Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 251: Anh ta tìm tôi làm gì




Đột nhiên tôi nhớ ra, đây không phải người thanh niên tối qua lái xe giúp tôi bắt kẻ trộm đó sao? Tên là gì ấy nhỉ, đúng rồi, Âu Dương Nhiễm.

“ Là anh à?” Tôi lập tức lớn tiếng hỏi.

Người tên Âu Dương Nhiễm đó cũng hiện rõ đã nhớ ra tôi, anh ta cũng vui mừng ngạc nhiên nhìn tôi: “ Là cô à? Đây là chó của cô sao?”

“ Không phải chó của tôi, là chú chó tôi nhặt ở bên đường.” Tôi vội vàng nói, “ cầu xin anh mau trị liệu cho nó, đáng thương quá, nó bị chảy rất nhiều máu.”

“ Nhưng vết thương của nó rất nặng, thật sự, không lừa cô, dù cho chữa được rồi, chú chó nhỏ này cũng thành tàn phế, hơn nữa phí trị liệu rất cao, cô có thể mua được một chú chó khác rồi.” Âu Dương Nhiễm nói.

“ nó đáng thương quá, mau chữa trị cho nó đi, cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả.” Tôi cuống quýt nói.

Âu Dương Nhiễm nghĩ một chút nói: “ khoảng năm sáu nghìn tệ.”

Năm sáu nghìn tệ sao? Tôi hít một hơi thật sâu, trời ạ, nhiều như thế sao, chỉ tưởng rằng năm sáu trăm thôi.

Tôi khó xử nhìn Âu Dương Nhiễm, lại quay đầu nhìn chú chó đáng thương trên bàn phẫu thuật đó, cuối cùng hạ quyết tâm: “ Được, năm sáu nghìn thì năm sáu nghìn, mau trị liệu cho nó đi, anh tin tôi, tôi sẽ đem tiền trả cho anh.”

Tôi chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ tôi xin tiền thôi.

“ Chú chó này thật sự là chó cô nhặt được sao?” Viện trưởng trẻ tuổi Âu Dương Nhiễm đó hỏi tôi với vẻ khó tin.

“ Vâng.” Tôi gật gật đầu, mặc dù tôi rất xót tiền, “ tôi chắc chắn sẽ trả anh, tôi để chiếc đồng hồ này đặt cọc trước, mau chữa cho nó đi, thời gian dài rồi chân không nối được nữa.”

Chiếc đồng hồ của tôi là hiệu Cartier kiểu mới nhất, đó là món quà sinh nhật năm ngoái bố mua tặng tôi, tôi luôn giữ gìn như báu vật.

Âu Dương Nhiễm nghĩ một lát, cười cười, đặt chiếc đồng hồ đó để vào tay tôi, bình thản nói: “ Được rồi, tôi sẽ cố hết sức chữa trị cho chú chó, cố gắng để nó không thành tàn phế.”

“ Không được, sao có thể để anh chữa miễn phí như thế được?” Tôi cố ý đẩy chiếc đồng hồ vào tay anh ta, nhưng anh ta lại đẩy vào tay tôi: “ Đừng đẩy nữa, sẽ lãng phí thời gian, chú chó nhỏ sẽ thật sự thành tàn phế đó.”

Còn chưa đợi tôi nói gì, anh ta phối hợp với y tá bắt đầu tiêm thuốc tê cho chú chó, làm sạch vết thương, nẹp và cố định xương bị gãy.

Căng thẳng làm phẫu thuật xong, anh ta thở một hơi dài.

Tháo găng tay ra, Âu Dương Nhiễm nói với tôi: “ Tôi đã cố hết sức rồi, chờ vận may của chú chó này thôi.”

“ Cảm ơn anh.” Tôi cười ngại ngùng nói.

“ Cô có thể cứu được chú chó này, tại sao tôi không thể chứ? Mặc dù tôi là bác sĩ thú ý, cũng được coi là bác sĩ mà!” viện trưởng trẻ tuổi cười nói.

Tôi cũng cười lên.

“ Được rồi, sau này là bạn bè rồi, chúng ta coi như là có duyên, hôm qua hôm nay đều gặp mặt, duyên phận này và tấm lòng của cô, tôi nhất định phải giúp cô.” Âu Dương Nhiễm cười cười, “ Chú chó này để ở chỗ tôi, đợi nó hồi phục hoàn toàn, tôi giúp cô tìm cho nó chủ nhân tốt, nếu như cô không muốn nuôi nó.”

Tôi cười nói: “ Thực ra tôi rất muốn nuôi, nhưng tôi bây giờ cũng chưa nuôi được mình nữa.”

“ Ồ, như thế sao?” Âu Dương Nhiễm nhíu mày lại, dáng vẻ cảm thấy rất kỳ lạ.

“ Tại vì tôi thất nghiệp rồi, cũng không tìm được việc, nói không chừng có ngày đến cơm cũng không có mà ăn ấy chứ.” Tôi nửa thật nửa đùa nói.

“ Tại sao thế?” Âu Dương Nhiễm rất lạ, anh ta có lẽ cảm thấy rất lạ lùng tại sao tôi đã thất nghiệp lại còn rảnh rỗi đi du lịch.

“Nói ra thì dài lắm, sau này có cơ hội tôi sẽ kể cho anh sau, phiền anh giúp tôi chăm sóc chú chó này nhé!” Tôi mỉm cười nói.

