Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 188: Giúp tôi vứt túi rác đó đi




“ Tại sao thế?” Tôi rất ngạc nhiên, khi còn ở Phú Sỹ không phải vẫn rất vui vẻ sao? Mặc dù khi tôi ngã thang cuốn, anh ta cáu với cô ấy.

“ Nhuỵ tử, sau khi trở về từ Phú Sỹ, anh ấy nói lời chia tay với mình, sau đó, anh ấy khoá thẻ của mình rồi, cũng không nghe điện thoại của mình nữa.” Tần Á Á khóc như hoa lê dầm nước vậy, giọng nói đó khiến người khác cảm thấy thương tâm.

Tôi càng sững sờ hơn, tên Lạc Mộ Thâm này, thật sự giở mặt nhanh như giở sách vậy, hôm qua vẫn còn tình tứ ngọt ngào, hôm nay đã đoạn tuyệt ân tình rồi.

Anh ta đá phụ nữ, thật giống như đá miếng giẻ lau vậy.

“ Nhuỵ Tử, mình xin cậu, nói với Mộ Thâm, bảo anh ấy quan tâm đến mình một chút được không, mình thật sự rất yêu anh ấy.” Tần Á Á vừa khóc vừa nói trong điện thoại.

“......” Tôi không biết phải nói gì.

“ Nhuỵ Tử xin cậu đấy, giúp mình hỏi anh ấy, rốt cuộc mình khiến có chỗ nào không đúng khiến anh ấy không vui, mình nhất định thay đổi, mình thật sự rất yêu anh ấy, thích ở bên cạnh anh ấy, cầu xin cậu đấy, Nhuỵ tử, cậu xem như nể tình mình mà giúp có được không?” Tôi biết Tần Á Á lúc này dường như cố nắm giữ cọng rơm cứu mạng vậy, dường như trong lòng cô ấy, giúp được cô ấy chỉ có tôi mà thôi.

Tôi vốn dĩ định mở miệng từ chối, nhưng tôi vừa nghĩ đến Tần Á Á thực sự đối với tôi cũng tốt, còn tặng tôi nhiều quần áo nữ trang như thế, tôi không thể không giúp cô ấy sao?

Nghĩ đến đây, tôi gật gật đầu : “ để mình thử xem.”

“ Cảm ơn cậu, Nhuỵ Tử, nếu như cậu giúp được mình, mình chắc chắn sẽ không để cậu thiệt.” Tần Á Á xúc động nói.

Tôi đành phải ậm ừ động viên cậu ấy rồi tắt máy.

Đặt điện thoại xuống, tôi ngồi trên ghế nghĩ một lúc, đúng là đã nhận quà của người ta, ít nhất tôi cũng nên giúp Tần Á Á nói vài câu với Lạc Mộ Thâm.

Nghĩ đến đây, tôi đến gõ cửa phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm.

Lúc này Lạc Mộ Thâm đang ngồi trước máy tính xem tài liệu, nhìn thấy tôi, anh ta ngẩng đầu : “ có việc gì thế?”

Tôi lật đật đi vào, rất khéo léo ngồi trước bàn làm việc của Lạc Mộ Thâm, nghĩ một lát mới nói: “ Ưhm, Lạc Tổng, vừa nãy cửa hàng Prada có gọi điện hỏi tôi nói có túi kiểu dáng mới nhất vừa ra, tôi đến xin ý kiến Lạc Tổng, có mua cho Tần Á Á một chiếc không?”

Lạc Mộ Thâm hơi khẽ khép mắt lại, mới dời mắt ra khỏi máy tính, anh ta bình thản nói: “ Không cần nữa.”

Không cần nữa?

Tôi vội vàng nói tiếp : “ Ưhm, lần trước không phải Lạc tổng nói có cô Tần rất thích đồ của Prada, có kiểu dáng gì mới mua cho cô ấy sao?”

Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay dài của mình vuốt nhẹ mũi, nhìn tôi nhẹ giọng nói: “ đó là khi tôi thích cô ta, cô ta thích cái gì đương nhiên tôi sẽ mua cho cô ta, bây giờ, tôi không thích cô ta nữa rồi, tại sao phải mua đồ cho cô ta chứ? Tôi ăn no quá sẽ đầy bụng.”

Tôi sững người một lát, trong lòng thầm nói, hứ, quả nhiên tên lãng tử phong lưu này bắt đầu đá Tần Á Á rồi.

Tôi đang nghĩ thì Lạc Mộ Thâm tiếp tục nói: “ Là Tần Á Á gọi điện nhờ cô giúp à?”

Thằng cha này, mắt như có tia x quang vậy, có thể xuyên thấu vào tim tôi.

Tôi nghĩ cái gì, dường như anh ta đều biết.

“ Đúng thế. Tôi cảm thấy Tần Á Á rất tốt.” Tôi chỉ có thể nói như thế.

“ Rất tốt sao?” Lạc Mộ Thâm cười khẩy một tiếng, “ Tôi đã từng nói với cô, phụ nữ đối với tôi mà nói là có thời hạn, hạn sử dụng của cô ta đã hết rồi. Huống hồ cô ta còn chạm vào vạch ranh giới của tôi!”

“ .....” tôi không biết nên nói gì nữa.

“ Nếu như cô ta lại tìm cô, cô thẳng thắn nói với cô ta, tôi không cần cô ta nữa, bảo cô ta biết điều chút, sau này đừng làm phiền tôi.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tôi giương mắt đờ đẫn.

“ Sao thế?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nghiêng đầu nhìn tôi, “ cô không phải là thư ký của tôi sao? Vậy thì giúp tôi xử lý việc này, Tần Á Á bây giờ đối với tôi mà nói, chính là một túi rác không dễ đá, cô giúp tôi đá cô ta đi.”

