Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 268: Chỉ thích em cười




Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tôi, thấp giọng nói: “ Rút cuộc Lạc Mộ Thâm đã làm gì, để khiến em đau khổ, rời bỏ thành phố A nhứ thế.”

Anh ta không biết, anh ta chỉ biết là, tôi đã bỏ đi rồi.

Tất cả những gì xảy ra giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, chỉ có tôi, Lạc Mộ Thâm hai người trong cuộc biết, không biết là Lưu Tử Gia trên trời có biết hay không.

Ngoài ra, chẳng có ai biết cả.

Tôi lại thở dài: “ Kệ đi, anh đừng hỏi nữa, anh chỉ cần biết, tôi sẽ không bao giờ ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm nữa, cho dù có làm thư ký của anh ta.”

Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn tôi: “ Anh đã nói rồi mà, em dời bỏ anh ta là một việc tốt, Nhụy Nhụy, anh ta không phải là người tốt, ở bên cạnh anh ta, em sẽ bị tổn thương thôi, em ở bên cạnh anh, mới là đúng đấy, anh không biết anh ta đã làm những gì với em, anh chỉ biết anh ta chắc chắn sẽ khiến em phải đau lòng, thực sự anh không biết là nên cảm ơn hay oán hận anh ta nữa. Nói cảm ơn là bởi vì, anh cảm ơn anh ta không còn làm phiền em nữa, để anh có thêm cơ hội; nói oán hận, là bởi vì anh căm thù anh ta đã làm tổn thương em, anh căm ghét bất kỳ ai làm tổn thương đến em, anh không muốn em phải chịu khổ đau, anh chỉ thích em cười thôi.”

“ Xí,” Tôi chớp chớp mắt, “ Dạ Thiên Kỳ, anh đừng nói như thế được không? Bây giờ tôi đang rất vui, giờ tôi đâu phải chỉ mỉm cười? Thật là!”

“ Ha ha, thế thì chắc chắn là vì có anh, đương nhiên anh cũng rất vui, bởi vì ở đây có em, kể cả có lạnh đến chết, anh cũng thấy vui.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi đập mạnh một cái vào vai Dạ Thiên Kỳ: “ Đừng có ba hoa lẻo mép nữa, mau đi thôi, thật là, ngày nào cũng thấy anh lắm mồm, anh bớt lải nhải đi có được không?”

Dạ Thiên Kỳ lè lưỡi cười, tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, sự có mặt của anh ta, khiến tôi có một cảm giác mà không thể nói thành lời, có vui, cũng có chút khó chịu, hôm qua là Lạc Mộ Thâm, hôm nay là Dạ Thiên Kỳ, tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã qua đi, nhưng thực sự nó vẫn chưa qua đi.

Tôi không biết tôi sắp phải đối mặt với những thứ gì, là thương đau hay là niềm vui nữa.

Nhìn Dạ Thiên Kỳ, tôi lại nhớ đến Lạc Mộ Thâm, nhớ đến dáng vẻ điển trai nhưng lạnh lùng của anh ta, nhớ đến đôi mắt đen sâu như biển của anh ta, nhớ đến những lúc anh ta nhìn tôi, trong ánh mắt sáng lên một điều rất ấm áp.

Lạc Mộ Thâm, xa tôi rồi, hi vọng là anh sẽ vẫn sống tốt.

Đừng có chơi bời bê tha thêm nữa, hãy tìm một cô gái tốt, vui vẻ bên nhau từng ngày đi chứ?

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng tôi lại cảm thấy trầm xuống, mỗi lần như thế này, tôi chỉ mong có một cón gió thật lạnh thổi bay đi tất cả, cuốn đi tất cả những phiện muộn, giúp cho tôi thoải mái trở lại.

Dạ Thiên Kỳ lại lái chiếc xe Maraseti đưa tôi đến một trung tâm mua sắm sầm uất nhất của thành phố s, điều này rất đơn giản, chỉ cần hỏi thăm một người là có thể biết rồi.

Tôi và Dạ Thiên Kỳ gửi xe xong, đi đến khu mua sắm Seibu.

Tôi nghĩ khu mua sắm này vô cùng sang trọng, chắc là sẽ mua được nhãn hiệu quần áo mà Dạ Thiên Kkỳ cần. Đặc biệt là cái nhãn hiệu đồ ngủ Conca gì gì đó, chẳng biết là đồ ngủ kiểu gì, mặc vào liệu có ngủ được liền 3 ngày 3 đêm hay không đây?

Tôi đi theo Dạ Thiên Kỳ, dựa theo tờ giấy anh ta đã viết, bắt đầu mua từng thứ quần áo ghi trên giấy.

Áo lông vũ này, áo lông cừu này.

Tôi đi cùng anh đi đến các của hiệu quần áo, với sự giúp đỡ nhiệt tình của cô nhân viên phục vụ, Dạ Thiên Kỳ cũng tươi như hoa, thử các loại quần áo khác nhau.

Dạ Thiên Kỳ vừa mặc thử vừa do hỏi ý kiến của tôi.

Tôi có cảm giác mình giống như đang làm một chuyên gia thời trang vậy.

Dạ Thiên Kỳ nhìn đẹp trai, mặc bộ nào vào nhìn cũng đều đẹp cả, đặc biệt là chiếc áo lông vũ màu trắng, nhìn trông vô cùng bắt mắt.

