Như Ý Xuân

Chương 78




Nghe được lời Tầm Lại nói, Thịnh Lộ Yên hơi ngạc nhiên, hỏi: “Ta nghe nói Hoàng thượng không định làm to mà? Sao bây giờ lại đột nhiên mở tiệc chiêu đãi quần thần?”

Tân đế luôn cần kiệm, tiết kiệm những thứ có thể và cũng không quá chú trọng sinh nhật của mình. Từ lúc ngài ấy đăng cơ đến nay, dù là năm ngày lễ lớn trong năm cũng không tổ chức lớn, trong cung chỉ ăn một bữa cơm mà thôi. Sau khi Tân đế đăng cơ, nàng chưa từng tham gia tiệc sinh nhật nào của ngài ấy.

Hơn nữa, nếu muốn mở tiệc chiêu đãi, thường thì sẽ cho người chuẩn bị trước mười ngày nửa tháng, bây giờ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật, việc này cũng quá đột ngột rồi.

Tầm Lại nói: “Đây là ý của thái hậu.”

“Dạ?”

“Thái hậu muốn tuyển tú cho Hoàng thượng.”

Thịnh Lộ Yên chớp chớp mắt, khẽ hỏi một câu: “Có phải vì Hoàng hậu không?”

Tầm Lại gật đầu.

Thịnh Lộ Yên nghĩ, gả cho Tầm Lại vẫn có điểm tốt, ngay cả chuyện của Hoàng thượng và Hoàng hậu mà nàng còn có thể nghe được tin chính xác. Trước đây nàng cũng từng nghe người ta nói rất nhiều về chuyện của Đế Hậu, có người nói Đế Hậu rất ân ái, có người nói Đế Hậu bất hóa, mỗi lời đồn đều hư ảo, khó phân biệt được thật giả. Nàng biết một chút từ chỗ Tạ Nguyệt Vi, rằng Đế Hậu sớm đã bất hòa.

Sau khi nhận được lời chứng thực, Thịnh Lộ Yên hài lòng gật đầu

Tuy nhiên, nếu đi tham gia cung yến, nàng phải chuẩn bị xiêm y thật tốt mới được.

Bên này, Thịnh Lộ Yên đang nghĩ mặc đồ gì trong cung yến. Bên kia, Tầm Lại cũng không nhàn rồi.

Một mặt, hắn lại cho ám vệ đi điều tra về nữ tử đương tuổi của phủ Thừa Ân hầu. Tuy hắn đã điều tra về các nữ tử đương tuổi của hầu phủ từ lúc vào kinh, nhưng lúc đó lại tra không đủ kĩ càng. Lần này, hắn cho ám vệ đi điều tra thông tin của những nữ tử chết yểu và những nữ tử đã gả đi xa.

Mặt khác, hắn ở Hộ Kinh tư điều tra về chuyện cung tiễn.

Sau lần rời khỏi chợ đen ấy, Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên lại đi thêm vài lần nữa, người bán hàng kia cuối cùng cũng chịu cho bọn hắn xem hàng.

Đây thật sự là cung tên đặc chế!

Nó giống y hệt của Lý Sấu, bọn hắn hẹn giờ Tý ba ngày sau giao hàng, tính ngày thì chính là ngày mai.

Đêm đó, Tầm Lại về phủ, nói: “Đêm mai ta có việc không thể về phủ, phu nhân không cần đợi ta đâu.”

Nhìn vẻ mặt của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên đoán đây hẳn là chuyện quan trọng, vì thế nàng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Dạ.”

“Tuy nhiên, chuyện này phu nhân đừng để người khác biết, cứ vờ như ta vẫn ở trong phủ.”

Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng, Thịnh Lộ Yên nghiêm mặt và nói: “Phu quân yên tâm.”

Đêm hôm sau, Thịnh Lộ Yên vẫn để đèn cho Tầm Lại.

Bên kia, Tầm Lại đã bày sẵn thiên la địa võng chờ người nọ sa lưới.

Vừa đến giờ Tý, một bóng đen vọt đến kho hàng, hắn khẩy đại một thùng hàng, sau khi xác nhận đúng hàng thì lập tức đốt. Mới chạy chưa được bao xa thì hắn đã bị phát hiện. Thế nhưng, những người kia không phải đối thủ của hắn, cũng không theo kịp hắn, cho nên hắn nhanh chóng cắt đuôi bọn họ mà chạy vào hẻm Kim Minh, hắn nhảy qua bức tường cao ở cửa sau và vào một phủ.

