Nhục Thân Thành Thánh

Chương 167: 167: Ngươi Lấy Cái Gì Mà Thắng





Chương 167: Ngươi lấy cái gì mà thắng?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thấy được tên thanh niên Nhất Thủ này vẫn còn điềm tĩnh như vậy, Mộc gia đám người cũng không còn nói cái gì.

Dù sao thì sớm muộn gì cũng chết, hiện tại ăn gà, hưởng dụng một chút mỹ vị, sau khi chết rồi, làm ma cũng được no bụng một chút a.

Nhìn thấy đám người một bộ sắp chết bộ dáng, Nhất Minh không khỏi bật cười, an ủi nói: “Đừng quá lo lắng, trời khiến chúng ta gặp phải đám sói này, chúng ta cũng chưa hẳn không có lực đánh một trận.

Các vị cứ an tâm ăn gà, mặc kệ bọn chúng, nếu bỏ qua hai con gà mập lần này, một chết rồi sẽ hối hận cho mà xem, hahaha.


Nói xong, Nhất Minh xé toang một chiếc đùi to béo đưa cho Chúc Tình, mùi hương nứt mũi xông thẳng lên não khiến nàng toàn thân thư sướng!
Giờ khắc này, Mộc gia hai người cũng không còn quản nhiều như vậy, cả đám lập tức xoay quanh đống lửa, tay thì cầm đùi, miệng thì nhai lấy nhai để, nhưng nước mắt lại rơi xuống gò má trông buồn cười vô cùng.

Mà Bạch Lang bên ngoài nhìn thấy cảnh này, cả thân thể tựa như lên máu đồng dạng, hai mắt đỏ ngầu nhìn lấy đống “thực phẩm” ngồi trước mặt mình ăn ngon.

Còn mình thì đứng bên ngoài dòm miệng.

Con mẹ nó!
Đây là cái gì đạo lý?
Nhưng nó còn có biện pháp gì đâu?
“Hừ hừ, các ngươi ăn đi, ăn cho chết mẹ hết đi, đợi ta vào bên trong, nhất định sẽ mang các ngươi nuốt không còn một mống!”
Bạch Lang giận quá trời quá đất, bộ lông toàn bộ xù lên không thèm tiếp tục nhìn, quá là không giảng đạo lý!
Nhìn thấy con tinh quái ngoài kia dòm miệng, Nhất Minh cầm lấy một miếng thịt giơ giơ trước mặt, cười híp mắt mở miệng hỏi: “Ngươi ăn không?”
“Ăn em gái nhà ngươi!” Bạch Lang giờ khắc này ủy khuất đến cực điểm, nếu không phải bây giờ là ban đêm, nó đã lao vào bên trong nhai đầu thằng người này rồi.


“A vậy a! Ăn ngon như vậy mà chê!” Nhất Minh thở dài một tiếng, tiếp tục đưa thịt vào miệng cắn một cái, một bộ rất thất vọng dáng vẻ.

Đám người nhìn thấy cảnh này khóe miệng không khỏi co giật.

Khá lắm!
Bây giờ còn có tâm trạng trêu bọn chúng.

Hiện tại không biết phải khóc hay nên cười lần cuối đây nữa.

Hình ảnh nhất chuyển.

Bên trên đám mây, lão giả nhìn thấy toàn bộ cảnh này không khỏi bật cười: “Hảo tiểu tử, thời khắc hiện tại vẫn còn có thể ăn uống được, quả thật không hổ đệ nhất tiềm long a!”
“Ta có nên xuất thủ tương trợ đám nhóc con này không nhỉ?” lão giả thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng rất nhanh lão liền lắc lắc đầu bỏ qua ý định này.

Dù sao đi nữa thì đám nhóc còn chưa tới thời khắc nguy hiểm, đợi đến khi tiểu thư gặp sinh tử thời khắc rồi ra tay cũng không muộn.

Hình ảnh quay trở lại với đám người.

Giờ khắc này, toàn bộ hai con gà đã hóa thành bạch cốt nằm trên đất.

Nhất Minh đứng dậy, mút mút ngón tay nếm lại vị ngon đến giọt cuối cùng, từ từ bước tới ngoài cửa.

“Nhất Thủ huynh đệ đây là đang định làm gì?” Mộc Đại Lâm thần sắc nghi hoặc hỏi.

“Hẳn là giải quyết đám sói ngoài kia đi, sớm muộn gì cũng có một trận chiến, dù sao thì đánh sớm đánh muộn gì cũng không khác biệt gì nhau.


” Chúc Tình lúc này cũng đứng người dậy, chậm rãi nói.

Mộc gia hai người nghe vậy cũng không có ý kiến cái gì, dù sao đi nữa thì bọn họ cũng chết ở đây, không bằng đánh cược một lần, biết đâu thật sự chiến thắng thì sao!
Hơn nữa, nếu đợi đến khi trời sáng, đám sói xông vào thì không có ai bảo vệ cô tiểu thư này cho được, dù sao, tất cả cũng chỉ có bốn người mà thôi.

Nhưng nếu bây giờ đi ra ngoài đại chiến một trận, tòa miếu này ít nhiều gì vẫn có thể bảo đám an toàn của nàng, nhóm người vẫn có thể buông tay buông chân đại chiến một trận.

Nghĩ đến nơi này, Mộc gia hai người liền hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, binh khí trong tay bắt đầu ra khỏi vỏ, từ từ bước ra cửa miếu đi đến.

“Ôi chao! Muốn đánh rồi?” Bạch Lang nhìn thấy Nhất Minh đứng trước cửa, giọng điệu mỉa mai nói: “Các ngươi muốn đánh thì mau chóng bước ra đây, đỡ phải mất thời gian của bản tọa.


