Nhục Thân Thành Thánh

Chương 147: 147: Dĩ Giả Loạn Chân





Chương 147: Dĩ Giả Loạn Chân
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Nhất Minh?” lão giả nghe cái tên này cảm giác có chút quen quen a, “Ngươi có phải hay không là tên đứng đầu Tiềm Long bảng trên kia?”
Giờ khắc này,
Lão già áo xám này lập tức bật người ngồi dậy, ánh mắt không ngừng lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên không hề bỏ qua bất kỳ chỗ trống nào.

Cái nhìn này khiến Nhất Minh có cảm giác nhột nhột, bị một lão già soi cẩn thận như vậy cũng không phải tốt lành gì a.

“Đúng vậy!” Nhất Minh gật gật đầu cũng không có giấu diếm cái gì, lão già này tu vi ở trên hắn lại không có ác ý, cho nên cũng không cần che giấu làm gì.

Mặc dù thừa nhận việc này khiến hắn có chút không an tâm, nhưng đối với một lão già thành tinh thế này thì có che giấu cũng vô dụng.

Lão nhận ra trên người hắn có một chút đặc thù, nếu lão muốn mang hắn đem đi nghiên cứu thì hắn cũng chạy không được.

Đối mặt với loại người này chính mình vẫn cứ thành thật thì hơn.

“Thì ra là vậy, hahaha!” lão già áo xám cười to một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi quả thật không tệ, có thể không chịu ảnh hưởng bởi thần hồn công kích, ta cho rằng trên người của ngươi có cái gì đặc thù, nếu ngươi đứng hàng Tiềm Long bảng thì sự tình này có thể giải thích thông được!”
Nhất Minh nghe vậy nhất thời không hiểu ra sao, giọt tí tách bên trong cơ thể ta thì có liên quan gì với Tiềm Long bảng a?
Hắn nhớ không lầm thì từ khi còn bé hắn đã có giọt tí tách thứ này, Tiềm Long bảng hoàn toàn không có liên quan gì đến a?
Mặc dù vậy, Nhất Minh vẫn một mặt mộng bức, nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, việc này có liên quan gì tới Tiềm Long bảng hay sao?”
“Ngươi không biết?” lão giả thần sắc có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường nói: “Tiểu tử ngươi có lẽ không để ý đến, phàm là những người đứng trong mười vị trí đầu của Tiềm Long bảng đều được “ý chí” bảo hộ tâm thần, điều này cũng được coi là một loại che chở, tránh việc thiên kiêu bị người cho đoạt xá.


Chính vì vậy mà huyễn thuật của ta không cách nào tác động lên tâm thần của ngươi.


“Thì ra là vậy!” Nhất Minh ngoài mặt làm ra vẻ bừng tỉnh biểu lộ.

Nhưng bên trong lại nổi lên một tầng nghi hoặc không thôi, nếu như có loại bảo hộ tâm thần gì đó thì tại sao “giọt tí tách” lại kích hoạt đây này?
Sau bao lâu tìm hiểu về giọt tí tách này, Nhất Minh cũng biết được một chút công dụng của nó, tựa như hóa giải độc tố trong cơ thể, tăng cường khả năng hấp thu linh thạch.

Mỗi lần có độc tố xâm nhập hay là hấp thu linh thạch thì giọt tí tách mới được kích hoạt, điều này không lẽ rằng cái huyễn thuật của lão già này lại ẩn chứa độc tố?
Trầm ngâm chốc lát, Nhất Minh liền bỏ qua vấn đề này, hắn mặc kệ độc hay không độc, giờ khắc này bản thân mình không có việc gì là tốt rồi.

Nhất Minh thi lễ một cái, mở miệng nói: “Cảm ơn tiền bối cáo tri, cửa hiệu của tiền bối có loại mặt nạ ngụy trang hay không?”
Hắn cần phải nhanh chóng mua đồ rồi rời khỏi nơi thị phi này thì hơn, ở lại nơi này quá lâu khiến hắn có chút không an tâm.

Lão già nghe vậy liền dương lên một bộ đắc ý thần sắc: "Mặt nạ ngụy trang?, thứ đồ cấp thấp này thì ta không có, nhưng ta có một thứ có đồng dạng tác dụng, không biết ngươi lấy cái gì mua nó?”
Nhất Minh nghe trong cửa hiệu không có loại mặt nạ ngụy trang thì trong lòng có chút thất vọng, phải biết, loại vật này nói dễ mua cũng dễ mua, nói khó mua thì cũng khó mua.

Nó còn tùy vào chất lượng cũng như phẩm cấp, nếu phẩm cấp quá kém thì rất dễ dàng bị người khác nhận ra, điều này đối với người ngụy trang mà nói, chẳng khác nào khiến mọi người càng chú ý nhiều hơn.

Nhưng khi nghe đến lão già này lại có thứ khác đồng dạng tác dụng thì hai mắt của hắn toả ánh sáng!

Giá cả của vật này Nhất Minh cũng không biết bao nhiêu là được, hắn dù sao cũng là lần đầu mua loại vật này.

“Không biết vật phẩm của tiền bối bán bao nhiêu, tiền bối tu vi cao cường như thế này, sản phẩm chắc chắn không tệ vào đâu được, có thể cho tiểu tử xem qua một lần được hay không?” Nhất Minh cười cười, ngữ khí có chút lấy lòng nói.

