Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 150: Một cái hôn cũng không cho




Khi tôi còn đang hối hận, chỉ nghe thấy Dạ Thiên Kỳ trong âm thanh reo hò cổ vũ của những đôi nam nữ xung quanh, anh ta nắm chắc trái bóng, nhìn tôi khẽ mỉm cười : “ Nhụy Nhụy, nếu anh thắng, em sẽ nghe lời anh đấy.”

“……” Tôi nhìn anh ta nhéch mép cười.

Đôi mắt sáng của Dạ Thiên Kỳ nhìn khắp gương mặt tôi, anh ta cười rồi dùng tay ném trái bóng rổ về phía trước, đôi mắt tôi nhìn về phía chiếc rổ trên cao không hề chớp mắt, nhìn trái bóng vẽ lên một đường cong rất đẹp hướng thẳng về chiếc rổ, nhưng trái bóng đó đã chạm vào vành rổ xoáy tròn mấy vòng liền trên vành rổ rồi…..rơi ra ngoài.

Trong nhóm người xung quanh, đã phát ra hàng loạt những tiếng than tỏ vẻ thất vọng và tiếc nuối.

“ Nhụy Nhụy, anh thua rồi, anh sẽ nghe lời em.” Dạ Thiên Kỳ quay đầu lại, nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt anh ta đủ để làm sáng tất cả bóng đêm.

Tôi lặng im nhìn anh ta, anh ta, liệu có phải cố ý thua không?

Dựa vào thủ pháp của anh ta, quả ném cuối cùng này, không thể không vào được, nhưng anh ta đã thua.

“ Anh cố ý đúng không…?” Tôi lườm anh ta hỏi.

“ Dù sao thì anh cũng đã thua em rồi,” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Nhụy Nhụy, sau khi chúng ta kết hôn, anh cũng vẫn sẽ nghe lời em, việc gì cũng nghe cả.

Thiếu chút nữa thì tôi lăn ra ngất, thật là, vốn dĩ đã bị anh ta làm cho cảm động, nhưng bây giờ lại bị anh ta làm cho buồn nôn.

Những thanh niên nam nữ xung quanh đều đang vỗ tay, có một cô gái còn đang trách mắng người bạn trai đứng cạnh mình : “ Nhìn người ta kìa, đẹp trai thế kia, lại còn quan tâm, chiều chuộng cô người yêu xấu xí như vậy nữa, còn anh thì…..”

Tôi đã bị coi là bạn gái của Dạ Thiên Kỳ, lúc này, dường như tôi đã trở thành một cô gái mà bao nhiêu cô gái khác mong muốn, gato được như tôi.

“ Được rồi, cảm ơn mọi người, cô ấy hiện giờ vẫn chưa phải là bạn gái của tôi, nhưng tôi đang cố gắng theo đuổi cô ấy, hi vọng mọi người cũng làm chứng cho tôi, sau này, nếu cô ấy trở thành bạn gái của tôi, tôi nhất định sẽ nghe mọi lời nói của cô ấy, cô ấy muốn làm gì, tôi sẽ làm đó, muốn tôi đi đâu, tôi cũng sẽ đi đó. Những người chứng kiến hôm nay, các bạn hãy chơi thoải mái đi, chi phí trong đêm nay tôi sẽ bao tất cả.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi ngao ngán nhìn Dạ Thiên Kỳ, gã này thật là….

Những nam nữ thanh niên xung quanh đều reo ầm lên, cũng chẳng trách được, có người mời bọn họ chơi, đương nhiên là bọn họ rất vui rồi.

Tôi liếc nhìn sang Dạ Thiên Kỳ : “ Anh á, định mua chuộc những chàng trai cô gái ở đây đấy à.”

“ Thế cũng có sao đâu, anh mua chuộc những người làm chứng cũng đáng mà!” Dạ Thiên Kỳ nháy nháy đôi mắt của mình, “ Nhụy Nhụy, tấm lòng của anh đối với em, trời đất sẽ làm chứng!”

“ Đi đi đi, sến chết đi được.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tuy bên ngoài vẫn tỏ vẻ ghét bỏ Dạ Thiên Kỳ như vậy, nhưng tôi biết, tâm trạng của tôi, đã được gã Dạ Thiên Kỳ này làm cho vui hơn rất nhiều rồi.

Anh ta lại tiếp tục cùng tôi chơi rất nhiều trò chơi, đều là những trò mà trước đây tôi rất muốn chơi mà không có cơ hội.

Hôm nay tâm nguyện của tôi ----- Đã trở thành hiện thực rồi, tôi có cảm giác mình như được trở về thời gian sinh viên vô lo vô nghĩ, tối nay, đúng là tôi cảm thấy rất vui.

Chơi đến tận mười giờ đêm, Dạ Thiên Kỳ mới đưa tôi về nhà của tôi.

Nếu không vì tôi muốn về nhà ngủ, thì anh ta còn đưa tôi đi ăn đêm nữa.

Thực sự tôi đã rất mệt rồi, không còn muốn ra ngoài đi ăn nữa.

“ Được rồi, vậy em về nhà nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon ha.” Dạ Thiên Kỳ cầm lấy cái tay đáng yêu của chú pikachu đáng yêu kia xoa xoa vào mặt tôi, “ Nhụy Nhụy, đừng trốn tránh anh, khi nào lại cùng anh đi chơi nào ?”