Tôi thật sự quá đồng cảm với Tần Á Á, lúc này cũng rất xem thường Lạc Mộ Thâm, thằng cha này, thật sự không coi phụ nữ ra gì nữa rồi.

Dù cho con người Lạc Mộ Thâm có cao sang thế nào, thì anh ta ở mặt này cũng chỉ là một tên cặn bã không hơn không kém.

“ Nhưng mà, Tần Á Á thật sự rất yêu anh.” Tôi lẩm bẩm nói.

Lạc Mộ Thâm cười lạnh lùng: “ Hừ, người yêu tôi nhiều vô kể. Nếu như tôi cưới hết về nhà, thì có mà loạn nhà ?”

Anh ta cúi đấu xuống, tiếp tục xem tài liệu, giọng nói lạnh lùng truyền ra: “ Được rồi, ra ngoài đi, việc này để cô xử lý. Xử lý không xong, tôi đuổi việc cô. Còn nữa, đừng có thân thiết quá với cô ta, lòng dạ con người đó cô theo không kịp đâu.”

Miệng tôi dường như sắp méo thành hình cái gáo rồi.

Bao nhiêu người ngưỡng mộ tôi, nhưng nào có biết trong lòng tôi khổ thế nào đâu!

Ai có thể tính được diện tích bóng tối trong lòng tôi, ai biết tôi có bao chuyện buồn phiền, công việc của tôi còn phải kiêm thêm việc đi dứt bỏ bạn gái mà anh ta không thích.

“ Vâng, thưa sếp, tôi ra ngoài đây.” Tôi đành phải nói.

Lạc Mộ Thâm đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.

Tôi mặt mày rầu rĩ quay về phòng làm việc của mình, nghĩ một hồi lâu, bắt đầu gọi điện cho Tần Á Á, tại vì trong điện thoại không dễ nói chuyện, cho nên tôi hẹn Tần Á Á gặp nhau ở quán cà phê gần toà nhà Lạc Thị.

Tôi nghĩ cũng tốt, có thể an ủi Tần Á Á một chút?

Mười phút sau, tôi rời khỏi phòng làm việc Lạc Thị, đi đến quán cà phê đã hẹn với Tần Á Á.

Tôi ngồi đối diện với Tần Á Á, nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp đó của Tần Á Á, mới có một ngày không gặp mà bây giờ trông cô ấy hốc hác hẳn đi.

Trong lòng tôi không nén được một tiếng thở dài, con người Lạc Mộ Thâm này, chính là khiến người phụ nữ vì anh ta mà buồn phiền, vì anh ta mà hốc hác tiều tuỵ.

Tôi thật sự đồng cảm với Tần Á Á.

“ Á Á.....” Tôi nhẹ nhàng nói.

“ Nhuỵ Tử......” Tần Á Á lập tức nắm lấy tay tôi, cuống quýt nói: “ Cậu đã nói với Mộ Thâm chưa? Anh ấy có đồng ý gặp mình không?”

Bộ dạng của cô ấy thật si tình, tôi không kìm được thở dài một hơi.

“ Á Á, mình đã nói với anh ấy rồi, nhưng , Lạc tổng nói, anh ấy không muốn gặp cậu nữa, anh ấy và cậu đã chia tay rồi, không muốn có bất cứ quan hệ gì với cậu. Á Á, cậu đã bị anh ta cho vào danh sách đen rồi, anh ta sẽ không tìm cậu nữa đâu, cũng bảo cậu đừng.....làm phiền anh ta nữa.” Tôi chẳng dễ dàng gì để nói được hết lời của Lạc Mộ Thâm cho Tần Á Á nghe.

Tôi biết tôi nói ra những lời này, tim Tần Á Á như vỡ thành hai mảnh vậy.

Tôi biết Tần Á Á thật sự yêu Lạc Mộ Thâm, tại vì Lạc Mộ Thâm có tiền, anh ta cũng rất cuốn hút.

Dù cho vốn dĩ ban đầu Tần Á Á vì tiền mới qua lại với Lạc Mộ Thâm, nhưng bây giờ thật sự yêu anh ta rồi.

Không sai, tên phong lưu cặn bã này có tài đó, tôi thậm chí nghĩ, thượng đế tạo ra Lạc Mộ Thâm là để làm tổn thương trái tim người phụ nữ.

Tôi lại nhớ đến lời nói của Lạc Mộ Thâm: “ Vứt cái túi rác này đi cho tôi!”

Nhìn xem, anh ta coi Tần Á Á là một cái túi rác không hơn không kém, đến tôi cũng thấy đau lòng thay Tần Á Á.

Nhưng tôi có thể làm gì được chứ? Tôi nhận lương của Lạc Mộ Thâm, chỉ có thể thay Lạc Mộ Thâm xử lý mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi nhẹ thở dài nói: “ Ôi, cậu quên anh ta đi. Con người Lạc Tổng rất tuyệt tình, nếu như anh ta muốn chia tay người khác, thì sẽ làm bằng được, dù cho cậu có nỗ lực, anh ta cũng sẽ không để ý đến cậu đâu.”

Tần Á Á cau mày lại : “ Nhuỵ Tử, cậu nói cho mình biết, có phải anh ấy có người mới rồi không? Cho nên mới đá mình?”

Tôi nhẹ cau mày: “ Không phải đâu, cậu xem, mấy ngày này không phải chúng ta còn cùng nhau trượt tuyết sao? Nếu như có đối tượng mới, tại sao anh ta còn dẫn cậu đi Phú Sĩ chứ?”

“ ha ha ha ha.” Đột nhiên Tần Á Á chằm chằm nhìn tôi cười phá lên, nụ cười của cô ấy cổ quái kỳ lạ, khiến tôi có cảm giác sởn gai ốc.