“Haha, không ngờ tiểu tử ngươi cũng vuốt mông ngựa a.

” lão già áo xám cười nói, “Ta không cần linh thạch của ngươi, nếu ngươi có thể đáp ứng một điều kiện của ta thì cái này sẽ là của ngươi.


Dứt lời, lão giả phất tay một cái, một chiếc hộp hướng về phía Nhất Minh bay đến.

Trên chiếc hộp này còn tỏa ra một chút ánh sáng, hiển nhiên hộp ngọc này cũng không phải là bình thường vật phẩm, có thể dùng một hộp ngọc tinh xảo thế này làm vật chứa, đồ vật bên trong hẳn không phải là bình thường vật phẩm có thể so sánh a!
Cầm lấy hộp ngọc trên tay, Nhất Minh nhìn lão giả một chút, sau đó từ từ mở hộp ngọc ra.

Một đoàn ánh sáng từ bên trong hộp ngọc chiếu rọi mà ra, một tia sáng mặc dù có chút yếu ớt nhưng đã nói lên vật bên trong này cực kỳ không bình thường.

Nhìn kỹ một chút, bên trong không phải là mặt nạ như trong tưởng tượng của Nhất Minh, mà là một khối ngọc giản!
Khối ngọc giản này toàn thân bạch sắc, bên trên còn ẩn chứa một loại lực lượng khiến Nhất Minh có chút e ngại không dám chạm vào.

“Tiền bối, đây là…” Nhất Minh nhìn về phía lão giả, thần sắc nghi hoặc hỏi.


"Đây là một loại pháp môn tên là Dĩ Giả Loạn Chân.

Tên như ý nghĩa, làm giả như thật.

Nó có thể giúp ngươi thay đổi diện mạo của mình, nếu ngươi luyện đến tầng cao hơn thì hoàn toàn có thể "làm giả như thật".

Pháp môn này chính là ta trong một bí cảnh có được, có thể nói, vật này so với mặt nạ thì tốt hơn nhiều.

Ngươi thấy thế nào?"
Lão giả cười tủm tỉm nhìn lấy Nhất Minh biến hoá, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác chờ mong.

Nhất Minh nghe xong, cả người dường như lắng lại một dạng, hắn không thể tin được là trên đời lại có loại pháp môn thần kỳ thế này.

Mặc dù loại pháp môn này không có tác dụng thì trong chiến đấu, nhưng tác dụng có thể "làm giả như thật" cũng đủ để hàng tá người thèm nhỏ dãi!
"Tiền… tiền bối, không dối gạt gì, trên người ta thật sự không có thứ đồ gì quý hiếm, người mang vật này bán cho ta, ta cũng không mua nổi a!"
Nhất Minh cười khan một tiếng, sắc mặt không một chút biến hoá nào, thản nhiên nói.

Lão giả nghe vậy khoé miệng không khỏi co giật một cái.

Ngươi thật sự không có thứ đồ "quý hiếm" nào?
Lời như thế này mà con mắt của tiểu tử ngươi không chớp một cái cũng có thể nói ra được, ta thật sự phục ngươi!
Lão giả thần sắc có chút ngại ngùng, không ngờ ý đồ của mình bị tên tiểu tử này nhìn ra nhanh như vậy.

Lão hắng giọng một cái, sắc mặt rất nhanh liền khôi phục như thường, ý vị thâm trường nói:

"Tiểu tử, ta còn chưa nói ra điều kiện của ta mà, ngươi làm sao từ chối nhanh như vậy.

Chẳng lẽ ngươi không muốn có pháp môn này hay sao?
Theo ta được biết thì tiểu tử ngươi được không ít người "yêu thích" a, nếu ngươi có loại pháp môn này thì đám nhóc con kia sẽ không làm gì được ngươi.

Từ đó tiểu tử ngươi sẽ có một cuộc sống dễ dàng hơn, ta nói có đúng không?"
Nhất Minh liếc mắt nhìn lão già này một chút, bộ dáng "hiền hoà" này của lão e rằng đã lừa gạt không ít "nai tơ" a!
Hắn làm sao có thể bị lão lừa dễ như vậy được, biết trước là có hố mà vẫn nhảy vào, lão già này coi ta là bị lừa cho đá ngáo rồi hay sao?
Nhất Minh thở dài một cái, lắc lắc đầu khép hộp ngọc trở lại: "Tiền bối nói vậy thì thật là oan cho ta, ta thật sự không có đồ quý hiếm nào a.

Điều kiện của tiền bối ta e rằng không thể nào đáp ứng cho được, pháp môn này, tiền bối vẫn là tìm người khác giao dịch đi thôi.

Ta nghèo như vậy, thật khiến tiền bối thất vọng rồi.

"
Lão già áo xám nghe vậy, sắc mặt nhất thời tối đen lại.

Móa nó! Người khác nếu có vật mà ta cần thì ta còn ngồi ở đây lảm nhảm với tiểu tử ngươi hay sao?
Lão già cũng không chịu bỏ cuộc sớm như vậy, ngữ khí mang theo một chút dụ hoặc nói: "Tiểu tử, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, có được pháp môn này, ngươi sau này hành tẩu giang hồ cũng trở nên thuận tiện hơn rất nhiều.

Nếu bỏ qua lần này mà nói, sau này muốn tìm đến loại pháp môn này cũng không có dễ dàng như vậy, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ a!"
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!