Nhục Thân Thành Thánh

Chương 246: 246: Huyết Thần Kinh





Chương 246: Huyết Thần Kinh
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tuyết Ngưng tu vi cao hơn Mai Ngọc Long rất nhiều, cho nên nàng nhìn thấy được những điều mà nam tử áo vàng này không nhìn thấy được.

Theo góc nhìn của hắn, tên thiếu niên này chẳng có cái gì đặc biệt cả, trên người cũng không hề có một chút khí tức áp bức nào, có thể nói, một là tên này có chiến lực ngang bằng với hắn, hai là thấp hơn hắn.

Còn việc có chiến lực cao hơn ta? Thật xin lỗi, ta không cảm nhận được một chút áp bách nào trên người của ngươi, cho nên, ngươi không có tư cách đó!
Nghĩ như vậy, Mai Ngọc Long liền lộ ra một vẻ khinh thường, nhưng hắn cũng không có châm chọc cái gì, dù sao tiền bối vẫn còn ở trước mắt, chính mình làm ra một hành động ngu xuẩn như vậy chẳng khác nào tự mang đá nện chân mình.

Nhất Minh chỉ nhìn hai người một chút rồi thu hồi ánh mắt, hắn cũng không để ý đến hai người làm cái gì, dù sao cũng không có liên hệ gì với nhau, thế là hắn từ từ bước lại gần, đi đến trước mặt trung niên nam tử cười hì hì nói:
“Tiền bối cho gọi ta!”
“Đúng vậy.


” trung niên gật gật đầu, khóe miệng có chút mỉm cười nói: “Lúc nảy ngươi định nói ra cái tên này nhưng bị ngắt giữa chừng, bây giờ thì ngươi có thể nói ra rồi.


Nhất Minh nghe vậy liền gật gật đầu, nhưng sau đó lại im lặng một chút, sắc mặt có chút do dự không biết phải nói như thế nào, hai người kia cũng để ý đến hắn đây, nếu như bọn họ nghe được cái gì không nên nghe, chẳng phải hắn sẽ chết không có chỗ chôn?
Thế giới này không có bình yên như vậy, đôi khi chỉ cần minh bạch một chút chuyện cũng đủ để bản thân rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Cho nên, khi biết được hai người này cũng vì quyển sách mà tới, hắn cũng không có dễ dàng nói ra như vậy, một khi để hai người biết được thứ gì, bản thân hắn càng trở nên nguy hiểm hơn.

Dường như nhìn ra lo lắng của Nhất Minh, trung niên nam tử mỉm cười nói: “Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể đọc được văn tự này, ta sẽ vì ngươi hộ đạo cho đến khi ngươi tu luyện thành công môn công pháp, đương nhiên, ta chỉ là bảo đảm ngươi không bị người khác ỷ lớn hiếp nhỏ, những chuyện còn lại thì ta sẽ không tham dự vào, tự bản thân ngươi phải tự giải quyết cho tốt.


Nghe được lời nói như vậy, Nhất Minh thở phào một hơi, nếu là có vị tiền bối này hộ đạo vậy thì không cần phải lo lắng cái gì, hắn chỉ sợ chính mình vừa nắm lấy công pháp không đầy một ngày thời gian liền có cường giả chạy đến, lúc đó chính mình e rằng phải cưỡi hạc sang tây thiên, loại chuyện như vậy trong thế giới này quả thật phát sinh không ít a.


“Nếu đã như vậy thì xin đa tạ tiền bối!” Nhất Minh thi lễ một cái, sau đó liền mang ba chữ “Huyết Thần Kinh” nói ra.

Hắn không biết vì sao chính mình lại có thể đọc được loại văn tự này, hiện giờ nhìn lại, ba chữ này lại trở về như ban đầu, nhìn vào ba cái văn tự này Nhất Minh không còn đọc hiểu ra được nữa.

Đây quả thật là kỳ lạ a!
Hắn không biết vì sao lúc nảy chính mình lại có thể đọc ra được, nhưng giờ lại không cách nào nhìn ra được cái gì, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Rất nhanh, trung niên nam tử liền cười ha hả một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh càng thêm thưởng thức, thật không ngờ sau bao nhiêu năm nay, chính ta cũng có thể chờ được người hữu duyên đến đây a!
Hắn không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi, tại trong vùng không gian này đã trôi qua vô số tuế nguyệt, có thể trăm năm, có thể ngàn năm, cũng có thể là vạn năm lâu, hắn không biết nữa, nhưng hôm nay hắn đã chờ được người hữu duyên tiến đến, đây quả thật là một tin tốt lành a!
Nghĩ như vậy, trung niên nam tử gật gật đầu mỉm cười nói: “Không sai, quyển sách này đã thuộc về ngươi, hảo hảo tu luyện, tầng đầu tiên của công pháp ngươi chỉ có thời gian một năm, nếu trong vòng một năm không cách nào nhập môn, chúng ta sẽ phải từ biệt tại đây.



Nói xong, thân hình của trung niên nam tử cũng biến mất không thấy, Nhất Minh đứng ngơ ngác ở tại nguyên địa đang hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của vị tiền bối kia.