Đây rõ ràng là cửa sau của phủ Thừa Ân hầu.

Phía sau hắn, một bóng đen cũng theo hắn vào phủ Thừa Ân hầu.

Đây thực ra là một cái bẫy của Tầm Lại, từ đầu đến cuối không hề có người bán, kho cung tiễn cũng là giả, mọi thứ vừa rồi cũng là giả. Hắn chỉ có một mục đích, đó chính là tìm ra kẻ đứng sau người này.

Thực ra bắt người rất đơn giản, vừa nãy bắt luôn ở kho hàng là được, nhưng muốn hỏi ra kẻ đứng sau mới khó. Nếu như thế, chi bằng ôm cây đợi thỏ.

Hộ Kinh vệ giỏi nhất về theo dõi cũng được phái vào theo người nọ.

Hai khắc sau, Hộ Kinh vệ đi ra.

“Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy người nọ vào thư phòng, đang nghị sự với Thừa Ân hầu. Tuy nhiên, thư phòng của Thừa Ân hầu phòng thủ nghiêm ngặt, thuộc hạ khó mà tới gần.”

“Ừ, vất vả rồi.”

Tầm Lại đứng ở chỗ tối nhìn bức tường cao tắp của phủ Thừa Ân hầu, sau đó cầm bức thư từ Giang Nam mà ban sáng hắn nhận được và vào cung.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện cung tiễn đã có kết quả.”

Tân đế xưa nay cần cù, lúc Tầm Lại tới ngài vừa mới nằm xuống chưa đầy nửa khắc. Vừa nghe thần tử tới, ngài không bực bội khi bị đánh thức mà trái lại còn cảm thấy khẩn trương.

Hắn biết tính tình của thần tử này, nếu không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối không tới báo. Ngược lại, nếu hắn tới đây, ắt phải có chuyện quan trọng.

Quả nhiên, hắn đã nghe được kết quả mà mình muốn.

“Đi, chúng ta đến Đông Noãn các nói chuyện. Tiểu Đức tử, sai người đốt hết đèn lên.”

“Vâng thưa Hoàng thượng.”

Chẳng mấy chốc, quân thần hai người đã tới Đông Noãn các.

“Từ lúc biết cung tiễn đến từ khách thương của phủ Lâm Hải, thần đã gửi thư cho phủ Lâm Hải tra rõ chuyện này.

Bức thư đầu tiên, tri phủ Lâm Hải báo cho thần rằng địa phương xuất hiện rất nhiều cung tiễn cùng loại. Bức thư thứ hai thì hôm qua thần mới nhận được, tri phủ Lâm Hải báo rằng những cung tiễn này là do người dân địa phương vớt lên từ biển. Khi một số ngư dân lặn xuống nước vớt lên thì đã phát hiện ra nhiều rương chìm dưới đáy biển, sau khi vớt lên lại phát hiện ra bên trong chứa đầy cung tiễn. Tổng cộng có hơn hai mươi rương, mỗi rương có năm mươi cây, tổng cộng có hơn một ngàn cây. Chỉ là, chúng hầu hết đã bị các thương nhân địa phương và thương nhân rải rác ở khắp nơi mua hết, hiện giờ muốn thu hồi toàn bộ sẽ phải cần rất nhiều thời gian.”

Tân đế đọc phong thư trong tay mà lòng dâng trào sóng to gió lớn.

Loại cung tiễn này mạnh đến mức nào, hắn đã biết ngay từ khi phát hiện ra nó. Nhiều cung tiễn này như vậy, mục đích tạo ra nó là gì không cần nói cũng biết.

Tân đế lập tức biến sắc.

Chỉ là không biết ai đã tạo ra những cung tiễn này.

Tân đế lại nghe thấy thần tử nói tiếp: “Sau khi kho hàng của Lý Sấu bị đốt, thần đã lập một kế….”

Tần Lại nói cho Tân hoàng biết kế hoạch của mình.

“Đêm nay người nọ lại tới nữa.”

“Có bắt được hắn không?” Tân đế khẩn trương mà hỏi.

Tầm Lại nói: “Thần không bắt hắn ngay tại trận mà thả cho hắn đi.”

Tân đế lấy làm lạ.

“Thần đợi hắn ở hẻm Kim Minh, tận mắt nhìn thấy hắn vào một phủ đệ, đồng thời cho người đi theo.”

