Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 193: Lại gặp đồ mặt dày




Ban đêm tôi ngủ không ngon, tỉnh dậy mấy lần, khi mở mắt ra đã 7h30’ rồi, tôi vội vàng nhảy xuống giường, cuống quýt vệ sinh cá nhân, thay quần áo, sau đó, tôi mới nhớ ra, bắt đầu từ hôm nay, tôi phải đến khu xây dựng dự án hoa viên Đỉnh Minh làm việc. Tôi không phải đến toà nhà tập đoàn Lạc Thị làm việc nữa, tôi cũng không được gặp Lạc Mộ Thâm nữa.

Tôi không biết trong lòng mình là cảm giác gì, lúc đánh răng, tôi còn rơi vài giọt nước mắt.

Tại vì dự án hoa viên Đỉnh Minh cách khu nhà tôi ở tương đối xa, cho nên tôi do dự một lát, quyết định lái chiếc xe mà Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn.

Đây cũng là việc công, có thể quang minh chính đại mà lái chiếc BMW đó?

Đúng rồi, Cát Vân nói tôi phải đến tập đoàn Vương Thị trước, chào hỏi và báo cáo với Vương Tổng Vương Kim Đào đó.

Vừa nghĩ đến lão hồ ly đó, tôi lại cảm thấy buồn bực, nhưng chẳng còn cách nào, tôi vẫn phải đi gặp lão hồ ly đó.

Tôi lái chiếc xe BMW X5 màu bạc đó, mỗi khi đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, tôi luôn nhìn thấy những ánh mắt tò mò trong những chiếc xe dừng bên cạnh.

Những ánh mắt đó có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, có người xem thường.

Tôi biết, chiếc BMW x5 này mặc dù chẳng là gì đối với Lạc Mộ Thâm, nhưng trong mắt người dân thường, đó chắc chắn là xe hạng sang.

Còn trong lòng người ta cho rằng, lái chiếc BMW này, thông thường không phải con nhà giàu, thì cũng là vợ bé của nhà giàu.

Tôi hơi cảm thấy hối hận, tại sao lại lái chiếc xe này, đặc biệt là tôi còn rất trẻ, người ta chắc chắn cho rằng tôi là vợ hai nhà giàu.

Ôi trời, sớm biết thế này tôi đã không lái chiếc xe này, lần sau thà chen xe bus còn hơn.

Những tròng mắt con ngươi đó dường như xuyên qua cửa kính ô tô mà xuyên thấu vào tôi.

Tôi đột nhiên hiểu ra một đạo lý, xem ra nhìn sự việc không thể nhìn bề ngoài, mà phải nhìn bên trong mới hiểu thấu được.

Nhìn tôi bây giờ lái chiếc BMW cao sang này, ai biết đằng sau tôi là dáng vẻ gì chứ?

Trong lòng tôi có nỗi khổ mà!

Tôi bực mình, tăng tốc độ lên, chẳng bao lâu sau thì đến tập đoàn Vương Thị, đương nhiên tôi phải dựa vào bản đồ trên xe, nếu không tôi làm sao tìm được đường dễ dàng thế chứ?

Toà nhà tập đoàn Vương Thị hoành tráng như toà nhà tập đoàn Lạc Thị vậy, trước cửa dừng rất nhiều xe.

Tôi giảm tốc độ từ từ, mắt tìm chỗ dừng xe, vừa nhìn thấy một chỗ, tôi lập tức lái đến, tìm khoảng cách căn vị trí để lùi vào chỗ dừng xe đó.

Khi tôi đang từ từ quay xe, đột nhiên một chiếc Maserati dừng vào vị trí mà tôi đã ngắm từ trước.

Cách lái xe điêu luyện đó, vốn dĩ không giống tôi loay hoay quay tới quay lui để có thể đỗ được vào vị trí, chiếc xe đó như một con cá nhanh nhẹn linh hoạt dừng vào vị trí đó, tôi quả thật tức nổ đom đóm.

Loại người gì thế không biết? Lại còn cướp chỗ dừng xe với tôi.

Không biết thứ tự trước sau sao?

Lái Maserati đó tài ba lắm sao, Quách Mai Mai cũng lái chiếc Maserati mà, không phải làm gái mới được ngồi vào chiếc xe đó sao?

Tôi tức hầm hầm dừng xe lại, đẩy cửa xe nhảy xuống, còn chủ nhân của chiếc Maserati đó cũng kéo cửa kính xe xuống, khuôn mặt sáng lạn đó quá quen với tôi.

Tôi lập tức sững người ở đó, tại sao ở đâu cũng có thể gặp hắn ta vậy?

Lại đổi xe rồi sao? Không phải lái Bugatti sao? Tôi nguyền rủa những tên nhà giàu đổi xe như đổi quần áo vậy. Nguyền rủa những tên công tử bột đó.

Dạ Thiên Kỳ anh là tên trời đánh.

Tôi nghiến răng hằm hằm nhìn hắn ta, thằng cha đó cười hết sức mê người: “ Đừng giận mà, anh đùa em thôi, anh chiếm chỗ giúp em thôi mà, em xem bên kia có người nhìn em dừng xe chậm, muốn chiếm chỗ để xe của em kìa?”

Tôi lạnh lùng nói: “ Thế thì tôi phải cảm ơn anh rồi.”

