Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 221: Không biết nói gì




Hu hu...... người tôi run rẩy, Dạ Thiên Kỳ, anh phải cố đợi tôi, anh nhất định phải đợi tôi, tôi phải đi gặp mặt anh lần cuối.

Người đàn ông đó mặt mày hớn hở như thế, vậy mà sắp thành âm dương cách trở rồi, tim tôi không ngừng nhói lên.

“ Anh Thôi, phiền anh lái xe nhanh lên chút. Tôi phải nhanh gặp được Dạ Thiên Kỳ.” Tôi nức nở nói.

Thôi Táp gật đầu, tăng tốc độ xe, chẳng bao lâu thì đến khu biệt thự cao sang, tôi nhìn thấy tên của khu biệt thự đó là “ Biệt thự mặt trời.”

“ Anh Thôi, Dạ Thiên Kỳ không ở bệnh viện sao?” Tôi khóc hỏi Thôi Táp.

“ Ôi, ở bệnh viện cấp cứ mấy ngày rồi, không cứu được nữa, Thiên Kỳ nói muốn được chết ở nhà, không muốn chết trong bệnh viện, cho nên, mọi người đón cậu ấy về nhà, thôi thì để cậu ấy ở nhà từ từ ra đi! Bạn bè người thân đều đang ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy đi cũng sẽ rất thanh thản.” Thôi Táp nghẹn ngào nói.

Tôi càng thêm đau lòng hơn.

Tôi khóc như mưa, trong lòng nghĩ sao mà không khóc được chứ? Chỉ là bây giờ kể cả tôi có khóc đến chết, Dạ Thiên Kỳ cũng không sống lại được.

Trong lúc nói, xe của Thôi Táp dừng ở trước căn biệt thự ba tầng, tôi lập tức tháo dây an toàn bước xuống xe.

“ Đây là........?” tôi đỏ mắt hỏi Thôi Táp.

“ Đây là nhà của Thiên Kỳ.” Giọng nói của Thôi Táp hết sức buồn bã, “ Đi thôi, không biết Thiên Kỳ có thể đợi được đến lúc cô đến không?”

Anh ta đi vào trong, tôi lập tức đi theo.

Tôi nhìn thấy trong căn biệt thự to lớn đó có rất nhiều người, vẻ mặt buồn bã, tôi càng không kìm được nước mắt của mình.

Tôi đi nhanh theo Thôi Táp lên tầng 3, mấy lần mắt mũi nhoè đi suýt lăn từ trên cầu thang xuống.

Tôi mới hiểu, mặc dù tôi luôn ghét Dạ Thiên Kỳ, hận không thể khiến anh ta biến mất trước mặt tôi, nhưng nếu như anh ta thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ buồn lắm.

Thôi Táp dẫn tôi đến một căn phòng xa hoa tráng lên, tôi nhìn thấy có một người nằm trên chiếc giường phong cách Châu Âu, chiếc chăn màu trắng đã phủ lên mặt, những người xung quanh đều khóc lóc, trong đó có một người tôi quen biết, cũng là bạn thân của Dạ Thiên Kỳ quen biết trên du thuyền Thành Yến lần trước, đó là Lục Hàn.

Nhìn thấy tôi đến, Lục Hàn đỏ mắt bước đến: “ Thôi Táp, dẫn cô Tô đến rồi à? Hai người chậm một bước rồi, Thiên Kỳ, vẫn không đợi được cô Tô, cậu ấy đã......đi sang một thế giới khác rồi.”

“ A?” Thôi Táp lập tức bước nhanh đến, quỳ xuống, ôm lấy người nằm trên giường mà khóc, anh ta vừa khóc vừa lay Dạ Thiên Kỳ đã qua đời: “ Thiên Kỳ, cậu không phải nói sẽ cố đợi cô Tô đến sao? Mình đã đưa cô ấy đến, tại sao cậu không đợi chứ, Thiên Kỳ......”

Nhìn Thôi Táp khóc thành như thế, tôi càng không kìm được nước mắt của mình.

Tôi cũng lao đến bên giường, quỳ xuống nói: “ Dạ Thiên Kỳ, tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Sớm biết thế này, tôi kiểu gì cũng phải đưa anh về nhà, Dạ Thiên Kỳ, là tôi hại anh rồi. Nếu không phải do tôi, anh không phải đến bệnh viện truyền máu, nếu không phải do tôi, anh cũng không thể đánh nhau với Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ, tôi xin lỗi anh, nếu như anh còn sống, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh. Dạ Thiên Kỳ......huhuhu, tôi sẽ luôn nhớ anh tốt với tôi, cả đời này sẽ không quên anh.....tôi sẽ mãi mãi nhớ anh. Dạ Thiên Kỳ, là tôi đã giết anh, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho mình......”

Tôi khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, cảm giác áy náy khiến tôi càng thêm trách bản thân mình.

“ Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định sẽ chuộc tội với anh, tôi nhất định sẽ tốt với anh. Thực ra, tôi không ghét anh, thật sự không ghét anh.” Tôi nức nở nghẹn ngào nói, hai mắt đã không còn nhìn rõ người nữa.