“ cô sắp không đủ tiền ăn cơm rồi, còn bỏ tiền ra để cứu chú chó này. Thật sự là một cô gái rất kỳ lạ, như thế này đi, tôi ở đây vẫn cần một y tá, nếu như cô không chê nơi này nhỏ bé, thì ở lại giúp tôi nhé! Mỗi tháng tiền lương 3000 tệ, được không?” Âu Dương Nhiễm thật thà nói.

“ Thật sao?” Tôi chớp chớp mắt, “ Anh thật sự đồng ý cho tôi ở lại? Cho tôi một công việc sao?”

Âu Dương Nhiễm cười lên: “ Đương nhiên rồi, đã nói rồi mà, chỉ cần cô không chê, tôi cũng biết, chỗ tôi đây, chưa chắc cô đã thích, coi như làm tạm, nếu như cô có công việc mới tốt hơn, tuỳ ý đi, dù sao, chúng ta bây giờ cũng là bạn rồi, tôi cũng coi như đây là giúp đỡ bạn bè.”

Tôi cảm kích mỉm cười.

Như thế, tôi ở bệnh viện thú y nhỏ đó làm trợ giúp cho Âu Dương Nhiễm, mỗi ngày đều chơi cùng chó, mèo, chữa trị cho bọn chúng, tắm rửa cho bọn chúng, mặc dù bận nhưng rất vui!

Thế là đã có việc, mỗi ngày trôi qua cũng đỡ hơn nhiều, tôi như thế cũng mừng rồi, cũng là thoả mãn ao ước với tương lai.

Mặc dù tôi bây giờ cả ngày trên người đều có mùi của chó mèo, nhưng dù sao có nơi để đi làm, tâm trạng của tôi cũng tốt lên rất nhiều.

Ban ngày khi tôi làm việc, trước mắt đều là những sinh linh nhỏ đáng yêu hiếu động, tôi sẽ vui vẻ mà cười lên, mặc dù buổi tối, tôi vẫn nhớ đến Lạc Mộ Thâm, vẫn chảy nước mắt đau lòng.

Âu Dương Nhiễm là một người rất tốt, anh ta rất lương thiện, cũng rất đáng yêu, trong bệnh viện thú y còn có rất nhiều chó mèo lưu lạc mà anh ta nhận nuôi, tôi cũng chăm sóc bọn chúng cùng với những y tá khác.

Chú chó giống husky nhỏ đã bị kẹp gãy chân đó, mỗi ngày tôi đều cho nó uống thuốc chải lông, vết thương của nó đã đỡ hơn nhiều, cũng lớn hơn nhiều, kỹ thuật của Âu Dương Nhiễm thật sự rất giỏi.

Tôi dùng khăn mặt lau khô nước trên người chú chó nhỏ, vừa dùng lược chải lông cho nó, chú chó nhỏ dùng chiếc lưỡi hồng nhỏ xinh đó liếm lên mặt tôi, tôi buồn buồn bật cười lên.

Âu Dương ôm một chú chó khác kiểm tra bệnh tình kỹ càng cho nó, chú chó đáng thương này mắc bệnh động kinh, Âu Dương chữa cho nó mấy tháng rồi, hình như đỡ nhiều rồi.

Chúng tôi vừa làm việc, vừa trò chuyện.

“ Âu Dương, vết thương của chú chó hồi phục rất tốt, cảm ơn anh, Âu Dương, kỹ thuật của anh thật sự cao siêu quá.” Tôi cảm ơn từ đáy lòng, đồng thời thể hiện lòng cảm kích.

Âu Dương Nhiễm cười: “ Là chú chó này may mắn, gặp phải người chị lương thiện như cô và người anh có kỹ thuật cao như tôi.”

Tôi cũng cười lên: “ Chó nhỏ, em mau hồi phục nhanh nhé, em xem anh trai của em rất đắc ý kìa.”

Âu Dưỡng Nhiễm không kìm được cười phá lên.

Người con trai này thật sự rất dễ thương.

Tôi cảm thấy làm việc ở đây, thật sự rất vui!

Đặc biệt là còn có mấy y tá đáng yêu, những người trẻ chúng tôi làm việc ở đây giống như một gia đình vậy.

Chúng tôi vừa bôi thuốc cho những động vật nhỏ này, vừa cười đùa vui vẻ, đột nhiên, chuông điện thoại của tôi vang lên.

Tôi lập tức sững người lại, kỳ lạ, sim điện thoại mới của tôi, chỉ nói cho bố mẹ, còn chưa nói cho ai biết, rốt cuộc là ai gọi điện cho tôi chứ?

Tôi vội vàng lau tay, thò tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại Samsung của mình, vừa nhìn số hiển thị trên máy, đầu tôi như có tiếng ù ù vang lên.

Độc giả thân mến chắc chắn sẽ tò mò rốt cuộc là ai gọi điện cho tôi?

Số điện thoại quen thuộc của tôi, số điện thoại mà tôi muốn quên đi, đó là Lạc Mộ Thâm.

Tôi đờ đẫn nhìn điện thoại của mình, nhìn số điện thoại quen thuộc đó, rất lâu vẫn không nghe máy.

Còn điện thoại của tôi cũng vang lên bài hát nhạc chuông hồi lâu: “ ti ta ti ta............”

Tư duy của tôi trong khoảnh khắc này như ngừng lại vậy, tôi không biết tại sao Lạc Mộ Thâm lại biết số điện thoại mới của tôi.

Tôi không biết anh ta gọi điện tìm tôi làm gì?

Là bảo tôi quay về làm thủ tục thôi việc sao? Bảo thư ký của anh ta thông báo cho tôi là được mà.

Anh ta tìm tôi làm gì chứ?