Thằng cha này chắc chắn là âm hồn không tan, tại sao ở đâu tôi cũng có thể gặp hắn ta vậy?

Thật là!

Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi: “ Anh nói sáng hôm nay ngủ dậy nghe thấy chim khách kêu, thì ra hôm nay có chuyện vui, có thể nhìn thấy công chúa nhỏ của anh, sớm biết anh đã ăn mặc đẹp chứ không phải lôi thôi lếch thếch thế này. Để lại ấn tượng không tốt với Nhuỵ Nhuỵ của anh rồi. Sớm biết thế này anh nên làm một gói chăm sóc sức khoẻ, nhưng em cũng biết anh quá trong sáng, hễ đi đến mấy nơi đó là đỏ mặt, đỏ mặt thì không được rồi!”

Mặt thằng cha này làm ra vẻ buồn phiền.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta mặc trên người bộ quần áo bò bạc màu, ôi trời ơi, bộ quần áo đó hiện lên nét phóng khoáng tự do, đẹp trai phong độ, khác biệt hẳn với những bộ đồ vest, khiến mắt người khác không thể rời đi chỗ khác.

“ Anh cố ý phải không? Tại sao tôi cảm thấy sáng sớm có tiếng quạ kêu trên cửa sổ nhà tôi chứ? Thì ra là gặp anh.” Tôi không chút tình nghĩa mà chỉ trích hắn ta.

“ Nhuỵ Nhuỵ, em đừng nói anh như thế, em biết anh gặp được em, anh vui thế nào không? Em không biết thời gian trước anh đi Châu Âu, cho nên không có thời gian tìm em, anh nhớ em nhiều lắm, nhớ đến nỗi mỗi ngày đều rơi nước mắt, tại vì công ty có chút việc, nếu không đã sớm đến tìm em. Em có biết anh nhớ em nhiều lắm không?” Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi, “ Ôi thời tiết hôm nay đẹp thế này, tại sao trời xanh như thế, tại sao mây lại trắng như thế chứ? Dường như ai đi qua sẽ tan biến vào trời xanh kia......”

Tôi quả thật bị thằng cha này chọc cho tức điên rồi.

Tôi hằm hằm trừng mắt với Dạ Thiên Kỳ: “ anh tiếp tục tan biến đi, bây giờ tôi muốn hỏi anh là: rốt cuộc anh có nhường chỗ dừng xe cho tôi không?”

“ Đương nhiên, em muốn gì anh đều làm cho em, không phải đã nói rồi sao? Lời người khác anh không nghe, chỉ nghe lời Nhuỵ Nhuỵ, đừng nói em cần chỗ dừng xe này, chỉ cần nói Dạ Thiên Kỳ, em cần anh, anh lập tức tắm rửa sạch sẽ lao vào lòng em ngay!” Dạ Thiên Kỳ cười rồi vội vàng ngồi vào xe mình, lái xe ra chỗ khác, tôi lập tức dừng xe vào vị trí đó.

Xe của Dạ Thiên Kỳ dựng sát xe của tôi.

Tôi cau mày nói: “ Anh đang dính kẹo sao cu đấy à? Tại sao lại dựng sát vào xe tôi như thế?”

Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Em không bảo anh dính vào em, thì để xe của anh dính vào xe em thôi. Như thế anh cũng có thể cảm thấy hơi ấm của em.”

Tôi nhìn hắn ta, dường như tôi sắp ngất rồi. Còn ai mặt dày hơn thằng cha này không?

Được thôi, tôi nhịn.

Ánh mắt ghét bỏ của Dạ Thiên Kỳ nhìn chiếc BMW x5 tôi mượn của Lạc Mộ Thâm, cười nói: “ Chiếc xe này là Lạc Mộ Thâm cho em sao?”

“ Cho tôi mượn.” Tôi hờ hững nói.

“ Anh biết, thằng cha này mắt thẩm mỹ kém quá, Nhuỵ Nhuỵ, đừng lái xe đểu của hắn ta, anh cho em chiếc xe này của anh.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta lập tức đưa chiếc chìa khoá xe trong tay cho tôi.

“ Tôi còn lâu mới cần, tôi lái không nổi xe xịn của anh.” Tôi chẳng do dự mà đẩy chiếc chìa khoá Maserati đó ra.

Tôi lái chiếc BMW này đã thu hút bao ánh nhìn rồi, nếu như lái chiếc Maserati này nữa, tôi chẳng khác gì Quách Mai Mai đó chứ?

Tôi chẳng thèm để ý thằng cha này nữa, vướng vào thằng cha này tôi chỉ có thêm phiền phức mà thôi.

Tôi không để ý Dạ Thiên Kỳ, đi thẳng vào toà nhà tập đoàn Vương Thị, Dạ Thiên Kỳ cũng đi theo sau tôi.

“ Tôi nói anh Dạ Thiên Kỳ, tại sao anh cứ đi theo tôi thế?” tôi quay đầu trừng mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ.

“ Anh không phải đi theo em, anh cũng đến đây có việc, anh và em, đơn thuần là do duyên phận, là duyên phận đưa đẩy chúng ta đến với nhau.” Dạ Thiên Kỳ cười phá lên, quả thật nụ cười hắn ta quá cuốn hút, nhưng điều đó lại càng làm tôi tức điên.