Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 223: Không trốn tránh anh ta nữa




Tôi không kìm được thở dài trong lòng.

Tôi chớp chớp mắt, gật đầu nói: " Được rồi, anh đã nói như thế rồi, thì tôi cũng nói thật luôn, đúng là Lạc Mộ Thâm răn đe tôi, không cho tôi chơi cùng anh, Lạc Mộ Thâm là sếp của tôi, đương nhiên tôi phải nghe theo lời của anh ta, hơn nữa anh cũng đã nói rồi, hai người các anh có thù oán, anh thấy tôi là thư ký bên cạnh của Lạc Mộ Thâm, nên luôn tới tìm tôi, ai biết được sau này anh sẽ lợi dụng tôi để báo thù Lạc Mộ Thâm? Rồi hại luôn cả tôi? Tôi lớn như thế này rôi, tôi cũng cần phải hiểu được cách tự bảo vệ mình như thế nào chứ? Thế nên, tôi mới tránh xa anh như vậy."

Thế này đã được gọi là nói thật lòng rồi chứ?

Tôi nói trắng mọi việc, chỉ chờ xem Dạ Thiên Kỳ trả lời ra sao.

Nghe xong tôi nói, Dạ Thiên Kỹ khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:" Anh cũng nói thật lòng luôn với em đi? Lúc đầu anh thấy em và Lạc Mộ Thâm ở bên cạnh nhau, Lạc Mộ Thâm đưa em đi trang điểm làm đẹp, lúc đó anh chợt nghĩ, nếu em là người yêu của Lạc Mộ Thâm, thì anh sẽ phải cướp lại em, để cho Lạc Mộ Thâm phải tức mà chết, lúc đó, đúng là không phải tình yêu sét đánh, yêu em từ cái nhìn đầu tiên, đó là một ý đồ xấu, đâu có tình yêu sét đánh như thế chứ? Nhưng sau này trải qua những lần tiếp xúc, anh mới thấy em đúng là một cô gái rất đáng yêu, anh thích em lắm, muốn gần gũi với em, muốn ở bên cạnh em, sau này, anh không hề còn ý nghĩ lợi dụng em để trả thù Lạc Mộ Thâm nữa, anh chỉ muốn đối với em thật tốt, nếu em không tin, em có thể nghĩ kỹ lại từng chi tiết khi chúng ta ở cùng nhau, em nghĩ xem, ngoài việc anh tốt với em ra, anh có hãm hại em lần nào không? Anh chỉ là muốn làm cho em thật vui vẻ, em không phải là người yêu của Lạc Mộ Thâm, chẳng nhẽ không cho phép anh thích em, theo đuổi em sao?"

Nét mặt anh ta vẫn tỏ ra oan ức.

Thấy nét mặt đó của Dạ Thiên Kỳ, tôi liền thần người một lúc.

Đúng thế, anh ta chưa từng hãm hại tôi, đúng là anh ta chỉ muốn làm cho tôi vui, nói như thế, thực sự tôi đã hiểu lầm anh ta rồi sao?

" Thế nên anh mới nói, em cần có một trái tim, một trái tim thực sự, một trái tim thực lòng tốt với em, em gì cũng nghe theo Lạc Mộ Thâm, còn đối với anh thì cứ như nhìn thấy thú dữ, anh đau lòng lắm, rất đau. Trái tim của anh, dường như đang rỉ máu rồi." Anh ta ôm lấy tim mình, cau mày nhắn nhó nói.

Gã này, đúng là một diễn viên trời sinh mà?

Tôi đành phải chịu khuất phục rồi.

" Được rồi được rồi, đừng có như thế nữa được không? Tôi nói rồi, sau này sẽ không trốn tránh anh nữa được chưa? Tôi cũng sẽ không luôn nghe Lạc Mộ Thâm, tôi có khả năng phán đoán của mình. Không phải anh ta nói tôi tránh, là tôi tránh, anh đừng có tỏ ra đau khổ như thế nữa đi." Tôi hậm hực nói.

" Thật à? Sau này em sẽ không trốn tránh anh nữa à?" Dạ Thiên Kỳ sáng mắt nói.

" Đừng nhiều lời nữa, tôi nói một là một hai là hai, không trốn anh nữa." Tôi nhẹ giọng nói.

Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi, cười nhìn vô cùng đáng yêu.

" Tốt rồi, mọi thứ cho qua đi đi, Nhụy Nhụy, hôm nay anh đưa em đên, thực ra là có một việc, một việc rất quan trọng. Em nghĩ rằng anh rút cuộc cũng chỉ là muốn hù dọa em à? " Dạ Thiên Kỳ cười nói.

" Việc gì?" Tôi bất ngờ nhìn sang Dạ Thiên Kỳ.

" Em đợi chút." Dạ Thiên Kỳ xoay người tôi quay đi, rồi đẩy tôi vào trong phòng khách, tôi ngạc nhiên khi thấy Lục Hàn Thôi Táp bọn họ đều đang ở trong phòng khách cười vui vẻ, khi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đẩy tôi tới, bọn họ đều vỗ tay: " Tiểu thọ tinh xuất hiện rôi."

Tiểu thọ tinh?

" Sinh nhật anh? Dạ Thiên Kỳ?" Tôi ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ cười lấy ngón tay khẽ ấn vào trán tôi: " Ngốc ạ, quên luôn sinh nhật của mình rồi à, hôm nay chẳng phải là sinh nhật của em sao?

Tôi bất ngờ quá há hốc mồm, là nói tôi sao?