Tôi vừa khóc vừa vỗ vào Dạ Thiên Kỳ đang nằm trên giường, giậm chân đấm ngực tự trách mình.

“ Nếu như Thiên Kỳ còn sống, cô sẽ đối tốt với cậu ấy phải không?” Thôi Táp dùng khăn tay lau nước mắt nói.

“ Đúng thế, tôi sẽ đối tối với anh ấy, tôi sẽ không xem thường anh ấy như thé. Đáng tiếc, không còn cơ hội nữa rồi.” Tôi khóc nói.

“ thế thì cậu ấy sẽ rất vui, Dạ Thiên Kỳ, cô Tô nói cô ấy hối hận rồi, cô ấy sẽ đối tốt với cậu, cậu nghe thấy chưa?” Thôi Táp khóc nói.

“ Nghe thấy rồi.” Một giọng nói tinh nghịch truyền đến, tôi còn chưa hết ngạc nhiên, tay của tôi đột nhiên bị bàn tay khác nắm chặt lấy, khi tôi nhìn rõ bàn tay ở xác của Dạ Thiên Kỳ giơ ra nắm lấy tay tôi, tôi suýt chút nữa bị doạ cho ngất đi.

Xác chết sống lại sao?

“ Ha ha, em nói đấy nhé, em sẽ đối tốt với anh.” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên lật tấm vải chăn trùm mặt ra, ngồi dậy cười với tôi.

Nụ cười của anh ta vẫn sáng lạn mê người như thế, tôi gần như bất tỉnh rồi.

“ Nhuỵ Nhuỵ, anh nghe thấy hết rồi, em nói sẽ tốt với anh.” Dạ Thiên Kỳ cười nắm lấy tay tôi, “ em nói trước bao người thế này, mọi người đều nghe thấy cả, không được chối đâu đấy.”

Tôi nhìn những khuôn mặt xung quanh vốn dĩ đang khóc lóc, bây giờ lại cười ầm ĩ, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra rồi?

Mẹ kiếp, tôi bị thằng cha này lừa rồi, bọn họ cho tôi mắc bẫy rồi!

Tôi lập tức đứng lên, mặt lập tức lạnh lùng nói: “ Dạ Thiên Kỳ, anh có bệnh à? Dám lừa tôi, anh không muốn sống nữa có phải không? Được, tôi đưa anh về cõi chết.”

Tôi điên tiết lên, lập tức lao đến bên cạnh giường, lấy cái gối đập vào mặt đáng ghét của Dạ Thiên Kỳ, nhưng lại bị Dạ Thiên Kỳ cười giữ tay tôi lại.

“ Là anh không đúng, là anh không đúng, được chưa? Anh chỉ muốn biết em có phải thật sự ghét anh thế không? Có phải em cũng có chút thích anh không, như thế thì anh yên tâm rồi, thực ra, em cũng rất để ý anh mà, nhìn thấy anh chết, khóc thành thế này, anh thấy thương quá.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, nụ cười đắc ý nở trên môi.

Tôi tức đến nỗi phát điên lên rồi, thằng cha này đúng là rảnh rỗi mà? Việc gì anh không làm, anh còn giả chết làm gì chứ?

Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn, thật muốn cắn cho rằng cha đáng ghét này chết luôn cho xong.

Thằng cha đáng chết này, làm tôi còn vì anh ta mà đau lòng như thế, vì anh ta mà khóc, thật phí phạm nước mắt của tôi.

Tôi tức hầm hầm lườm anh ta, không nói câu gì.

Dạ Thiên Kỳ ánh mắt ấm áp nhìn tôi, phản ứng đầu tiên là giơ tay lên muốn lau nước mắt cho tôi.

Tôi vẫn còn ý thức được, đập “ bốp” một cái hất tay anh ta ra.

Tôi bây giờ thực sự đang tức điên lên được, có thể nói tâm trạng của tôi lúc này đã vượt qua sự căm phẫn rồi.

Lạc Mộ Thâm nói không sai, thằng cha này đúng là tên xấu xa, tên xấu xa đáng ghét.

Tôi tức quay người bước đi.

Dạ Thiên Kỳ lập tức từ trên giường nhảy xuống, kéo lấy cánh tay của tôi, do lực kéo của anh ta quá mạnh, tôi suýt nữa ngã vào lòng anh ta.

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt to sáng đó của anh ta chăm chú nhìn tôi.

“ Tránh ra, anh nghe thấy chưa? Nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” Tôi tức hầm hầm uy hiếp anh ta.

Dạ Thiên Kỳ vẫn nhìn tôi, giơ ngón tay phải chỉ lên trời thề: “ Nhuỵ Nhuỵ, xin lỗi xin lỗi, anh chỉ đùa thôi mà, anh chỉ muốn biết anh có vị trí gì trong lòng em mà thôi.”

Tôi càng thêm căm phẫn, lớn tiếng nói: “ Anh cút đi, anh chẳng có vị trí gì trong lòng tôi cả.”