Nhục Thân Thành Thánh

Chương 228: 228: Mộng Nguyệt Đại Nhân





Chương 228: Mộng Nguyệt đại nhân
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Quá trình di chuyển không tốn bao lâu thời gian, đối với một vị Thần cảnh cường giả mà nói, đoạn đường này chẳng qua chỉ là vài cái chớp mắt mà thôi.

Tinh Nhãn Vương mang theo Nhất Minh đi tới một chỗ bình đài khác phía trên, thuận thế tiến vào thông đạo bên trong, tràn cảnh biến đổi, Nhất Minh cảm nhận chính mình tựa như vừa trải qua một lớp sương mờ đồng dạng.

Xuất hiện trước mắt của hắn chính là một tòa cung điện lộ ra một điểm khí tức cổ xưa, từ bên ngoài nhìn vào, hai bên cửa lớn của cung điện có song long trấn thủ, hai đầu giao long tỏa ra cường hãn khí tức khiến Nhất Minh cảm nhận được một cỗ mơ hồ uy áp.

Nhìn kỹ lại, đôi mắt của hai đầu giao long tựa như đang nhìn chằm chằm chính mình, mặc dù là được khắc họa mà thành, nhưng những đường nét uốn lượn kia tựa như chân thật một dạng.

Không gian xung quanh có những đoàn quang mang màu xanh lục bay lơ lửng giữa không trung, phối hợp với một tòa cung điện cổ xưa thế này khiến Nhất Minh không khỏi sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo, tựa như có ai đó đang sờ vào sau gáy của mình đồng dạng.

Song long ở hai bên trấn thủ một cảnh cổng to lớn ở giữa, chất liệu làm cánh cổng cũng không khác gì chất liệu xây nên tòa cung điện này, nhìn vào liền biết đã được xây dựng từ lâu, điều này khiến Nhất Minh không khỏi nghi hoặc, vì cái gì không sửa sang lại tòa cung điện này cho mới mẻ hơn đâu?

Hai người dần dần bước về cung điện phía trước, trên đường đi, Nhất Minh cảm nhận xung quanh tòa cung điện này hoàn toàn không có thêm bất kỳ thứ gì, cả một vùng không gian đều lấp lóe những đoàn lục quang mà thôi, có thể nói trống trải vô cùng.

Ngay khi Nhất Minh đang quan sát xung quanh thời điểm, cả hai đã đi tới cánh cổng phía trước, Tinh Nhãn Vương đứng trước đại môn nói: “Mộng Nguyệt đại nhân, ta đã mang người đến, ngài chuẩn bị cho hắn chọn công pháp a.


Dứt lời, Nhất Minh chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên một cái, trước mặt của hắn đã xuất hiện một thân ảnh nữ tử mang theo một chiếc bạch sắc mặt nạ, mặt nạ có hình dạng như một con linh hồ, phía trên còn có những đường linh văn màu đỏ trông cực kỳ xinh đẹp.

Thân hình của nữ tử bắt đầu lộ ra, mặc dù không nhìn thấy gương mặt như thế nào, nhưng đôi mắt kia to tròn như thủy tinh long lanh, toát ra một loại ánh sáng tràn đầy linh tính.

Ánh sáng xung quanh lờ mờ không rõ, nhưng cũng không che giấu được dáng người cao ráo, gót sen uyển chuyển, eo nhỏ mềm mại đong đưa như rắn, đường cong phải nói phi thường ưu mỹ.

Dáng người của nàng vô cùng đẹp mắt, hai chân thon dài thẳng tắp, trên người khoác một bộ váy dài màu đen lộ ra một bên chân trắng nõn vô cùng động lòng người.

Ngay khi nàng xuất hiện một sát na, một cỗ mùi hương thoang thoảng xông thẳng vào mũi, khiến Nhất Minh không khỏi thất thần trong chốc lát, nhìn nữ tử trước mắt, Nhất Minh không tự chủ lâm vào một loại mộng cảnh bên trong.


Không trải qua bao lâu, chỉ vài hơi thở sau đó Nhất Minh liền khôi phục bình thường, cảm nhận một chút, cỗ lực lượng từ sâu bên trong tâm thần của mình dường như đã kích hoạt lần nữa.

Điều này khiến Nhất Minh đối với người nữ tử trước mắt này không còn một chút hảo cảm nào.

Nhìn thấy biểu hiện của Nhất Minh, nữ tử có hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền nắm chặt một chiếc phiến nhỏ lập tức che miệng của mặt nạ cười khẽ: “Không có ý tứ, tiểu huynh đệ đừng có trách ta a, ta không kịp thu hồi lực lượng trong người, tiểu huynh đệ không có vấn đề gì chứ?”
Thanh âm của nữ tử nhẹ nhàng thoang thoảng, cho dù là Nhất Minh nghe xong cũng phải tê cả da đầu, một loại cảm giác vô cùng thoải mái từ sâu trong tâm thần xông lên, khiến cả người của hắn tựa như lâm vào một ao nước nóng đồng dạng, vô cùng thoải mái!
Rất may là từ sâu bên trong tâm thần của Nhất Minh có lực lượng bảo vệ, nếu không.

người khác khi nghe được thanh âm này cũng phải bị kéo vào mộng cảnh bên trong.

