Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 148: Phục vụ công chúa hết mình




Gã sở khanh này vừa lái xe vừa liên mồm nói, toàn thân như nổi hết da gà, không biết có phải là tác dụng của thuốc kích dục đã phát tác hay là tác dụng của tâm lý, tôi cảm giác thấy khí huyết của mình dường như đang sôi sục khắp cơ thể, rồi dần lan tỏa lên trên đầu.

“ Anh là gã lưu manh.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Không sai, anh đã nói từ trước rồi, anh là một thằng lưu manh, nhưng có điều, anh lưu manh cũng chỉ là vì em mà thôi, Nhụy Nhụy đáng yêu của anh ạ.” Dạ Thiên Kỳ cười lớn, làm tôi càng cảm thấy anh ta là một kẻ gian ác, khốn nạn.

Toàn thân tôi run lên bần bật.

Mẹ ơi, thằng cha này muốn làm chuyện đó trong xe ? Khốn nạn, tên khốn nạn này muốn làm hại tôi, tôi không thể để hắn ta đạt được mục đích.

Tôi lập tức không còn dám kích động nữa, tôi cố gắng khống chế làm chủ bản thân mình, luôn nhắc nhở bản thân phải hết sức tỉnh táo. Cố gắng lấy nửa chai nước khoáng còn lại thấm ướt phần đầu của mình.

Tôi có cần tự đâm mình một nhát dao không, không biết ai đã từng nói, cơn đau sẽ làm cho người ta tỉnh táo hơn!

Vậy tôi sẽ tự đâm mình một nhát dao, sau đó bôi luôn ớt vào vùng bị thương đó!

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của tôi, Dạ Thiên Kỳ không chịu được nữa, anh ta liền cười lên: “ Ngốc ạ, sao lại có thể dễ bị lừa như thế chứ, anh nói như thế em cũng tin luôn rồi sao ?”

Nhìn thấy kiểu cười gian ác của gã này, tôi câm lặng, là anh ta lừa tôi.

“ Anh không có bỏ thuốc chứ ?” Tôi lắp bắp lườm Dạ Thiên Kỳ hỏi.

“ Trong lòng em anh xấu xa thế sao?” Dạ Thiên Kỳ hỏi, “ Anh là một người tốt như thế, em lại luôn hoài nghi anh, thực sự anh thấy đau lòng lắm, trái tim anh, nát vụn như thể để làm nhân bánh bao rồi.”

Anh ta lại có một bộ dạng oan ức đáng thương.

Tôi chẳng biết làm sao, gã Dạ Thiên Kỳ này. Lúc thì mưa, lúc thì nắng, anh ta sao cứ luôn không bình thường như vậy chứ ?

“ Đúng là không bỏ thuốc tôi chứ ?” Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.

“ Không có , không có, Dạ Thiên Kỳ anh đây chẳng nhẽ phải bỏ thuốc các cô gái sao ? Huống hồ lại là người con gái anh yêu, sao anh có thể nhẫn tâm như thế được ? Đương nhiên, trong lòng anh vẫn luôn chiếm đoạt được em, nhưng anh sợ em ghét anh, anh không muốn người anh yêu lại ghét bỏ anh.” Dạ Thiên Kỳ khẽ cười nói.

Tôi dường như khóc không ra nước mắt.

Bên cạnh gã này, thời gian dài như vậy, tôi sắp bị thần kinh mất, đến lúc đó mọi người chắc phải đến bệnh viện thần kinh thăm tôi rồi.

Nhưng anh ta đã nói như thế, tôi cảm thấy không còn khó chịu nữa, cảm giác khí huyết muốn trào lên cũng không còn thấy nữa.

Mà, đột nhiên cảm thấy, tâm lý của con người, có tác dụng thật là lợi hại.

May mà tôi còn lấy nửa chai nước lọc còn lại thấm ướt đầu mình, chứ không biết chừng tôi đã bị gã này làm hại thật.

Thôi, không tranh luận về anh ta nữa, anh ta không chiếm đoạt tôi, không làm chuyện điên rồ kia trên xe thì tôi phải cảm ơn trời đất rồi.

Tôi lặng im cầm lấy gấu tay áo mình nhẹ nhàng lau nước trên trán, trên đầu mình.

Có điều, rút cuộc anh ta đang muốn đưa tôi đi đâu đây.

Trong khi tôi còn đang nghi hoặc, qua mười mấy phút, xe đã dừng lại.

“ Đến rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Đây là đâu ?” Tôi nhìn qua cửa sổ xe hỏi, phát hiện xe của chúng tôi đang dừng trước một khu vui chơi.

“ Khu trò chơi?” Tôi lặng im nhìn Dạ Thiên Kỳ. Khu trò chơi này rất lớn, lớn hơn rất nhiều lần những khu vui chơi mà trước đây chúng tôi đến.

Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi rồi khẽ chớp mắt nói : “ Anh bảo đảm, đến đây rồi, sẽ làm cho mọi buồn phiền của em tan biến hết.”

Anh ta cười rồi tháo bỏ dây an toàn trên người tôi ra, rồi kéo tôi xuống xe.

Thế là như thế tôi được anh ta dắt xuống xe rồi đi vào một trung tâm trò chơi đầy náo nhiệt.

Tôi thấy trong khu trò chơi này, có các loại máy trò chơi vô cùng tiên tiến.

Xung quanh các máy trò chơi đều là những thanh niên trẻ tuổi, bọn họ tỏ ra rất hào hứng khi chơi những trò chơi này.