“Mọi người chờ một lát, để ta giải quyết tên này.

” Nhất Minh nhìn lại đám người, nói.

“Cẩn thận một chút!” Chúc Tình thần sắc ngưng trọng nói.

Nàng không biết Nhất Minh có giết được con tinh quái này hay không, dù sao thì bọn nó đều có thể dùng thuật pháp để tiến hành công kích, không phải bình thường võ giả có thể đối kháng cho được.

Nhưng hiện giờ, nàng ngoại trừ tin tưởng Nhất Minh thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác a!
“Vị huynh đệ này, một mình ứng chiến liệu có ổn không? Không bằng chúng ta đồng loạt xông ra ngoài, như vậy còn có thể chiếu cố lẫn nhau!” Mộc Đại Lâm nhìn thấy Nhất Minh muốn một mình ra bên ngoài, nhịn không được lên tiếng nói.

“Không có việc gì, các vị cứ chờ ở bên trong là được, một đám chó hoang mà thôi!” Nhất Minh khoác khoác tay, bước ra bên ngoài cười nói.


“Hừ, để bản tọa xem, tiểu tử ngươi có cái mẹ gì tự tin như vậy?”
Dứt lời.

Bạch Lang ra lệnh một tiếng, một đám sói ở phía trước bắt đầu hành động, mấy chục con từ ba phương hướng ào ào hướng về phía Nhất Minh lao tới.

Đám soi phía sau đồng loạt tru lên tựa như đang trợ uy một dạng.

Bạch Lang nhếch miệng cười gằng: “Để ta xem tiểu tử ngươi lấy cái mẹ gì chống? Khặc khặc khặc.


Nhìn lấy mấy chục con sói lao lên như vậy, Chúc Tình trong nội tâm lo lắng vô cùng, nàng dự định bước ra bên ngoài thì nhìn thấy trường đao của Nhất Minh ra khỏi vỏ.

Một bạch y thanh niên, mái tóc tung bay trong hàn phong thấu người, trường đao lóe lên một ánh hồng quang, nhiệt khí trong người bắt đầu lan tỏa ba trượng xung quanh!
Giờ khắc này, xung quanh ba trượng Nhất Minh đều bao phủ bởi một cảm giác ấm áp lạ thường, hàn phong bên ngoài va chạm vào đều tựa như bốc hơi đồng dạng.

Một làn khói mỏng cho chênh lệch giữa hai luồng nhiệt độ một nóng một lạnh sinh ra, thân hình Nhất Minh thoắt một cái, hướng về phía Bạch Lang chém tới!
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Lang liền lui về phía sau, trực tiếp ra lệnh, một đám sói hoang mang Nhất Minh tầng tầng bao vây vào bên trong.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh cũng không vội chém nó, dù sao còn chưa làm nóng người đây này!
Trường đao quét ngang mà ra, một ánh hồng quang bay múa trong màn đêm, hồng quang liên tục nhấp nháy, mỗi nơi ánh đao lướt qua, liền có đại lượng huyết dịch văng tung tóe khắp nơi.

“Gào gào!”
Một con bạch lang từ bên hông tập kích cắn tới, Nhất Minh trường đao vung vẫy trực tiếp mang bạch lang chém thành hai đoạn, máu tươi phun trào, tràn diện hoàn toàn là ngược sát!
“Đây… đây… đây!” Mộc Đại Lâm nhìn thấy tình cảnh này cũng không thể tin vào mắt mình!
Một tên thanh niên chỉ với một tay lại có thể sử dụng trường đao điêu luyện như vậy?
Hơn nữa, cái vòng tròn khói kia là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ nói, vị này chính là nửa bước Chân Nguyên cường giả?
Mộc Đại Lâm mang ánh mắt nhìn qua Chúc Tình, chỉ thấy nàng một bộ như thường, không hề có bất kỳ biến hóa nào, tâm lý quả thật cứng cỏi a!
Đám sói liên tục từ bốn phương tám hướng tập kích cắn tới, nhưng toàn bộ đều không động được vào trong người Nhất Minh một cái dấu răng nào.


Đám sói còn chưa kịp tiếp cận đến gần đã bị ánh đao lướt ngang qua người, tốc độ vung đao vừa nhanh vừa chuẩn, không hề có bất kỳ sơ hở nào, tựa như trường đao chính là một phần cơ thể của hắn đồng dạng.

Tinh quái nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi rách cả mí mắt!
Nó nổi giận gầm lên một tiếng!
Thân hình nhất bổng lên không, xung quanh bốn chân liền xuất hiện từng luồng gió xoáy bao phủ vào bên trong.

Chớp mắt một cái.

Tinh quái ngay lập tức từ giữa không trung biến mất.

Nhất Minh đang chiến đối chọi gay gắt với đám bạch lang xung quanh, bỗng nhiên từ trước người truyền đến một loại cảm giác khó chịu mãnh liệt!
Chỉ thấy tinh quái hiện thân trước người, một trảo vung ra.

Từng cơn gió xoáy nương theo móng vuốt rơi xuống trên người Nhất Minh gào một cái.

Nhất Minh còn chưa kịp phản ứng đã bị một trảo này cào rách một đoạn da thịt, máu tươi từ trước ngược lập tức tuông ra, thân hình ngay lập tức lui lại.

“Khặc khặc!” tinh quái nhếch miệng cười gằng.

Thời tiết thế này.

Đêm tối thế này.

Tốc độ thế này.

“Ngươi mẹ nó! lấy cái gì mà thắng?”
Tinh quái gào lên một tiếng, thân hình thẳng tắp hướng về phía Nhất Minh một trảo tiếp tục vồ tới!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!