Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 202: Chỉ có hai chúng tôi




Cậu ta ra sức lườm tôi, đi đôi giày cao gót õng ẹo đi lên cùng Lạc Mộ Thâm.

Tôi tức đến nỗi gần như muốn nôn ra rồi.

An An, tại sao bây giờ lại không có tiếng nói chung nào với cậu ta vậy? Tại sao lúc nào cũng cảm thấy tôi đang hại cậu ta chứ?

Lúc này, thư ký Tần Cương đi đén, nhẹ giọng nói với tôi: “ Tiểu Tô, em phải quay về đấy, bọn chị đều mong em quay lại. Trần An An đó là bạn học của em sao? Tuyệt đối chẳng giống em chút nào? Trời đất ơi, em không được chứng kiến, những ngày em không ở công ty, cô ta tranh thủ từng cơ hội để ở bên cạnh Lạc Tổng, mỗi ngày không mang đến cho Lạc Tổng bữa sáng thì cũng hầm canh, trời đất, kiểu ân cần vồn vã đó, việc gì cũng tranh làm, rất sợ bọn chị chạy trước cô ta, lúc nào cũng muốn thể hiện thành tích cao, chính là muốn Lạc Tổng của chúng ta chú ý đến cô ta. Chị và chị Cát Vân đều thấy cô ta thật phiền phức. Em quay lại, điều cô ta đến đây, vừa may, chị đang không muốn làm việc cùng cô ta, nếu như Lạc Tổng không bảo cô ta đến, chị thật muốn tự đề cử mình, đến đây làm người đưa tin, tránh việc mỗi ngày phải nhìn thấy bản mặt đó của cô ta.”

Tôi ngạc nhiên Tần Cương nói với vẻ mặt coi thường, thật không ngờ, Trần An An lại có thể khiến mấy thư ký khác ghét như thế.

Cậu ta thật sự như thế sao?

Có điều, tôi nghĩ lại, không chừng Tần Cương cũng là cố ý nói như thế. Không chừng trên thực tế bọn họ cũng thấy tôi chướng mắt ấy chứ!

Lúc này, tôi vẫn coi Trần An An là bạn thân của mình, cho nên, tôi vẫn không nghĩ đến cậu ta lại xấu tính như thế.

Cho nên, tôi chỉ cười với Tần Cương.

Sau khi thị sát hết công trường, đồng thời hoàn tất bàn giao với tổng kiến trúc sư và giám đốc dự án, Lạc Mộ Thâm quyết định quay về.

Tôi đương nhiên cũng đi theo.

“ Tiểu Tô ngồi xe tôi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

“ Tôi là lái xe đến.” Tôi vội vàng nói.

Lạc Mộ Thâm trừng mắt nhìn tôi: “ Còn muốn tôi nói đến lần thứ hai sao?”

Được tôi, tôi không dám động đến tên hoàng đế nhân gian này, cho nên, tôi vội vàng bước lên xe của Lạc Mộ Thâm.

Tôi không cần lo lắng xe BMW của tôi, Lạc Mộ Thâm đương nhiên sẽ sai người lái chiếc xe BMW x5 đó về.

Còn Trần An An và Tần cương ngồi trong những xe khác.

Đã rất lâu rồi tôi không ngồi xe của Lạc Mộ Thâm, tự nhiên ngồi như thế, có cảm giác gì lạ lẫm, đúng là rất lạ, vì Lạc Mộ Thâm lại đổi xe mới rồi.

Trong lòng tôi không kìm được tiếng thở dài, Lạc Mộ Thâm, thay xe thay phụ nữ đều với tốc độ quá nhanh.

Lạc Mộ Thâm đột nhiên quay người sang, dựa gần tôi, tôi giật thót mình.

Anh ta là muốn........?

Tôi nhìn thấy anh ta dựa sát gần vào ngực tôi, mặt tôi đỏ như con tôm hùm vậy.

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho tôi, sau đó khởi động xe.

“ Anh Đại Thâm, lại đổi xe rồi à?” Tôi nhẹ nhàng hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ ưh.” Giọng nói Lạc Mộ Thâm cũng rất nhẹ.

“ Tốc độ đổi xe của anh Đại Thâm nhanh quá.” Tôi không kìm được nhẹ thở dài, thật sự lãng phí, tôi thật sự muốn nguyền rủa những tên nhà giàu vung tiền như nước này.

Lãng phí nhiều tiền như thế, tại sao không đi đến những vùng xa xôi hẻo lánh quyên góp cho những đứa trẻ không có tiền đi học chứ?

Chỉ biết lái những chiếc xe đắt đỏ này cho sướng mà thôi.

Cho nên, trong lời tôi nói với anh ta có chút xem thường.

“ Lái chán rồi, cho nên đương nhiên đổi thôi.” Mắt Lạc Mộ Thâm nhìn về phía trước, rất cẩn thận lái xe.

Đúng thế, lái chán rồi.

Còn lí do anh ta thay phụ nữ cũng là chơi chán rồi.

Không biết khi những người phụ nữ đó nghe thấy mấy lí do này, bọn họ có đau lòng không?

Cũng không biết tình cảm cuối cùng của Lạc Mộ Thâm sẽ dừng trên người con gái nào, ai mà biết được người cuối cùng trong quãng đường phong lưu của anh ta là ai chứ?