Nhất Minh đung đưa cái đầu liên tục cung kính nói: “Tiểu tử không có việc gì, Mộng Nguyệt đại nhân lo lắng!”
Nhìn thấy thiếu niên này biểu hiện không tệ, trong mắt Mộng Nguyệt liền mang theo một vẻ tán thưởng, ánh mắt dường như biết nói một dạng, nó tràn đầy linh tính nhìn về phía Nhất Minh.


Chiếc phiến nhỏ trên tay phần phật một tiếng, nàng liền cười khanh khách nói: “Tinh Nhãn Vương quả thật danh bất hư truyền a, mắt nhìn người cũng thật là lợi hại như vậy, lần này tìm cho chúng ta một chàng trai tuấn tú thế này, có điều thiếu niên này còn nhỏ quá a, nhưng không sao, bổn tiểu thư vẫn còn xuân xanh mơn mởn mà a, há há há!”
Tinh Nhãn Vương nghe điệu cười này cũng không biết nói cái gì cho phải: “Mộng Nguyệt đại nhân nên giữ một chút hình tượng a, dù sao đứa nhỏ này vẫn là vãn bối của ngài đâu, ngài cười ha hả như vậy có lộ liễu quá hay không.


Nhất Minh cẩn thận quan sát nữ tử này một chút, nữ nhân này mặc dù ăn mặc có một chút gợi cảm, phong cách nói chuyện cũng phóng khoáng tự do như vậy, thực lực bản thân lại là sâu không lường được, vừa rồi vẻn vẹn chỉ là một chút khí tức tiết ra cũng khiến mình lâm vào mộng cảnh, quả thật không dễ trêu a.

Người ta chỉ là vô ý tiết lộ một chút khí tức mà thôi, chính mình liền không cách nào chống lại được, bản thân mình đúng thật là quá yếu a!
Chuyện này chỉ có thể trách mình mà thôi, cũng không thể trách người ta không thu hồi khí thế trên người a.

Dựa theo Nhất Minh phỏng chừng, nữ tử trước mắt e rằng cũng phải là Thần cảnh hậu kỳ hoặc là đỉnh phong cường giả, còn Thần Quân phương diện thì hắn không có nghĩ tới.

Theo như Tinh Nhãn Vương nói, ngoài vị Bình An Vương không thấy đầu thấy đuôi ra thì vị Mộng Nguyệt đại nhân này rất thường xuyên ở lại đây, có thể nói, thực lực của vị này phải trên tất cả những vị Tinh Vương còn lại, nếu không thì làm sao chấp chưởng Ám Điện cho được.

Mộng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Nhất Minh dừng lại trên người mình, ánh mắt của nàng lập tức trở nên nhu hòa, một thân đường cong vô cùng ưu mỹ hiện ra, một chiếc eo thon uốn lượn tựa như rắn, một cặp gò núi càng thêm no đủ đập thẳng vào mắt Nhất Minh, trêu ghẹo nói: “Nhất Minh tiểu đệ không cần nhìn lén như vậy, muốn xem thì cứ trắng trợn xem là được rồi, tỷ tỷ sẽ không trách ngươi đâu a!”
Tinh Nhãn Vương nghe được lời này thật sự cạn lời với bà ngoại này, một tay che trán không biết phải nói cái gì cho phải, nói thật, nếu không phải biết tuổi thật của bà ngoại này e rằng đến cả hắn cũng tưởng đây là sự thật.


Nhìn qua Nhất Minh, thằng nhóc này vẫn là quá non a!
Mà Nhất Minh cũng ý thức được điều gì, sắc mặt của hắn có chút ửng đỏ lập tức né đi ánh mắt, đây là lần đầu tiên có người chủ động như vậy a, ngay cả Chúc Tình cũng chưa từng làm như thế với hắn, cám dỗ đầu đời, một thiếu niên mới lớn như hắn làm sao có thể dễ dàng vượt ải cho được.

Nghĩ như vậy, Mộng Nguyệt càng thêm đắc ý, nàng nhìn biểu hiện ngại ngùng né tránh của tên thiếu niên này lại càng khiến nàng thêm hứng thú!
“Há há há, trêu chọc tên nhóc này cũng thật là vui a!” trong lòng Mộng Nguyệt vui đến nở hoa, thật là lâu rồi nàng mới gặp được một tên nhóc vừa đẹp trai vừa có tiềm năng như vậy a.

Nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, Tinh Nhãn Vương hắng giọng một cái: “Chuyện này xin nhờ Mộng Nguyệt đại nhân a, ta còn có chuyện phải rời đi trước, cáo từ.


Nói xong, Tinh Nhãn Vương không nói hai lời thân ảnh biến mất tại chỗ, nguyên địa chỉ còn lại mỗi một mình Mộng Nguyệt, nhìn thấy tên này chạy nhanh như vậy khiến nàng không khỏi dâng lên một cỗ xúc động, chính mình lộ liễu như vậy sao?
Nhìn sang thiếu niên trước mắt, ánh mắt của nàng lại dâng lên một vòng ý cười, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng vẫy vẫy về phía Nhất Minh, giọng ôn hòa cười nói “Đến đến, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chọn công pháp a!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!