Nhục Thân Thành Thánh

Chương 144: 144: Bồi Tội





Chương 144: Bồi tội
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh nhìn vào cả đống ban thưởng như thế này, tinh thạch cùng linh thạch thì hắn biết, nhưng còn Thiên điểm thì hắn chưa nghe qua bao giờ.

Có lẽ là điểm cống hiến bên trong Thiên Điện a?
Nhất Minh cũng không biết 10 Thiên điểm sẽ làm được cái gì, nhưng hẳn là sẽ không khiến người ta thất vọng a, đợi lúc nào đó gặp Hứa đại ca hỏi một lần là được.

Trầm ngâm chốc lát,
Nhất Minh quyết định tiếp nhiệm vụ này, dù sao thì hắn cũng chuẩn bị đi về Đông Nam đạo.

Các loại nhiệm vụ như hái dược, săn thú cũng được công bố tại đây, nhưng đối với hắn mà nói, hoàn toàn không một chút thú vị nào a.

Mà lại.

Ban thưởng cũng không nhiều bao nhiêu, năm mười khối linh thạch đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.

Tâm niệm vừa động, Nhất Minh để lại một luồng linh lực ấn ký của mình vào bên trong kim sắc ô vuông, điều này chứng tỏ rằng “đống phân này có dấu răng của ta!”.

Đến lúc trở về lĩnh thưởng thời điểm, lão giả ngoài kia chỉ cần kiểm tra linh lực ấn ký bên trong là có thể xác nhận.

Làm xong những điều này, Nhất Minh gật gật đầu một cái, hắn cũng không có dự định ở trong này xem toàn bộ nhiệm vụ làm cái gì, một loại là hắn không có hứng thú tiếp nhận, một loại là hắn không có khả năng nhận, cho nên cũng không cần tốn thời gian làm những việc vô nghĩa này.

Nhất Minh thoái lui tâm thần ra khỏi nhiệm vụ trụ.


Nhất Minh nhìn quanh một vòng liền thấy Chúc gia tỷ muội đang xem xét nhiệm vụ bên trong, hắn cũng không có quấy rầy ý tứ, liền bước sang một bên chờ đợi hai người.

Hiện giờ,
Hắn mới có thời gian rảnh quan sát một lần những người ở đây, đa phần đều là tán tu là chủ yếu, nơi này chí ít cũng có gần trăm người, trong đó gần một nửa là tán tu các loại, còn lại đều là các võ giả từ trong tông môn, gia tộc.

Những người này, có người đến xoay quanh nhiệm vụ trụ tiếp nhận phù chiếu sau đó rời đi, cũng có người đi đến Mộ Lão nơi đó hoàn trả nhiệm vụ nhận lấy tài nguyên.

Không ngoài dự đoán của Nhất Minh, Mộ Lão hai mắt xích hồng nhìn lấy đám người, một bộ các ngươi không nhanh cút khỏi đây ta liền ăn tươi nuốt sống các ngươi bộ dáng.

Nhìn thấy tình cảnh người tới người đi liên tục thế này, Nhất Minh cũng không khỏi bật cười một cái, hắn hiểu được tâm tình của Mộ Lão lúc này vì sao lại tức giận như vậy.

Đang yên đang lành lại có người đến phá hủy giấc ngủ của ngươi, thử hỏi có tức giận hay không?
Đằng này chúng nó không phải cùng đến một lượt, mà cứ cách một chút thời gian thì có người đến, điều này làm sao có thể nhẫn!
Mộ lão hai mắt xích hồng nhìn lấy đám người bước ra khỏi đại sảnh, trong đầu dường như đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên bật người đứng dậy bước lên tầng hai đi đến.

Nhất Minh tiếp tục quan sát những này, bỗng dưng hắn quay đầu, hướng ánh mắt nhìn về một thanh niên bộ dáng nho nhã, thân khoác một bộ màu xám y phục, nhìn vào liền có cảm giác đây chính là một người có học thức lễ nghĩa.

“Thanh niên này không ngoài dự đoán thì đang hướng về chính mình mà tới?” Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ.

Hắn cũng không biết người này là ai, nhìn bộ dáng “vô hại” của thanh niên này khiến Nhất Minh càng nghi hoặc vô cùng.

Trên người tên này, Nhất Minh lại cảm giác được một cỗ như có như không uy hiếp.


Chính mình vừa mới đến Nam thành này không bao lâu a, thế mà có nhiều người như vậy tìm đến, đây là có chuyện gì sao?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Nhất Minh bề ngoài vẫn bất vi sở động, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn lấy thanh niên từ từ đến gần.

Thanh niên đến trước mặt Nhất Minh, mỉm cười chắp tay một cái: “Tại hạ Phi Minh Tâm, xin hỏi các hạ có phải là Nhất Minh?”
Nghe được lời này, Nhất Minh trong lòng liền dâng lên một cỗ cảnh giác, ánh mắt khẽ híp thành một đường, thể nội linh lực bắt đầu vận chuyển, thanh âm nhàn nhạt gật gật đầu nói:
“Đúng vậy, Phi công tử đến tìm ta phải chăng là vì phục thù mà đến?”
Nhất Minh cũng không có dây dưa dài dòng cái gì, đối phương tự nói ra là người của Phi gia thì hẳn không phải là ý tốt gì.

Chính mình vừa đắc tội với một tên của Phi gia, bây giờ lại có người của Phi gia tìm đến chính mình, tốc độ thật là nhanh a!
“Ngươi xem, đó không phải là Tứ công tử của Phi gia, Phi Minh Tâm công tử hay sao?” có võ giả nhận biết thân phận của thanh niên áo xám này, lập tức lớn giọng hô lên!
Đám võ giả xung quanh nghe vậy liền hướng theo ánh mắt nhìn qua.