Tôi chớp chớp mắt, thực ra, tôi đây cũng rất thích chơi trò chơi, ngoài thích ăn socola ra, thì tôi cũng rất rất thích chơi trò chơi.

Nếu không đến đây cùng Dạ Thiên Kỳ, thì tôi đã lao thẳng vào những máy chơi trò chơi đó rồi.

“ Anh đã nói rồi, tối nay, anh sẽ làm cho em có một đêm thực sự vui vẻ. Chính là một buổi tối như thế này đấy!” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi im lặng, gã này, thật là….

Nghĩ tới đây, tôi thấy rất vui.

Tôi và Dạ Thiên Kỳ đi thẳng vào trong, xung quanh là các loại âm thanh của những nút trò chơi, tiếng trống tạo ra, còn có cả những tiếng cười sảng khoải của những người đang chơi trò chơi, có thể thấy, bọn họ đang rất hưng phấn, thấy thế tôi cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy chân tay rồi.

Dạ Thiên Kỳ cười, kéo tôi tới quầy phục vụ, rồi mua mấy trăm tệ tiền xu trò chơi, anh ta đẩy mấy xấp tiền xu trò chơi đó về trước mặt tôi nói : “ Chơi từng này đã, không đủ anh lại mua.”

Tôi khẽ chớp mắt nói : “ Đủ rồi, từng này đủ chơi đến sáng ngày mai rồi.”

Dạ Thiên Kỳ cười nói : “ Để làm em vui mà, em muốn chơi trò gì ? Thực ra cũng lâu rồi anh không tới đây chơi, mỗi khi có chuyện gì phiền não, anh đều tới đây chơi, như thế cũng làm giảm bớt áp lực đi phần nào đấy!”

“ Anh cũng có lúc gặp chuyện phiền não sao ?” Tôi đưa mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ hỏi, gã này chẳng có biểu hiện gì khác cả, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười rất tươi, anh ta cũng có lúc buồn phiền sao?

“ Đương nhiên, anh và em đều là con người, đã là con người, sao có thể không có chuyện buồn phiền chứ, chuyện buồn phiền của anh, cũng không ít, mỗi lúc như thế đều phải tìm một nơi nào đó để giảm bớt những ưu phiền đó, anh trong sáng đáng yêu như thế, đương nhiên không giống với vẻ phong lưu của sếp Lạc Mộ Thâm của em, gặp cô gái nào chưa biết ra sao đã đưa họ lên giường.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ta không quên nhắc đến Lạc Mộ Thâm.

“ Này, đó dù sao cũng là sếp của tôi, anh đừng có nói anh ta như thế có được không ?” Tôi khẽ cau mày, tôi không thích anh ta nói Lạc Mộ Thâm.

“ Ô, sao em luôn bảo vệ Lạc Mộ Thâm như vậy, anh ta chính là kẻ nửa người nửa thú đấy.” Dạ Thiên Kỳ nhìn thẳng vào mắt tôi nói, “ Không phải là em đã thích sếp của mình đấy chứ?”

Anh ta vừa nói thế xong, tôi dường như bị chột dạ, liền nhăn mặt nói : “ Anh đừng có nói linh tinh, sao tôi lại thích anh ta chứ?”

“ Em không thích anh ta thì tốt, anh nói cho em biết Nhụy Nhụy, em thích anh ta, không bằng thích anh đâu.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Đi chết đi, hai người các anh, tôi đều không thích.” Tôi gạt mạnh tay của anh ta nói.

“ A, đau quá, anh có thể hiểu được em đánh tức là em thương, em mắng tức là em yêu đúng không ?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Đừng có nhiều lời nữa, tới đây chơi đi.” Tôi chẳng còn sức lực mà phí lời với Dạ Thiên Kỳ, cầm mấy xấp tiền xu trò chơi đó đi về phía trước.

“ Được. hôm nay anh sẽ phục vụ công chúa hết mình.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi vừa đi, vừa nhìn những trò chơi xung quanh, chơi ở đây đều là những nam nữ thanh niên trẻ tuổi, có rất nhiều những đôi đang chơi cùng nhau, nhìn thấy bọn họ, tôi lại nhớ thời đại học, tôi và Đường Nhiên mua mười tệ tiền xu trò chơi để tìm đến nơi có trò chơi như thế này….

Kỷ niệm cũ lại ùa về!

Tôi không ngừng thở dài trong lòng, thời gian thật nhanh, mọi thứ đều đã thay đổi rồi.

Được rồi, hôm nay tôi sẽ chơi hết mình cho quên đi mọi thứ.

Còn Dạ Thiên Kỳ đi cùng tôi vào trong, cũng thu hút rất nhiều ánh mắt của các cặp đôi nam nữ thanh niên khác. Tại sao? Tại vì Dạ Thiên Kỳ cũng rất hấp dẫn người khác.

Dạ Thiên Kỳ nhìn vô cùng lịch lãm, giống như một mẫu nam đầy sức hút, với diện mạo đẹp trai, nụ cười làm ngơ ngẩn mọi ánh nhìn, khiến cho không ít người xung quanh chú ý đến anh ta.

Tôi còn thấy rất nhiều ánh mắt của các cô gái đang sáng lên như pha lê khi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, còn tôi, dáng vẻ lúc này trông rất nhếch nhác, tôi tin là mình chẳng hấp dẫn được ai lúc này, có lẽ rất nhiều người đang nghĩ, cô gái nhếch nhác đang đi cạnh anh chàng đẹp trai kia rút cuộc là ai đây?