Nhục Thân Thành Thánh

Chương 125: 125: Cộng Minh 1





Chương 125: Cộng minh (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tam Xuyên khách điếm.

Một lão giả tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng gương mặt tựa như trẻ lại mười tuổi đồng dạng, lão nhìn lấy một đống bạc trên giường đôi mắt không che giấu được sự vui vẻ trong lòng.

“Haha, không ngờ lão già ta cũng có ngày hôm nay!” lão bản cười tít mắt, hai tay không ngừng tách bạc trên giường đếm số lượng trong miệng lẩm bẩm nói, “Cầu trời cho quả trứng này đừng để ai mang đi, ngày mai con liền luộc ba con vịt cúng ngài à nha!”
Lão bản từ lúc phát hiện được quả trứng về sau, khách điếm không ngừng có người ra ra vào vào đưa tiền cho lão, điều này khiến lão kích động không thôi.

Hôm nay lão nhìn thấy bốn người thần thái bất phàm tiến vào, lão cứ tưởng rằng quả trứng sẽ bị những người này mang đi.

Không ngờ rằng bốn người cũng không có mang đi được, điều này khiến lão càng thêm kinh hỉ!
Nếu nói một đám võ giả ngoài kia không mang đi được khiến lão kiếm được chỗ tốt không ít, thì bốn người trẻ tuổi kia càng làm cho lão thêm phấn khích!
Điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ quả trứng này lai lịch vô cùng bất phàm a!
Đếm xong một vòng số lượng bạc trên giường lão cười không ngậm được mồm, ngày hôm nay sương sương kiếm được gần trăm lượng!
Đây là bực nào số lượng!
Phải biết khách điếm của lão mỗi ngày cũng chỉ kiếm một hai chục lượng là cùng, hôm nay lại là một ngày thu thập hơn trăm lượng, điều này khiến lão vui không cách nào tả được.

Hơn nữa, một khối linh thạch lấp la lấp lánh đặt ở kế bên đống ngân lượng lộ ra thập phần khác biệt!
Lão cầm lấy khối linh thạch, một tay không ngừng vuốt ve tựa như sợ nó bị bẩn đồng dạng.

“Linh thạch a!, linh thạch a!” lão bản càng nhìn khối linh thạch trong lòng càng tựa như nai con xông loạn!
Mặc dù Thương Minh Thành rất nhiều võ giả lui tới, nhưng phần lớn đều là đê giai võ giả, bọn họ không có khả năng lấy linh thạch chi trả cho tiền phòng nơi này.

Đây là lần thứ hai trong đời lão được cầm lấy linh thạch trong tay a!

Cảm giác trái tim tựa như nhảy ra bên ngoài khiến lão kích động không thôi.

Kiểm tra một hồi lâu, lão bản mới nhanh chóng thu cất mọi thứ vào bên trong, riêng khối linh thạch được lão cất bên trong một cái hộp đặt bên dưới giường trông cực kỳ thần bí.

Làm hết những chuyện này xong, lão bản phủi phủi hai tay một cái chuẩn bị lên giường đi ngủ thì một thanh âm bên ngoài truyền tới.

“Cốc cốc cốc!” ba tiếng gõ cửa vang lên.

Lão bản thần sắc nghi hoặc, đêm đã khuya rồi mà vẫn có người tìm tới, không lẽ là muốn thuê phòng ở a?
Lão tu chính lại trang phục một chút rồi bước nhanh ra ngoài.

Cánh cửa mở ra.

“Đêm khuya rồi, khách quan đến đây là muốn thuê phòng a?” lão bản nhìn thấy một thiếu niên bạch y trên cổ còn có không ít vết cháy đen, mở miệng hỏi.

Thiếu niên lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Không phải, ta đến là muốn xem thử quả trứng kỳ lạ kia, lão bản ngài không phiền a?”
“A! thì ra là vì quả trứng kia mà đến.

” lão bản làm ra vẻ kinh ngạc một thoáng sau đó cười nói: “Đương nhiên là có thể, nhưng mà…”
Nói tới đây, lão bản liền làm ra vẻ khó xử, đôi tay không ngừng chà xát vào nhau, ánh mắt mong đợi nhìn lấy thiếu niên trước mắt.

Nhất Minh cũng không có keo kiệt cái gì, dù sao thì cũng chỉ là một chút tài nguyên mà thôi, hắn cũng không có vì điều này mà chậm trễ thời gian.

Bốn người buổi sáng không có lấy đi quả trứng e rằng đã về đến gia tộc bẩm báo việc này, nếu như hắn không hành động nhanh mà nói, đợi người nhà của bốn người kia chạy tới, bản thân muốn lấy lại quả trứng cũng là thập phần khó khăn.

Hắn đã biết được quả trứng này có lai lịch bất phàm, chí ít ẩn chứa bên trong chính là một con linh thú, thì không lý nào lại bỏ qua quả trứng này cả.


Nhất Minh liền ném ra một khối linh thạch đưa cho lão bản.

Nhìn thấy chính mình lại có thêm một khối linh thạch, lão bản hai mắt tỏa ánh sáng, miệng cười tươi như hoa lập tức dẫn đường cho Nhất Minh tiến vào chỗ quả trứng.

Rất nhanh,
Hai người liền đi ngang đến một chiếc thang lầu, bên trên vừa đúng lúc có một nữ tử trang phục xinh đẹp đứng ở phía trên nhìn xuống.

