Nhục Thân Thành Thánh

Chương 234: 234: Phế Tích





Chương 234: Phế tích
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay lúc Nhất Minh đang ở trên bình đài ngồi xếp bằng tại đó thời điểm, Mộng Nguyệt hướng về một phía trong hư không cười khanh khách nói: “Ta biết ngài vẫn còn ở đây, có gì mà ngại đâu nè, ngài nói xem, tên nhóc này liệu có thành công lĩnh hội truyền thừa này hay không?”
Mộng Nguyệt tựa như đang nói chuyện một mình đồng dạng, thanh âm phát ra vô cùng bé nhỏ, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn về sâu bên trong hư không chờ đợi câu trả lời.

“Dạng này a, khó mà nói…” cả cung điện không hề có bất kỳ thanh âm nào, toàn bộ đều tĩnh lặng lạ thường, chỉ có thần niệm không ngừng giao lưu ở bên trong cung điện, không lâu sau, một thanh âm khàn khàn tiếp tục vang lên:
“Tu sĩ chúng ta muốn ghi nhớ cái gì thì chỉ cần dùng thần niệm quét qua là được, nhưng bia đá này không phải là thực thể, thần niệm không cách nào dò xét cho được, phía trên đó còn có một cỗ lực lượng rất là thần bí, nên muốn ghi nhớ cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đối với một tên nhóc như hắn thì không còn cách nào ngoài việc tự thân ghi nhớ toàn bộ cả, việc này có thành công hay không thì ta không có cách nào phán đoán cho được, nhưng có một điều phải công nhận là, ý chí của tên nhóc này quả thật không phải tầm thường a.


“Khanh khách!” Mộng Nguyệt nghe được lời tán dương như vậy không khỏi cười một tiếng, nếu như ngài phát hiện tên này còn có điểm “đặc biệt” khác, không biết phản ứng của ngài sẽ là như thế nào đây a? Hắc hắc.

“Nhìn mặt ngươi ta liền biết ngươi đang có ý đồ xấu đối với ta.


” lúc này, thanh âm khàn khàn tiếp tục vang lên, lần này trong ngữ khí mang theo một chút bất đắc dĩ.

“A!” Mộng Nguyệt sửng sốt, chính mình biểu lộ rõ ràng như vậy sao?
“Đại nhân ngài nói đùa, ta làm sao có thể có ý đồ xấu gì với ngài đâu chứ, ha ha.

” Mộng Nguyệt cười khan hai tiếng phất phất tay, xem ra lần sau nghĩ xấu người khác chính mình không nên biểu lộ ra quá nhiều a, hắc hắc.


Thời gian trôi qua, không biết đã trải qua bao lâu, bởi vì bên trong cung điện này không giống với ngoại giới, không cách nào xác định chính xác thời gian cho được, nhưng có thể đoán ra, từ lúc Nhất Minh ngồi xếp bằng cho tới hiện tại cũng đã trải qua gần ba tháng.

Một ngày này, toàn thân trên người Nhất Minh phát sinh một chút biến hóa, không hiểu ra sao, nhưng trên người của thiếu niên này lại ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác bùng nổ đồng dạng.

Chỉ thấy xung quanh toàn bộ cơ thể của hắn được bao phủ bởi một vòng nhiệt khí tựa như sương mờ vờn quanh cơ thể, toàn thân của Nhất Minh bắt đầu đỏ rực hẳn lên, tất cả mọi thứ trong phạm vi năm trượng xung quanh đều đang bắt đầu bốc lên từng trận nóng bức.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được linh khí đang bị nhiệt khí bẻ gãy, từng trận nhiệt khí dường như bóp cong mọi thứ đồng dạng, tạo cho người ta một loại cảm giác mơ mơ hồ hồ nhưng lại vô cùng mãnh liệt.


Mộng Nguyệt vốn dĩ đang nhắm mắt đả tọa bên dưới, nhận thấy linh khí đang bắt đầu biến đổi liền mở mắt ra nhìn lại, một màn xuất hiện trước mắt liền khiến nàng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới a, không đầy ba tháng tên nhóc này lại có thể nhớ được một đống ký tự đó, quả thật là bất ngờ a!
“Há há! Ngài thua rồi!” Mộng Nguyệt hướng về một phía trong hư không cười ha hả nói ra, đây là giữa hai người có một chút đánh cược, không thể nghi ngờ, người thắng lại là cô nàng này, nàng nhìn về phía tên nhóc càng nhìn càng thích a!
Từng đoàn nhiệt khí tựa như sương mờ bao phủ xung quanh Nhất Minh vờn quanh hồi lâu, bỗng một lúc sau, đoàn sương mờ này bỗng dưng có dị động.

Chỉ thấy đoàn sương mờ này không ngừng bốc lên cũng bắt đầu trở nên ngưng thực rất nhiều, sương mờ giờ đây cũng bắt đầu hiện lên từng mảng đỏ rực bao phủ xung quanh, dường như có gì đó thai nghén một dạng.

Nhiệt khí hình thành từng mảng đỏ rực không hề có bất kỳ hình dạng cố định nào, chúng nó đang lưu động chầm chậm xung quanh cơ thể Nhất Minh, theo khí tức càng lúc càng tăng cao, từng mảng đỏ rực cũng vì đó càng trở nên ngưng thực, toàn bộ nhiệt khí đều bắt đầu bốc cháy lên từng trận hỏa diễm bao phủ xung quanh.