“Quả thật là Tứ công tử Phi Minh Tâm a! Ô… ô… ô, ta… ta không nhìn lầm chứ!”
Nhất thời, cả đám võ giả đồng thời vây lại Phi Minh Tâm, người nào người nấy đều kích động không thôi.

“Minh Tâm công tử khi nào thì bắt đầu mở cuộc thuyết thư a, rất lâu rồi ta không nghe công tử giảng thuyết trong lòng có chút khó chịu a!”
“Đúng đó, đúng đó, Minh Tâm công tử lần trước giảng cố sự ta nghe thật là thích a, bên trong có một môn gọi cái gì Vô Thường Tâm Kinh, ta về nhà lẩm bẩm đọc theo quả thật có một chút tác dụng đó nha!”
“Ngươi cũng có cảm giác như vậy hay sao? Ta tưởng ta bị ảo giác chứ!”
“Ta cũng cảm nhận được bên trong ta có một chút biến hóa, kiếm pháp của ta gặp bình cảnh cũng trở nên dễ dàng đột phá hơn rất nhiều, Minh Tâm công tử khi nào thì tiếp tục giảng thuyết a!”
“! ” đám người kêu gào loạn cả lên, một mảnh bình hòa đại sảnh giờ khắc này vì một tên công tử ca mà trở nên náo loạn không thôi.


Phi Minh Tâm nhìn thấy một tràn náo động như thế này, lập tức mở miệng nói: “Các vị yên tĩnh một chút!”
Thanh âm mang theo một cỗ lực lượng đánh thẳng vào tâm thần đám người, nhất thời, tràn cảnh bắt đầu lắng lại, đám người cũng vì đó mà an tĩnh xuống tới.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này tầm mắt cũng không khỏi co rụt lại!
Nửa bước Chân Nguyên cảnh!
Hắn không ngờ một tên thoạt nhìn như thư sinh thế này lại có tu vi nửa bước Chân Nguyên cảnh, thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt a!
Phi Minh Tâm nhìn lấy mọi người an tĩnh trở lại, liền chắp tay một cái, mỉm cười nói: “Các vị, hôm nay tại hạ có việc cần nói chuyện với vị thiếu hiệp này, mong các vị thông cảm tạo thuận tiện.

Còn về buổi giảng thuyết sắp tới, tại hạ sau khi giải quyết xong việc riêng sẽ tiến hành giảng thuyết một lần, lúc đó sẽ có thông báo cho các vị.


Nghe nói như vậy, đám người cũng gật đầu: “Nếu đã như vậy thì chúng ta không làm phiền công tử, nhưng Minh Tâm công tử cũng phải nhanh chóng một chút a, ta thật sự rất muốn nghe thêm a!”
Phi Minh Tâm gật gật đầu: “Ta sẽ cố gắng sắp xếp!”
Đám người nghe lời này cũng không còn nói cái gì, lập tức tản ra xung quanh không còn vây Phi Minh Tâm vào bên trong.

Nhưng những tên võ giả này vẫn còn đứng ở gần đó chưa có rời đi.

Bọn hắn muốn nghe xem tên thiếu niên này là ai mà có thể khiến Minh Tâm công tử tự mình đến thế này.

Mà dựa theo lời lẽ của tên thiếu niên này, hẳn là có thù với Minh Tâm công tử a?
Điều này khiến bọn hắn nghi hoặc không thôi.

Giải quyết xong đám người, Phi Minh Tâm nhìn về phía Nhất Minh lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Nhất Minh thiếu hiệp không cần cảnh giác như vậy, phục thù thì không phải, chuyện giữa Nhất Minh thiếu hiệp và cửu đệ của ta, ta đã nghe nói qua.

Hiện tại ta đến đây chính là cho Nhất Minh thiếu hiệp bồi tội.



“Bồi tội?” Nhất Minh nhất thời sửng sờ!
Đây là đạo lý gì?
Ta đánh tiểu đệ của nhà ngươi, các ngươi còn đến đây cho ta bồi tội?
Nhìn thấy Nhất Minh vẻ mặt mộng bức, Phi Minh Tâm cũng không có thừa nước đục thả câu cái gì, gật gật đầu cười nói:
“Đúng vậy, cửu đệ của ta tính hình ngang bướng, gia tộc chiều chuộng đã lâu.

Hiện tại vì một nữ nhân mà náo ra sự tình như vậy, hiển nhiên là phải bồi tội với thiếu hiệp, dù sao thì cửu đệ ta vì nữ nhân mà khiến thiếu hiệp bị vạ lây.

Phi Minh Tâm ta thay mặt cửu đệ mong Nhất Minh thiếu hiệp đừng vì chuyện này mà để trong lòng.


Nhất Minh nghe được lời này khóe miệng co giật một cái, Phi gia cả nhà đây là bị lừa cho đá ngáo rồi hay sao?
Chính ta đánh hạ nhân các ngươi lăn lê bò lếch như thế, bây giờ lại cho người đến bồi tội với ta?
Bây giờ chính ta còn không biết là ta nghe lầm hay các ngươi nói nhầm đây nữa!
“Minh Tâm công tử nếu là vì chuyện này mà tới thì cũng không cần bồi tội cái gì, ta cũng không có đem chuyện này để trong lòng.

Nếu nói tới chuyện này thì chính ta là người đả thương hạ nhân của các ngươi, nhưng ta cũng là người bị vạ lây vào chuyện này.

Cho nên chúng ta cũng không ai nợ ai, việc này Minh Tâm công tử cũng không cần bồi tội cho ta.


Nhất Minh thần sắc lắng lại, khoác khoác tay cười nói.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!