Tôi không nín được lại thở dài.

“ còn trẻ như thế, lúc nào cũng thở dài làm cái gì?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, tôi nhìn thấy anh ta từ gương chiếu hậu liếc nhìn tôi.

“ Không có gì.” Tôi chẳng biết trả lời thế nào đành nói.

“ Cô lúc nào cũng thở dài như thế, sẽ nhanh già thôi, phụ nữ, đừng có lúc nào cũng thở dài.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Phụ nữ ấy à, phải hiểu thế nào chăm sóc yêu thương bản thân.”

“ Tôi biết rồi, biết rồi mà.” Tôi bĩu môi nói, tôi ở công trường một thời gian dài như thế, mặt sắp bị gió thổi cho nhăn nhúm lại rồi, đây không phải là do anh gây ra sao? Tại sao bây giờ còn giáo huấn tôi chứ?

Lạc Mộ Thâm lại liếc mắt sang nhìn tôi: “ Nhuỵ tử, cô muốn ăn gì?”

“ Ưhm?” Tôi sững người một lát, anh ta hỏi tôi sao?

“ Nếu như có thể, tôi muốn đi ăn ở quán nướng lần trước, đừng gọi anh Đại Vũ bọn họ, chỉ hai người chúng ta thôi.” Tôi cắn cắn môi nhẹ nhàng nói.

Lạc Mộ Thâm không nói gì, tôi coi như anh ta không đồng ý, không đồng ý thì thôi, anh ta bây giờ không phải là muốn tránh xa tôi sao?

Nhưng khiến tôi không ngờ đó là, Lạc Mộ Thâm chuyển phương hướng, chiếc xe nhằm hướng quán ăn đồ nướng mà đi.

Trong lòng tôi có một cảm giác không nói thành lời.

Anh ta vẫn quan tâm tôi sao? Anh ta quan tâm những gì tôi nói, quan tâm những gì tôi muốn.

Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.

Có lẽ, anh ta bây giờ còn chưa xác định được tình cảm của mình chăng?

Anh ta phong lưu bao nhiêu năm, chắc chưa bao giờ ở cạnh người con gái đầy bụi đất như tôi bây giờ?

Tôi quay đầu sang, chăm chú nhìn đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt anh ta, đôi lông mi dài, tôi thật sự vẫn muốn ngắm nữa.

Nếu không tại sao nói phụ nữ đều rất ngốc, đặc biệt là người con gái nặng về tình cảm như tôi.

Nếu như nói tôi không bị Lạc Mộ Thâm làm cho mê muội, thế thì có lẽ tôi là người quá mạnh mẽ rồi.

Tôi đang nghĩ ngợi, Lạc Mộ Thâm đã dừng xe ở trước cửa khách sạn Kim Cương, vẫn đưa cho môn đồng 100 tệ, tiền phí dừng xe, tôi bước xuống xe, cùng Lạc Mộ Thâm đi vào hẻm đến quán ăn đồ nướng.

Ông chủ nhà hàng vừa nhìn đã nhận ra tôi và Lạc Mộ Thâm, tôi nghĩ có lẽ do chúng tôi để lại ấn tượng quá sâu cho ông ta chăng?

“ Chào cô cậu!” Ông chủ ân cần niềm nở chào hỏi chúng tôi. Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, có lẽ trông dáng vẻ nhem nhuốc bụi đất rất đáng buồn cười.

“ Đúng thế, chúng tôi cùng đến rồi.” Tôi cũng cười chào hỏi lại với ông chủ, khoé miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì, chỉ là khẽ mỉm cười.

Tôi biết, anh ta như thế đã là có lễ nghi với người phổ thông bình thường.

Vừa may có phòng riêng, tôi và Lạc Mộ Thâm đi vào căn phòng đó, vẫn gọi các loại thịt xiên ngon và canh tê cay.

Tôi phát hiện Lạc Mộ Thâm vẫn gọi rất nhiều món, giống như có cả Phương Trạch Vũ Lương Cẩn Hàn Tần Hạo Nhiên bọn họ vậy.

“ Sao anh gọi gì mà nhiều thế?” Tôi ngạc nhiên nói.

“ Bù đắp cho cô, chỉ có điều, những thứ này chỉ là thực phẩm vớ vẩn gì đó, sau này, đừng nên ăn nhiều những thứ này, vẫn nên ăn những thứ sạch sẽ dinh dưỡg, sau này dẫn cô đi ăn món ngon khác.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

Dẫn tôi đi ăn sao?

Tôi cụp mắt mình xuống: “ Tôi thì thích ăn những thứ này.”

“ Cho nên nói, cô là nha đầu chẳng bao giờ ngồi ăn nổi ở bàn tiệc.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tôi cố ý lườm anh ta, thực ra, tôi thật sự rất thích anh ta nói tôi như thế.

Trong lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ đã bưng thịt xiên và canh tê cay lên, hơi ngại nói: “ Xin lỗi, chỉ còn lại một bát canh tê cay, không còn đủ hai bát.”

Hừ, tại sao lần nào cũng thiếu một bát canh tê cay vậy.

“ Anh Đại Thâm, anh ăn đi.” Tôi đẩy bát canh tê cay sang cho Lạc Mộ Thâm, tôi biết anh ta cũng thích ăn.

“ Cô ăn đi!” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.