Nhất Minh nhìn thấy nữ tử này nhìn lấy chính mình cũng không có phản ứng cái gì, chậm rãi theo sau lão bản tiến vào gian phòng bên trong.

“Thiếu hiệp, mời!” lão bản đẩy ra cửa phòng, một tay làm ra tư thế, nói.

Nhất Minh nhìn thấy gian phòng quen thuộc cũng không có chần chờ, liền lập tức bước vào bên trong.

Lão bản thức thời cũng không có tiến vào, lão đứng một bên ở bên ngoài chờ lấy.

Dù sao thì quả trứng này cũng không có khả năng bị lấy đi dễ dàng như vậy, chí ít theo lão nhận biết thì cũng không sai biệt lắm.

Mà ngay lúc Nhất Minh bước vào gian phòng bên trong.

Một nữ tử bước vào một gian phòng trên lầu, cử chỉ ôn nhu, hai tay đặt trước bụng, gương mặt dễ thương cùng búi tóc cột cao khiến cô nàng thập phần dễ nhìn.

“Tiểu Lan, thế nào?” một thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau màn che vang lên, hiển nhiên chính là một nữ tử không sai.

Thanh âm nhẹ nhàng khiến người ta nghe vào tựa như lạc vào chốn thần tiên đồng dạng, vô cùng mê say!

“Thưa tiểu thư, bên dưới là một bát trọng võ giả nhưng lại cho ta cảm giác rất lạ, hắn là vì quả trứng kia mà đến.

” tiểu Lan cung kính thi lễ nói.

“Bát trọng võ giả?” nữ tử phía sau màn trầm ngâm chốc lát, sau đó mở miệng nói, “Ngươi có biết lai lịch cùa người này hay không?”
“Tạm thời tiểu Lan không biết lai lịch của người này, hắn ban ngày không đến lại đến vào ban đêm, ắt hẳn là không muốn cho nhiều người thấy hắn.

Hơn nữa, trên người hắn còn có không ít sát ý, loại này sát ý hẳn là không phải bình thường võ giả có thể có được.

Phàm là những võ giả thế này đều có danh tiếng của mình, nhưng trong nhận biết của tiểu Lan thì không có hắn!”
Tiểu Lan lắc lắc đầu, chậm rãi phân tích nói.

“Nếu đã như vậy thì tiểu Lan ngươi xuống dưới xem một chút đi, sẵn tiện xem xem người này là ai, đã có thể khiến một Tôi Thể đỉnh phong như ngươi sinh ra cảm giác e ngại hẳn không phải là bình thường võ giả có thể làm đến.


Nữ tử phía sau màn che trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng nói.

“Vâng, tiểu thư!”

Nhất Minh bước vào bên trong gian phòng, nhìn thấy quả trứng quen thuộc vẫn nằm trên giường khiến hắn không khỏi cảm khái!
Quả trứng này có vẻ to hơn trước một chút a!
Lúc trước quả trứng chỉ to hơn bàn tay của hắn một chút mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại thì nó lại to gấp đôi thì phải!
Đây là tình huống thế nào?
Nhất Minh trầm ngâm suy nghĩ vẫn không có cách nào lý giải chuyện này, liền lập tức bỏ qua một bên.

Hắn chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống.

Nhìn quả trứng trước mặt hồi lâu, Nhất Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Đã lâu không gặp, không biết ngươi còn nhớ ta không a?”
Nhất Minh vừa nói vừa lấy tay sờ sờ quả trứng, ánh mắt có chút nhu hòa nhìn lấy nó.


Quả trứng này chính là quả trứng mà hắn từ trong tay Hầu tử “hóa duyên” được.

Cách một khoảng thời gian không gặp nó đã lớn hơn trước rất nhiều, điều này càng khiến Nhất Minh thêm phần chờ mong!
Không biết nó sẽ nở ra cái dạng gì!
Con chim sao?
Nhất Minh chỉ biết ngoài chim ra thì không có con nào đẻ trứng nữa a?
Hắn đến thế giới này không bao lâu, cho nên cũng không rõ ràng về linh thú của thế giới này, các trưởng bối trong Quang Minh Điện cũng không có nhắc qua với hắn.

Sờ sờ quả trứng, Nhất Minh nhất thời lâm vào hồi ức bên trong.

Bỗng nhiên,
Quả trứng đột nhiên chấn động một cái.

Tựa như bên trong có sinh mệnh cộng hưởng một dạng!
Hắn cảm nhận được tiếng tim đập từ trong quả trứng vang vọng đi ra, hoàn toàn trùng khớp với thanh âm tâm mạch của hắn.

Thanh âm tim đập hắn cảm nhận được, nhưng người bên ngoài thì không hề hay biết cái gì.

Nhất Minh cảm giác được điều này khiến hắn không khỏi giật mình rút tay lại một cái.

“Thình thịch… Thình thịch…”
Tiếng tim đập chậm rãi được hắn cảm nhận từ sâu bên trong cơ thể của mình.

Đây… đây là có chuyện gì?
Chính mình mới sờ sờ một chút, nói nói vài câu liền xảy ra tình trạng này?
Đây là cái gì đạo lý?
Đè nén lại cỗ tâm tình xúc động trong lòng, Nhất Minh một lần nữa lấy tay đặt lên quả trứng, chậm rãi cảm thụ nguồn sinh mệnh bên trong…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!