Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 212: Mở cửa thả Dạ Thiên Kỳ




Giọng nói của cậu ta mang đầy vẻ châm biếm và khinh thường.

Dạ Thiên Kỳ nhìn Trần An An, lạnh lùng nói: “ Cô là ai?”

Tôi không nói gì, Châu Đình lập tức nói: “ Đây là Trần An An bạn học của chúng tôi.”

Dạ Thiên Kỳ khẽ nhếch khoé miệng lên, mỉm cười bí hiểm, anh ta cười nói: “ Thì ra cô là Trần An An à?”

Trần An An giật mình ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Anh biết tôi sao?”

“ Sao mà không biết chứ?” Dạ Thiên Kỳ mỉm cười nói: “ Công nhận cô là sướng nhất đấy. Vừa vào làm đã bám vào cấp trên, còn làm vợ bé của tổng giám sát, bị vợ người ta đánh đuổi chạy như chuột nhắt, thật ngoạn mục mà! Con người thật chẳng biết đâu mà lần!”

A?

Tất cả bạn học đều dồn ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần An An, không thể tin được nhìn Trần An An, từ nét mặt bọn họ có thể thấy được, bọn họ đều cảm thấy Trần An An là người con gái nhẹ nhàng trong sáng, luôn là hình tượng ngọc nữ trong mắt bạn học, tại sao lại có thể đi làm vợ bé người ta, ham giàu chứ. Nhưng sự thật đúng là như thế.

Sắc mặt Trần An An như rồng biến sắc vậy, không ngừng đổi màu, lúc thì đỏ bừng, lúc thì trắng bệch, lúc lại tối sầm, cuối cùng là sắc màu tím.

Tôi biết, cậu ta đang tức điên lên, giận tím mặt rồi.

Quả nhiên, cậu ta dùng ánh mắt căm hận nhìn về hướng tôi, tôi biết, cậu ta cho rằng đó là tôi nói.

Nhưng tôi bây giờ chẳng còn muốn giải thích với cậu ta nữa.

Dạ Thiên Kỳ tiếp tục nói: “ Đừng nhìn Nhuỵ Tử nữa, không phải cô ấy nói đâu, cô ấy không phải kiểu người bán đứng bạn bè, nhưng cô thích thực là kiểu người đó, tôi biết cô là loại con gái đặt lợi ích lên hàng đầu, trong lòng cô chỉ có tiền, chỉ muốn trèo cao, tôi thấy khó hiểu, cô là tim sắt đá sao? Cô bị sếp đuổi việc, là Nhuỵ Tử nể tình bạn bè mà cầu xin sếp cho cô ở lại, cô không cảm ơn thì thôi, lại còn ở đây bịa đặt Nhuỵ tử phải không, nói Nhuỵ Tử là vợ bé của Lạc Mộ Thâm? Ha ha, cô đừng khiến người khác cảm thấy cô rất đứng đắn, thực ra cô nghĩ gì tôi đều biết? Cô là ghen tức đố kị mà phát điên phải không? Cô không phải tức gì Nhuỵ Tử được Lạc Mộ Thâm thích, cô tức là vì, người Lạc Mộ Thâm thích tại sao không phải là cô? Đừng nói Nhuỵ Tử không phải vợ bé, kể cả cô ấy có là vợ bé của Lạc Mộ Thâm đi nữa, thì có liên quan gì đến cô? Nhìn cô ở trước mặt bạn học bày đặt bịa chuyện, nhìn ánh mắt ghen tị phát điên của cô, cô có tin không, nếu như Lạc Mộ Thâm nói muốn cô làm vợ bé, chắc chắn cô còn chạy nhanh hơn thỏ, còn làm 360 tư thế ấy chứ, tôi thấy kể cả cô có làm 720 tư thế trên giường đều làm được, đừng ở đây mà nghĩ muốn làm gái điếm tỏ vẻ trinh tiết nữa, tôi thật sự cảm thấy thẹn thùng thay cô đó! Kể cả cô có cố gắng đến mấy, người ta cũng chẳng thèm để ý đến cô đâu, tại sao ư? Tại vì trong lòng đố kị? Cảm thấy cùng tốt nghiệp một trường, tại sao Nhuỵ Nhuỵ lại mạnh hơn cô? Muốn biết nguyên nhân không? Buổi tối đừng ngủ nữa, nhìn lại nước đái của mình đi!”

Dạ Thiên Kỳ nói mấy câu đó, vừa lạnh vừa độc, tôi nhìn thấy Trần An An tức đến run rẩy, nếu không phải bạn học biệt danh “ loa phóng thanh” đó dìu cậu ta, có lẽ cậu ta đã ngã gục vào góc tường rồi.

Các bạn học khác đều xì xào thầm thì nói chuyện riêng.

Tôi biết lúc này Trần An An thật sự rất muốn cãi lí, nhưng cậu ta không có lí do gì để nói.

Tại vì, Dạ Thiên Kỳ nói đều là sự thật.

“ Được rồi, tôi và Nhuỵ Tử còn có chút việc, không ở lại nữa. Bữa này tôi mời, đã thanh toán xong rồi, các bạn ăn uống tuỳ thích, nhưng tôi quả thật rất nhớ Nhuỵ Nhuỵ, muốn đưa Nhuỵ Nhuỵ đi rồi. Các bạn ăn uống vui vẻ nhé!” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Vâng, không giữ Dạ Thiếu gia, chỉ là sau này chúng ta sẽ lại tụ tập nhé!” Mấy bạn học đó đành phải nói.