Nhưng có điều, tôi luôn cảm thấy gã nào mà mặc áo khoác lông vũ màu trắng thì não chắc có vẫn đề, nhìn cứ như bị lừa đá vậy. Sớm cũng bị nhem nhuốc thôi.

Áo lông vũ à, nếu mà mặc màu trắng, chắc sẽ nhanh bẩn lắm.

Dạ Thiên Kỳ nhìn ngắm trước gương, màu trắng đó làm cho anh ta càng bắt mắt hơn, tôi nghĩ chắc kiểu dáng màu sắc này là kiểu mà Dạ Thiên Kỳ thích, chỉ có điều màu trắng rất dễ bị bẩn, không hợp với cái gã lắm mồm Dạ Thiên Kỳ này lắm.

“ Anh đúng là có con mắt chọn đấy! chiếc áo lông vũ này là loại vừa mới ra đấy ạ, là loại đồ đôi, anh mặc là chiếc dành cho nam, chúng tôi vẫn còn loại dành cho nữ, nếu anh chị mặc cả hai chiếc này lên, thực sự sẽ rất đẹp đôi đấy ạ.” Cô phục vụ khéo mồm tươi cười giới thiệu cho chúng tôi.

“ Ồ? Áo đôi à?” Tôi thấy mắt của Dạ Thiên Kỳ sáng lên.

“ Vâng ạ, tôi sẽ mang áo dành cho nữ ra cho anh xem, anh chị cùng mặc, như thế mới đẹp.” Cô bán hàng nói, “ Bởi vì màu trắng, sợ bẩn, cho nên không treo ra bên ngoài, chiếc màu chắc này cùng bộ với chiếc này, chắc chắn sẽ hợp với vóc dạng chuẩn như người mẫu của hai anh chị đấy ạ.”

Tôi thực sự rất khâm phục cách phục vụ của cô gái bán hàng này, tôi liệu có nên khuyên quản lý của cô ấy tăng lương cho cô ấy không nhỉ?

“ Mâu đi lấy đi!” Dạ Thiên Kỳ cười rạng rỡ nói, “ Nhụy Nhụy cũng mua một cái.”

“ Tôi không cần. Tôi không thích mặc áo lông vũ màu trắng, tôi luôn nghĩ những người mặc áo lông vũ màu trắng là những người ngu ngốc đấy.” Tôi đảo mắt nói.

“ Đừng nói như thế mà, nam mặc đen, nữ mặc trắng là đúng mà.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Xí.” Tôi không thèm để ý đến Dạ Thiên Kỳ.

Cô gái bán hàng nhanh chóng mang ra chiếc áo lông vũ màu trắng dành cho nữ ra, tốc độ đó, thực sự khiến tôi vô cùng khâm phục cô ấy, tôi nghĩ nếu là tôi đi lấy, chắc là sẽ khiến cô gái phục vụ đó tức điên mất.

“ Mặc đi mặc đi.” Dạ Thiên Kỳ liền đưa chiếc áo lông vụ cho nữ đó cho tôi.

Tôi vốn dĩ không muốn mặc thử, nhưng không thể đứng im trước những câu nịnh nọt dẻo mép của Dạ Thiên Kỳ, tôi cởi áo khoác đang mặc, tiến về phía trước gương.

Không thể không nói.

Màu trắng của chiếc áo đã tôn dáng vẻ lên rất nhiều, chiếc áo lông vũ màu trắng ày, đúng là loại vừa mới ra, mềm mại những cũng rất ấm, tôi cảm thấy sau khi mặc vào, nhan sắc của tôi đã được nâng lên 100 lần vậy.

Chiếc áo này quả thực quá đẹp rồi.

Tôi đang soi gương, Dạ Thiên Kỳ liền nhảy tới trước mặt tôi.

“ Nhìn xem, nhìn hai chúng ta, chính là trai tài gái sắc, là một cặp đôi trời sinh đấy!” Dạ Thiên Kỳ mặt mũi rạng rỡ nhin tôi nói.

Tôi sững sờ, trừng mắt lườm anh ta.

“ Anh nói phải lắm ạ, chị và anh đúng là trai tài gái sắc! thực sự quá hợp nhau đấy ạ, anh chị mặc hai chiếc áo này vào, nhìn giống như những diền viên người mẫu trên truyền hình vậy, đẹp quá đi mất.” Cô gái bán hàng cười nói.

“ Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy rất được, nào, mua đi.” Dạ Thiên Kỳ lập tức quyết định, “ Quẹt thẻ.”

“ Vâng ạ.” Cô gái phục vụ tươi cười rạng rỡ như một bông hoa mùa xuân đang nở.

Mẹ ơi, bà ơi, chiếc áo lông vũ màu trắng này tận hơn 3 vạn tệ, hai vái gần 7 vạn tệ, 7 vạn tệ mua hai chiếc áo lông vũ, thực sự tôi cảm thấy đầu óc Dạ Thiên Kỳ không bình thường rồi.

Huống chi tôi không hề muốn mặc đồ đôi với Dạ Thiên Kỳ.

Lại càng có vấn đề, chẳng nhẽ tôi mặc áo lông vũ màu trắng lên xe bus chèn ép nhau sao?

Người khác nhìn tôi, liệu có nghĩ tôi đây không có con mắt thẩm mỹ? Tôi cảm thấy ở cạnh Dạ Thiên Kỳ, chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của tôi suy giảm đi rất nhiều rồi.