Những hỏa diễm này chỉ là từng đốm nho nhỏ bằng ngón tay cái bắt đầu xoay quanh Nhất Minh, cả người của hắn dường như đang lâm vào một loại trạng thái kỳ lạ nào đó.

Tràn cảnh biến đổi.

Nhất Minh thấy chính mình đang đứng bên trong một vùng được hỏa diễm bao quanh toàn bộ, tất cả mọi thứ đều không hề còn sót lại bất kỳ sinh vật sống nào, toàn bộ đều bị thiêu cháy không còn sinh cơ.

Toàn bộ cái cây ngọn cỏ trên đất đều không còn, cả vùng không gian tựa như một phế tích đồng dạng, tất cả đều được bao phủ bởi một màu đỏ rực không ngừng bốc cháy lên.


Đứng tại nơi này, Nhất Minh nhất thời mộng bức không thôi, chính mình không phải đang ở trong cung điện kia hay sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Truyền tống trận pháp?
Nhất Minh nghi hoặc không thôi, quan sát toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một đáp án này mà thôi, nếu không thì cũng không giải thích được chính mình tại sao ở đây.

Cẩn thận véo gò má mình một cái, cảm giác đau nhói truyền đến, điều này cho thấy đây không phải là giả, nhìn lại bản thân chính mình, rồi quan sát toàn bộ hoàn cảnh xung quanh.

Đây là chỗ quái nào nữa đây! Chính mình đang an an ổn ổn ghi nhớ ký tự, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này rồi!
Mang theo tâm tình nghi hoặc không thôi, Nhất Minh chậm rãi bước về phía trước, bầu trời phía trên toàn là một mảnh đỏ rực, bầu không khí xung quanh cũng lộ ra nặng nề không thôi, phảng phất có người tại nơi này trải qua đại chiến, toàn bộ nơi đây đều bị biển lửa bao phủ, rất là nóng bức.

Bên dưới không còn lại bất kỳ một thứ gì nguyên vẹn, kiến trúc đều bị thiêu cháy toàn bộ, những cây gỗ cũng lộ ra xám đen, có cây cũng đã trở thành tro tàn, mặt đất bên dưới cũng bị nung đỏ cả lên, bước đi trên đấy, hai chân của Nhất Minh cảm giác như đi trên lò nung một dạng, mỗi một bước bước lên đều phải chịu biển lửa trùng kích toàn bộ cơ thể.

Đại địa mông lung, một tòa thành trì phía trước giờ khắc này cũng đã trở thành phế tích, tại trong biển lửa này đã không còn một chút sinh cơ nào.

Tường thành đổ nát, vạn vật khô lại, khắp nơi đều có thể thấy được từng bộ phòng ốc đổ sụp, từng bộ xương cốt giờ khắc này cũng đã bị phòng ốc đè lên, toàn bộ đều đã đỏ rực một mảnh, thậm chí còn có bộ đang bốc cháy dữ dội dần dần tiêu tán vào trong không trung.

Có thể nhìn ra được, tòa thành trì này trước kia có không ít người sinh sống, nhưng giờ đây đã là một mảnh hiu quạnh, toàn bộ đều bị thiêu đốt không còn bất kỳ thứ gì, chỉ còn lại những đoàn hồng cốt cùng vách tường đổ sụp mà thôi.

Quan sát toàn bộ những này, Nhất Minh không hề có bất kỳ cảm xúc nào, bản thân hắn hiện giờ đang nghi hoặc không thôi, đây là nơi nào a?

Chính mình dường như được truyền tống tới một nơi nào đó, tại đây dường như đã trải qua một hồi đại chiến thảm liệt, toàn bộ thành trì đều bị hỏa thiêu cháy không còn, rất nhiều người cũng vì thế mà vẫn lạc tại đây.

“Ta phải tìm cách rời khỏi nơi này mới được!” nghĩ như vậy, Nhất Minh liền hướng thẳng về một phương hướng bước đi, một tòa thành trì vô cùng rộng lớn, nếu mang so sánh với Thương Minh Thành mà nói, toàn bộ Thương Minh Thành gộp lại cũng không bằng một phần ba của tòa thành trì này.

Trải qua rất lâu, Nhất Minh vẫn đang di chuyển giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, nơi này dường như đều bị biển lửa bao phủ, toàn bộ thành trì đều sụp nát không chịu nổi, bên dưới chỉ còn lại là những đống tro tàn mà thôi.

Ngay lúc Nhất Minh đang tìm kiếm đường thoát khỏi nơi này thời điểm.

Tràn cảnh biến đổi.

Biển lửa giờ khắc này đã biến mất không còn.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này nhất thời lâm vào mộng bức, bởi vì hắn thấy, nơi này người đến người đi vô cùng náo nhiệt, tiếng reo hò, tiếng nô đùa của trẻ con vang vọng khắp nơi, toàn bộ nơi này đều tràn đầy sinh cơ, không hề giống phế tích lúc nảy một chút nào cả.

Véo gò má của mình một chút, cơn đau ập tới, đây… dĩ nhiên lại là thật?
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!