thề, anh tuyệt đối là chính nhân quân tử.”

tôi hằm hằm lườm anh ta một cái.

“ Có điều,” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên cau mày lại rồi nói, “ chúng ta là nam nữ chưa vợ chưa chồng, anh thật sự hơi lo cho em?”