Tôi tự vỗ mạnh vào đầu mình, ya ya, hôm nay là ngày mùng 2 tháng 11, đúng là ngày sinh dương lịch của tôi mà, nhưng, tôi luôn đón sinh nhật bằng lịch âm.

" Sao anh biết hôm nay là sinh nhật dương lịch của tôi?" Tôi bất ngờ hỏi Dạ Thiên Kỳ.

" Anh muốn biết xem anh còn không biết điều gì nào?" Dạ Thiên Kỳ cười nói, " Kiểm tra là ra ngay thôi, nhưng anh không biết bình thường em hay chọn sinh nhật dương lịch hay âm lịch, nếu là âm lịch, thì đến lúc đó chúng ta lại tổ chức thêm một lần nữa."

Anh ta cười rạng rỡ vỗ tay, tôi nhìn thấy Thôi Táp đẩy một chiếc xe nhỏ vào, Dạ Thiên Kỳ mở tấm vải lụa phủ trên chiếc xe nhỏ ra, tôi bị bất ngờ khi nhìn thấy một bông hoa hồng đỏ được cắm trên chiếc bánh gato socola ba tầng.

Trên đỉnh chiếc bánh, là một cô công chúa nhỏ, mái tóc uốn cong đáng yêu, bộ váy màu trắng, đôi mắt xoe tròn đó, như là một phiên bản thu nhỏ của tôi vậy.

Tôi đứng im lặng nhìn Dạ Thiên Kỳ.

" Chúc mừng sinh nhật, công chúa nhỏ của anh." Dạ Thiên Kỳ nháy nháy mắt với tôi, khuôn mặt nghịch ngợm như một đứa trẻ.

" Sinh nhật vui vẻ. Tiểu thọ tinh." Những người bạn đó của Dạ Thiên Kỳ cũng tiền tới chúc mừng tôi.

Tôi khẽ thở dài trong lòng, gã này lừa tôi tới, thì ra là có ý định tổ chức sinh nhật long trọng như thế này cho tôi.

Gã này, tôi nên nói anh ta thế nào mới được.

" Chiếc bánh này, là do Thiên Kỳ của chúng tôi tự thiết kế rất lâu rồi, đúng là quan tâm thật đấy, chính là tự tay anh ấy làm đấy! " Lục Hàn cười nói, " Cô không biết anh ta đã phí biết bao nhiêu là chiếc bánh, chúng tôi đều phải ăn thử đến muốn chết, mấy ngày nay toàn phải ăn bánh đấy, tôi bị tăng lên hai cân, mới làm thành công hoàn thành chiếc bánh này."

Dạ Thiên Kỳ liền quay sang lườm Lục Hàn, sau đó cười nói: " Nhụy Nhụy, trước tiên muốn chúc mừng em có một sinh nhật thật vui vẻ và hạnh phúc, sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau tới thăm Tiểu Dũng."

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, anh ta biết trái tim của tôi nghĩ gì, anh ta biết tôi còn đang bận lòng về Tiểu Dũng.

Mấy ngày nay anh ta cố gắng làm bánh sinh nhật cho tôi, tôi rất cảm động, tôi chẳng thể xua đuổi anh ta như trước đây nữa.

Dạ Thiên Kỳ cười đẩy tôi bước đi, tôi cầm lấy dao cắt bánh để chia bánh, Dạ Thiên Kỳ đã chọn cho tôi một miếng bánh to nhất, đứng trước mặt tôi nói: " Em thử đi, là do chính tay anh làm đấy, ăn xem như thế nào?"

Tôi cắn lấy một miếng to, đây là bánh gato socola, đúng là rất ngon.

" Cảm ơn em đã được sinh ra, để anh được quen một cô công chúa nhỏ đáng yêu như thế này." Dạ Thiên Kỳ dẻo mép nháy mắt cười với tôi nói, " Thực sự anh rất muốn cảm tạ ông trời."

" Thật là sến chết đi được, anh đừng có làm tôi thấy ghê rợn như thế được không, anh có để cho tôi ăn bánh không thế hả?" Tôi lườm Dạ Thiên Kỳ, những thanh niên nam nữ xung quanh đều cười lên rồi.

Thực ra, những người bạn của Dạ Thiên Kỳ đều rất tốt, bên cạnh bọn họ, tôi có cảm giác như được trở lại thời sinh viên.

Buổi sáng tổ chức sinh nhật, buổi chiều Dạ Thiên Kỳ liền đưa tôi tới bệnh viện u bướu, chúng tôi đã mua cho Tiểu Dũng rất rất nhiều đồ chơi đáng yêu, bên cạnh Tiểu Dũng rất lâu cho đến tối, Dạ Thiên Kỳ mới đưa tôi về nhà.

Hôm nay, là một ngày tôi cảm thấy rất vui, tôi đã từng có khoảng cách xa với Dạ Thiên Kỳ như vậy, nhưng tôi lại không ngờ, anh ta lại nghĩ về tôi như thế, anh ta muốn tôi được vui vẻ như thế.

Tôi nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu, nghĩ lại một ngày sinh nhật vui vẻ hôm nay, thế nhưng, Lạc Mộ Thâm đâu? Lạc Mộ Thâm anh có biết hôm nay là sinh nhật của tôi không?

Tôi hi vọng lắm ngày hôm nay người chúc mừng sinh nhật cho tôi là Lạc Mộ Thâm, chứ không phải là Dạ Thiên Kỳ?

Dạ Thiên Kỳ tìm được ra ngày sinh nhật của tôi, nhưng, Lạc Mộ Thâm, anh cứ làm thinh như thế sao?