“Thời gian một năm sao?” Nhất Minh nắm chặt quyển sách trong tay thì thào một câu, hắn không biết chính mình có tu luyện thành công hay không, còn nữa, vì sao lại là một năm mà không phải dài hơn a, đáng lý ra vị tiền bối kia phải chú trọng việc ta có thể tu luyện hay không chứ, tại sao lại phải chú trọng vào thời gian như vậy a?
Điều này thật khiến cho Nhất Minh nghi hoặc không thôi, hắn nhìn về phía ba cái văn tự trên quyển sách, giờ khắc này bọn chúng đều không có biến hóa cái gì, hắn nhìn văn tự, văn tự nhìn hắn, cả hai lại không ai hiểu nhau, đây là tình hình gì đây a!
Lắc lắc đầu, thu hồi tạp niệm trong lòng, Nhất Minh liền mang quyển sách cất vào túi trữ vật bên trong, hướng mắt nhìn về phía Tuyết Ngưng hai người.

Giờ khắc này cả hai đều đang lấy ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hắn, loại ánh mắt này khiến Nhất Minh vô cùng bất đắc dĩ, chỉ thấy hai mắt của cô nàng này tràn đầy tinh quang nhìn lấy hắn, tựa như đang nhìn một kiện bảo vật đồng dạng.

Ta đây là lại bị nữ tử xinh đẹp nhìn trúng?
Tuyết Ngưng khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng bước về phía thiếu niên trước mắt, dáng người thon thả vô cùng, bước chân nhẹ nhàng tựa như bay một dạng, mùi hương trên cơ thể tung bay thoang thoảng trong không khí, nếu không phải xung quanh đây ồn ào náo nhiệt, có lẽ Nhất Minh đã tưởng tượng chính mình lạc vào tiên cảnh không sai biệt lắm.

Tuyết Ngưng với dáng người xinh đẹp trong một bộ màu tím váy dài, đôi tay tựa như ngọc thi lễ một cái, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn cùng với đôi mắt sáng ngời cười híp mắt nhìn lấy hắn, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng mở miệng nói:
“Vị công tử này, không biết có thể đến nhà chúng ta làm khách hay không, hai người chúng ta sẽ hảo hảo chiêu đãi công tử một phen!”
Nghe được lời này, Mai Ngọc Long liền biết tỷ tỷ của mình định làm cái gì, tên thiếu niên này lại có thể đọc được loại văn tự kia, nếu như có thể để hắn dịch ra mà nói, chẳng phải những chữ bên trong cấm địa đều có thể dịch ra được?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn càng phát ra tinh quang, thân hình to tròn bước lên một bước cười hì hì nói:

“Đúng vậy đúng vậy, vị huynh đệ này tướng mạo xuất chúng, lại có thể được vị tiền bối kia coi trọng như vậy, cũng nên để ta cùng tỷ tỷ chiêu đãi một phen a, lần gặp mặt này chúng ta cũng coi như là có duyên, nếu đã như vậy, tại sao lại không thuận nước đẩy thuyền đâu, hahaha!”
Nhất Minh nghe được hai người nói cũng không khỏi cười thầm trong lòng, cả hai đánh chủ ý gì hắn làm sao không nghe ra cho được, dù sao trước đó tên thanh niên này cũng nói nhà hắn có cái cấm địa gì đó, hơn nữa, sau lưng ta đứng chính là vị tiền bối vô danh kia, hai người bọn họ để ý hẳn không phải là ta, mà hẳn là vị tiền bối kia a!
Nghĩ như vậy, Nhất Minh cũng không có đánh mặt người tươi cười, hắn cũng cười đáp lễ nói: “Thật là ngại quá, ta còn có hẹn với một người khác, hiện tại e rằng không cách nào tiến về quý gia cho được, nếu hai vị không ngại có thể cùng ta uống rượu tại gần đây cũng được, dù sao ta cũng hứa với vị bằng hữu kia sẽ chiêu đãi lão một phen.


Tuyết Ngưng nghe vậy có chút trầm ngâm, nàng vốn định mời thiếu niên này trở về gia tộc cho phụ thân xem xét một hai, dù sao trên người thiếu niên này tỏa ra khí tức không giống bình thường, có thể là thiên kiêu của thế gia nào đó cũng nên.

Đối mặt với một thế gia mà nói, nếu không có thâm cừu đại hận thì nhất định phải hảo hảo kết giao, cho dù không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào cũng không có chỗ nào xấu, mặc dù gia tộc của nàng cũng không ngại đối mặt với thế gia, nhưng khơi khơi lại dựng lên một kẻ địch, đầu của nàng cũng không có bị lừa đá như vậy.

Thế là nàng liền mỉm cười đáp ứng, dù sao đi nữa kết quả cũng giống nhau, chỉ là kết giao mà thôi, kết giao ở gia tộc cùng với kết giao trên đường thật ra cũng không khác biệt cái gì, chẳng qua là phụ thuộc vào mức độ thân thiết mà thôi, nàng cùng thiếu niên này vừa mới gặp mặt, tốt nhất vẫn là thuận theo đối phương thì hơn.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!