Được, tôi công nhận, tối nay tôi đã chơi rất vui, đã quên hết những buồn phiền trong ngày, nhưng, bản năng của tôi luôn nhắc nhở tôi, vẫn nên tránh xa gã công tử này một chút thì hơn.

“ Cái đó, để nói sau đi.” Tôi ấp úng nói, là tôi không muốn đi chơi cùng Dạ Thiên Kỳ nữa, bởi vì dù sao Dạ Thiên Kỳ cũng là kẻ thù của Lạc Mộ Thâm, nếu tôi gần gũi anh ta, thì chẳng khác gì đang làm phản Lạc Mộ Thâm.

Con người tôi rất ghét sự phản bội, dù sao Lạc Mộ Thâm cũng rất tốt với tôi, hơn nữa, tôi cũng có một chút chút cảm tình với anh ta.

“ Nhụy Nhụy, anh đã cố gắng như vậy, sao em cứ mãi luôn từ chối anh thế ?” Trên khuôn mặt đẹp trai của Dạ Thiên Kỳ lộ ra một vẻ oan ức đáng thương, gã này nhiều lúc trông rất giống trẻ con.

“ Gần đây tôi không rảnh, công việc của tôi rất bận.” Tôi đành mượn cớ nói linh tinh.

“ Tên Lạc Mộ Thâm đáng chết giao cho em nhiều việc như vậy, thực sự anh thương em lắm, con gái là để yêu thương. Nhụy Nhụy, đến công ty của anh đi, anh đảm bảo đối tốt với em hơn rất nhiều Lạc Mộ Thâm.” Anh ta vội nói.

Tôi liền từ chối, tôi mới là không muốn làm việc bên cạnh con cọp nguy hiểm này.

“ Nhụy Nhụy….” Anh ta vẫn còn nói.

Tôi như nghĩ ra điều gì đó, liền nói : “ Đúng rồi, khi chúng ta cá cược ném bóng rổ, nói anh thua, anh sẽ phải nghe lời của tôi mà ?” Tôi nhắc lại.

Dạ Thiên Kỳ vỗ mạnh vào đầu mình một cái : “ Sao anh không nghĩ ra điều này nhỉ, bỗng nhiên quên mất đấy.”

Tôi liền đắc ý nói : “ Vì thế, tôi nói khi tôi có thời gian, mới có thể đi chơi cùng anh, nếu tôi không rảnh, anh hãy đợi đi!”

Tôi đùa nghịch cầm tay của pikachu vẫy vẫy chào Dạ Thiên Kỳ : “ Ngủ ngon, Dạ Thiên Kỳ, tối nay tôi rất vui.”

Tôi muốn rời khỏi Dạ Thiên Kỳ đi thẳng lên lầu.

Sau khi tôi đi được vài bước, Dạ Thiên Kỳ đột nhiên gọi : “ Nhụy Nhụy.”

“ Ừ ?” Tôi quay đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ, “ Lại có chuyện gì nữa vậy?”

Dạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ bước mấy bước tiến gần tới chỗ tôi, anh ta ép tôi vào một bức tường, tôi chưa kịp phản ứng gì, anh ta đã đưa tay ép tôi đứng giữa ngực anh ta và bức tường, khoảng cách rất gần.

Anh ta vây lấy tôi trong một không gian chật hẹp, anh ta muốn làm gì ?

Tôi đang sững người, thì môi anh ta đã đưa xuống muốn hôn tôi, cái tư thế đó đến bất ngờ, làm tôi sợ hãi cầm lấy của pikachu giơ lên chặn ngang giữa môi tôi và môi của anh ta.

Dạ Thiên Kỳ đã hôn lên mặt của pikachu.

Anh ta đứng thần người một lúc, khẽ thở một hơi dài : “ Tiểu nha đầu! thật là keo kiệt, đến một cái hôn cũng không cho.”

Tôi rất nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây của anh ta.

“ Dạ Thiên Kỳ, tôi hạ lệnh, anh không được hôn tôi!” Tôi cố ý tỏ vẻ kiên quyết nói, “ Tôi ghét bị cưỡng ép.”

Dạ Thiên Kỳ lặng im nhìn tôi một hồi lâu, tôi phát hiện ra, trong ánh sáng của đèn đêm, anh ta hiện ra một vẻ vô cùng lãng tử.

“ Haizz, đây là thứ làm anh hối hận chết mất, tại sao lại đưa nó giao vào tay em chứ ?” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói.

“ Sao ?” Anh hối hận sao ?” Tôi đưa mắt đùa giỡn nhìn anh ta, “ Nam tử hán đại trượng phu….”

“ Em yên tâm, anh đối với em mãi mãi trước sau như một, sớm muộn sẽ có một ngày, em sẽ để anh hôn em.” Anh ta giơ hai ngón tay lên khẳng định, nhẹ nhạng vuốt mái tóc hai bên tai tôi, sau đó, đặt đầu ngón tay cái lên môi tôi. Tôi muốn tránh, nhưng nghĩ một lúc, không hề động đậy.

“ Được rồi, em đi lên đi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, “ Thời gian còn dài, anh sẽ làm cho trái tim em rung động, trái tim em có là sắt đá, anh cũng sẽ làm cho nó phải tan chảy…”

Giọng của anh ta thật là mùi mẫn, trong giây phút đó, tôi có cảm giác như mình đang rung động.

Là bởi vì bản thân quá cô quạnh sao ? Đã quá lâu không có ai dành cho tôi những lời ngọt ngào như vậy.