Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 165: Lại bắt nạt anh ta




Thực ra tôi biết Lạc Mộ Thâm cùng mấy người này giống như mấy kiểu người có thể chỉ cần giẫm một bàn chân thì cả đất nước đều phải run sợ, chỉ có điều, tôi không hiểu lắm mà thôi.

“Anh Lương, xin lỗi, xin lỗi, tôi có mắt như mù, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi đáng chết tôi đáng chết.” Tên Trương Cường đó không còn kiểu thái độ kiêu ngạo hung hăng với tôi như ban đầu nữa, anh ta tự bạt tai mình vài cái, “ Tôi không biết cô đây đi cùng anh Lương, nếu tôi biết, có đánh chết tôi cũng không dám tranh chỗ với cô ấy.”

“ Nhưng cậu vẫn làm cho em gái tôi sợ, cậu nói nên làm thế nào đây ?” Lương Cẩn Hàn lạnh lùng nói, giọng điệu của anh ta như mang theo băng đá, đứng cạnh anh ta, tôi có cảm giác như mình sắp bị đóng băng đến nơi rồi.

Anh ta vừa nói như thế xong, tên Trương Cường đó liền vội cúi rạp người bước tới trước mặt tôi nói : “ Chị à, xin lỗi chị, xin lỗi chị, tội em đáng chết, em không biết chị là bạn của anh Lương, em đáng chết, đáng chết, em sẽ đi ngay, đi ngay đây ạ.”

Anh ta muốn nhanh chóng bỏ đi.

Tôi nghiêm nghị nói : “ Hôm nay là anh gặp tôi, nếu ngày mai anh gặp người khác, chắc anh lại ăn hiếp người khác chứ ?”

Phương Trạch Vũ cười nói: “ Phải đấy, nếu ngày mai anh gặp người khác anh lại ăn hiếp người khác thì làm thế nào ?”

Tuy anh ta có cười, nhưng trong tiếng cười đó như có chứa một vũ khí giết người.

“ Em..... em không dám, nếu em còn ăn hiếp người khác nữa, em sẽ......” Trương Cường nhìn về bốn phía xung quanh, anh ta nhìn thấy một bó xiên được người khác ăn xong bỏ lại trên bàn ăn, anh ta vớ lấy vài chiếc xiên, “ Anh Lương, anh yên tâm, nếu em còn như thế nữa, em sẽ như thế này.....”

Anh ta đặt bàn tay trái của mình lên bàn, tay phải thì cầm mấy chiếc xiên nhọn đó, cắm mạnh vào bàn tay trái.

Chỉ nghe thấy một tiếng rợn tai, tôi kinh ngạc khi thấy anh ta dùng bốn năm chiếc xiên nhọn cắm mạnh vào mu bàn tay của mình, lập tức, máu tươi đã tuôn ra ướt đẫm bàn tay.

Tôi sợ quá như muốn nhảy lên, mẹ ơi, gã này với chính mình mà dám mạnh tay như vậy.

Trương Cường nghiến răng chịu đau, rút mạnh bốn năm chiếc xiên ra khỏi bàn tay, sau đó với một khuôn mặt nhăn nhó vì đau, kính cẩn nhìn Lương Cẩn Hàn nói : “Anh Lương, em đã hứa rồi, nếu sau này em còn ăn hiếp người khác nữa thì em sẽ bị như thế này có được không ? Em có thể đi được chưa ạ ?”

Ôi bàn tay của anh ta, từng giọt từng giọt máu tươi vẫn đang không ngừng chảy xuống đất, tôi nhìn mà còn cảm thấy tay mình cũng đang đau nhói.

“ Chỉ như thế là bỏ đi sao ?” Tại vì các anh làm loạn, làm cho khách hàng tới ăn ai cũng phải sợ mà bỏ chạy, có rất nhiều người trong số đó vẫn chưa thanh toán, tổn thất này ai phải đền bù đây?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Phải đấy, tôi cũng đang nghĩ như vậy.

Khách tới ăn xung quanh đã bỏ chạy rất nhiều, lúc này, chủ quán với gương mặt buồn khổ đang đứng bên cạnh.

“ Em đền, em đền.” Tên Trương Cường cả mặt đầy mồ hôi nói.

Anh ta nhịn đau, moi ra từ trong người một chiếc ví dày cộp, tôi nhìn vào, thấy bên trong ví là một tập tiền mặt.

Ôi, tổn thất nhiều vậy, đền là đúng rồi.

Tôi thầm nghĩ trong bụng.

“ Tổn thất hôm nay ít nhất phải ba vạn.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Ba vạn......,” Mặt của Trường Cường mếu máo, nhìn về mấy người phía sau, “ Tiền của tôi không đủ, các anh góp thêm đi.”

Bốn tên đại hán kia chẳng biết làm thế nào, đành phải mỗi người góp một ít, cho đến khi đủ ba vạn.

Thực ra, quán ăn này, là một quán ăn nhỏ, tổn thất này chắc chắn không nhiều đến như vậy, chỉ vào khoảng một vạn mà thôi.

Trương Cường rất lễ phép đưa ba vạn tiền tổn thất cho chủ quán đang đứng im lặng bên cạnh.

“ Biến đi. Nhớ đấy, sau này nếu anh còn ăn hiếp người khác như vậy, chiếc xiên này sẽ lại cắm vào tay anh như anh làm vừa nãy.” Lương Cẩn Hàn lạnh lùng nói.