Dạ Thiên Kỳ cười cười, chẳng nói gì cả, chỉ xách túi của tôi theo, ôm tôi đi ra khỏi nhà hàng khách sạn đó.

Đi ra khỏi căn phòng đó, Dạ Thiên Kỳ vỗ nhẹ vào đầu tôi: “ Không giống tính cách của em chút nào, tại sao lại để người khác ức hiếp như thế chứ.”

Tôi vội vàng đẩy cánh tay của Dạ Thiên Kỳ ra, bình thản nói: “ cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.”

“ Cảm ơn gì chứ, không phải đã nói rồi sao? Việc của Tô Tư Nhuỵ em chính là việc của anh.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ anh luôn cho rằng Nhuỵ Nhuỵ rất dữ, nhưng bây giờ xem ra thật giống một chiếc túi trút giận vậy.”

“ tôi làm gì còn cách nào, tôi còn có thể làm gì chứ?” Tôi thở dài nói, “ Hơn nữa tôi giải thích, cũng chẳng ai tin tôi, trên sự thật, bản thân tôi cũng không hiểu tại sao nhanh như thế mà tôi đã thăng chức, Lạc Mộ Thâm đối tốt với tôi như thế.”

Tôi thật sự trăm mối tơ vò.

“ Tại vì giải thích không rõ ràng, cho nên không giải thích?” Dạ Thiên Kỳ dùng ngón tay gõ nhẹ vào sống mũi tôi, tôi lập tức né tránh. Tôi đã quen động tác đó của Lạc Mộ Thâm, Dạ Thiên Kỳ làm như thế, tôi cảm thấy không quen.

Tôi né tránh như thế, Dạ Thiên Kỳ không tức giận, anh ta cười nói: “ Cho nên anh mới nói, tránh xa Lạc Mộ Thâm một chút, ở bên cạnh anh ta lại gặp đen đủi thôi, em nói em ở bên cạnh hắn ta, làm thư ký tổng giám đốc thôi mà cũng bị người ta ghen tức bảo em là tình nhân của hắn ta.”

Tôi lườm anh ta: “ anh lúc nào cũng chỉ tranh thủ cơ hội để hạ thấp Lạc Mộ Thâm chứ gì.” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Oan quá, Nhuỵ Nhuỵ, anh đâu có hạ thấp hắn ta? Anh là đến cứu em mà.” Đôi mắt đẹp của anh ta sáng lên vẻ vô tội.

“ Hứ.” Tôi vẫn gườm gườm lườm anh ta nói, có điều, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, “ tại sao anh lại đến đây?”

Dạ Thiên Kỳ cười lên: “ Chỉ là nhớ em thôi, nhớ em cho nên bảo người tra xem em ở đâu thì đến thôi.” Dạ Thiên Kỳ vẫn với dáng vẻ vô tội nói.

Tôi không kìm được toàn thân nổi da gà, tên Dạ Thiên Kỳ này, lúc nào cũng tìm tôi, liệu có phải khi tôi tắm, anh ta cũng vén rèm đi vào không?

Nghĩ đến đây, tôi lại càng buồn bực.

Tôi nghĩ như thế, môi bĩu cong lên, Dạ Thien Kỳ cười nhìn tôi: “ Sao thế? Giận rồi à.”

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, hậm hực nói: “ Dạ Thiên Kỳ, lần trước anh thua cược với tôi? Anh không phải nói là sẽ nghe tôi sao?”

“ Đúng thế?” Dạ Thiên Kỳ nói, “ Ôi, nghĩ đến đây, anh lại thêm phiền muộn?”

“ Anh hối hận vì đã giao quân bài chết người đó vào tay tôi sao?” Tôi cau mày nói.

“ Không phải, không phải, anh nghe em mà.” Dạ Thiên Kỳ thở dài nói.

“ Được, tôi hiện tại đang rất bực mình, tốt nhất gần đây anh đừng tìm tôi nữa.” Tôi cố ý tỏ ra mặt lạnh nói.

“ Tại sao em lại đối xử với anh thế chứ? Anh thích em như thế cơ mà.” Đôi mắt của Dạ Thiên Kỳ ánh lên nét buồn bã.

“ Không phải, chỉ là tôi gần đây thật sự rất buồn bực, cho nên, tôi không muốn đi ra ngoài đi chơi.” Tôi cố gắng nói với Dạ Thiên Kỳ.

Thật ra, con người Dạ Thiên Kỳ rất tuyệt, anh ta đối tốt với tôi, nhưng tim của tôi đã bị Lạc Mộ Thâm lấp đầy rồi, thật sự không còn chỗ trống cho người khác.

Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tôi, nhẹ nhàng thở dài: “ Được rồi, anh đã từng nói, anh sẽ nghe em, em bây giờ không muốn gặp anh, anh cũng không còn cách nào khác, anh đợi tâm trạng em khá hơn, sẽ đồng ý gặp anh.”

Tôi cảm kích nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Cảm ơn anh, Dạ Thiên Kỳ.”

Dạ Thiên Kỳ thở dài nói: “ Anh làm thế nào đây? Tại sao lại thích em thế chứ, để em dày vò anh như thế?”

Đúng thế, tôi dày vò Dạ Thiên kỳ, nhưng không phải Lạc Mộ Thâm cũng đang dày vò tôi sao?