Tên Trương Cường đó liền kéo hai cô gái trang điểm lòe loẹt, khuôn mặt sợ hãi không còn giọt máu đang ngồi khóc dưới nền nhà dậy, rồi đi ra khỏi quán.

Tôi im lặng theo dõi những diễn biến đã xảy ra trong quán, rồi lại nhìn Lương Cẩn Hàn đứng bên cạnh, lúc này lại trở về với gương mặt nghiêm nghị, khó tính như bình thường.

“ Anh Cẩn Hàn, anh lợi hại quá, rút cuộc anh là nhân vật nào vậy ?” Tôi nói với Lương Cẩn Hàn đang đứng bên cạnh.

“ Anh Cẩn Hàn, thực sự anh quá là tàn bạo, có phải anh là đại ca của một băng nhóm xã hội đen nào đó có phải không ?” Tôi liên tiếp hỏi.

Lương Cẩn Hàn hơi ngượng ngùng nhìn tôi , “ Chẳng là gì cả, chỉ là dọa bọn họ một chút, cũng vì bọn họ làm những điều không phải mà thôi.”

“ Giờ thực sự em rất ngưỡng mộ anh đấy ?” Tôi đặt hai tay lên trước ngực, đôi mắt tròn xoe nhìn Lương Cẩn Hàn như một ngôi sao, “ Anh thật là oai phong.”

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng quay sang lườm tôi, “ Nhìn cái bộ dạng hâm mộ của cô kìa, tôi cũng kém gì, mà sao không thấy cô ngưỡng mộ tôi nhỉ ?”

“ Đây đâu có giống nhau đâu, quan trọng là anh Lương Cẩn Hàn khiến cho tôi quá bất ngờ.” Tôi cười nói, “ Hơn nữa sao anh không biết tôi không cảm tạ anh ?”

“ Úi trời.” Lạc Mộ Thâm bất ngờ.

Phương Trạch Vũ cười nói : “ Được rồi, sự việc đã giải quyết xong rồi, chúng ta mau ăn đi, tôi đói lắm rồi, hôm nay nhất định sẽ phải ăn một bữa thật no.”

“ Đúng đúng đúng, các anh rủ tôi đi, tôi sẽ mời.” Tôi nhiệt tình nói.

“ Chẳng nhẽ không phải là cô mời sao ? Vốn dĩ vẫn là nói cô là người mời mà.” Lạc Mộ Thâm thản nhiên nói.

Được rồi, tôi nhịn.

Tôi liền gọi chủ quán tới, lúc này, chắc là vị chủ quán này vẫn còn đang sợ vì chuyện vừa xảy ra, không biết là mình đang mơ hay là thật nữa!

“ Chủ quán, chúng tôi muốn ăn thịt xiên nướng, muốn ăn canh thịt xiên, muốn ăn châu chấu nướng, các loại món ăn truyền thống ngon nhất. Đói lắm rồi.” Vừa mới gọi xong, tôi đã liền cảm thấy đói bụng được luôn, mặc dù đã ăn tối rồi.

Chủ quán liền gật đầu, truyền lệnh cho đầu bếp làm các món chúng tôi đã gọi. Trong quán giờ đã trở lại bình thường.

Những chiếc bàn ghế bị làm đổ đã được dựng lại ngay ngắn, năm người chúng tôi ngồi ở chiếc bàn ngoài trời, bên cạnh cũng có rất nhiều người đang ăn những món ăn giống với những món chúng tôi gọi, tất cả đã được khôi phục lại bình thường, cả quán ăn đã dần có những tiếng cười vui vẻ.

Rất nhanh sau đó, những xiên thịt nướng thơm phức đã được phục vụ mang lên, sau đó chủ quán còn tự mình bê món canh tê cay lên cho chúng tôi.

Lạc Mộ Thâm rất nhiệt tình, cầm bốn bát canh chia đều cho bốn người chúng tôi, sau đó ngồi chờ bát thứ năm, anh ta tính bát thứ năm chắc chắn sẽ là dành cho anh ta đây.

Lúc này, chủ quán xuất hiện với nụ cười rất tươi nói: “ Thưa các anh chị, rất xin lỗi, món canh của chúng tôi lại bán hết rồi, chỉ còn có bốn bát đó thôi.”

Hả ?

Tôi thấy đôi mắt đẹp của Lạc Mộ Thâm giờ đang tròn vo nhìn chủ quán, tuy anh ta lập tức lấy lại vẻ mặt như ban đầu, nhưng tôi biết thực ra anh ta đang rất buồn.

Tôi đã từng nói, món canh của quán này rất ngon và nổi tiếng, người từ nơi rất xa cũng đến đây ăn, vì thế chỉ một lúc là bán hết.

Lần trước, có thể nhìn ra, Lạc Mộ Thâm rất thích ăn món này, nhưng đáng tiếc chỉ ăn được mấy cọng rau là đã hết.

Còn lần này, anh ta vốn dĩ muốn ăn một bữa thật no, thật đã đời, bốn bát đã đưa lên anh ta chia cho bốn người chúng tôi, nhưng không ngờ lại không có bát của anh ta.

“ Không sao, bốn bát cũng được, dù sao cũng có người không muốn ăn mà.” Phương Trạch Vũ như ám chỉ ai đó cười nói, cũng không nhìn Lạc Mộ Thâm, cười vẫy chúng tôi, “ Đang nóng mọi người ăn đi, công nhận ngon thật đấy.”

Vừa nói xong, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên liền gật đầu bê lấy bát của mình kéo gần về phía trước mặt, mặt Lạc Mộ Thâm như chuyển thành màu xanh rồi.