Hẻm Kim Minh? Sắc mặt Tân đế trầm xuống.

“Phủ đệ của ai?”

Tuệ vương? Phụ thần? Hay là….Thừa Ân hầu.

“Người nọ vào phủ Thừa Ân hầu, sau đó đến thư phòng nghị sự cùng Thừa Ân hầu.”

Tay Tân đế nắm thành quyền, mắt hơi híp lại.

Nếu vào phủ đệ bình thường, e rằng lúc đó đã bị Hộ Kinh vệ bao vây rồi. Thừa Ân hầu là sinh phụ của Hoàng hậu, lại là người đứng đầu quan văn, không thể động vào ông ta một cách dễ dàng mà phải có chỉ thị của Hoàng thượng.

Cả hai thế gia đứng đầu, cách đây không lâu bọn họ vừa động vào phủ Thịnh Lăng hầu, nếu bây giờ lại động vào phủ Thừa Ân hầu, e rằng không dễ như thế.

Tầm Lại hiểu rõ điều này nên không dám manh động mà vào cung bẩm báo trước.

Mặt Hoàng thượng lạnh lùng, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận. Sau một lúc lâu, nắm tay nện mạnh lên long án.

“Phải tra rõ chuyện này cho trẫm!” Hoàng thượng cắn răng nói.

“Vâng.”

Một lát sau, dường như Hoàng thượng đã bình tĩnh hơn vừa nãy, ngài nói: “Phủ Thừa Ân hầu đừng động vào vội, trẫm cho khanh một tháng để tra rõ chuyện này! Ai là người chế ra cung tiễn, chế thế nào, vào thời gian nào, và tại sao lại giấu trong nước.”

Nói xong, Hoàng thượng thở dài thườn thượt, nói: “Còn nữa, rốt cuộc phủ Thừa Ân hầu muốn làm gì.”

Tầm Lại hiểu tầm quan trọng của việc này. Nếu đó là sự thật, tội danh tạo phản sẽ khiến cả hầu phủ không còn tồn tại nữa. Cho nên, bọn họ cần phải hết sức thận trọng.

“Thần kính cẩn tuân theo thánh dụ.”

Sau khi Tầm Lại đi, Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng suy tư hồi lâu, mắt nhìn đăm đăm vào kỉ án.

(*) Bàn dài.

Một bóng dáng màu đen quỷ mị bỗng nhiên xuất hiện ở nội điện. Đây là ám vệ bên cạnh Hoàng thượng, là cao thủ trong cao thủ.

“Phái hai người trông coi phủ Thừa Ân hầu, báo nhất cử nhất động của Thừa Ân hầu cho trẫm.”

Sau khi nhận được mệnh lệnh, ám vệ không nói nửa lời, biến mất ở nội điện như lúc tới.

Tầm Lại đi suốt đêm không về nên Thịnh Lộ Yên rất lo lắng cho chàng, cả đêm nàng ngủ không say. Trời vừa tảng sáng nàng đã tỉnh dậy.

Buổi tối nàng luôn ngủ rất say, tiếng động bên ngoài có lớn tới đâu cũng rất khó đánh thức nàng. Nhưng tối qua là lần đầu tiên nàng ngủ rất nông, thậm chí nàng còn biết rằng Tầm Lại chưa về. Hơn nữa, nàng còn tỉnh dậy vào sáng sớm.

Nằm ườn trên giường một lúc rồi Thỉnh Lộ Yên mới chịu dậy.

Tôn ma ma thấy hôm nay phu nhân nhà mình dậy sớm thì vô cùng ngạc nhiên.

“Sao phu nhân dậy sớm thế? Còn chưa đến giờ Thìn mà, người không ngủ thêm chút nữa sao?”

Thịnh Lộ Yên mím môi, nói: “Không cần đâu, người cho người vào thu dọn đi ạ.”

Tôn ma ma cũng biết đêm qua đại nhân không về nên không nói gì nữa, chỉ sai người tới phòng bếp phân phó rằng có thể làm bữa sáng rồi.

Thịnh Lộ Yên đang ăn sáng thì Tầm Lại bỗng nhiên xuất hiện trong chính viện.

Nghe thấy tiếng thỉnh an ở bên ngoài, nàng không thèm lau miệng mà hớt hải bước ra.

Tầm Lại cũng không ngờ có thể trông thấy Thịnh Lộ Yên.

Bây giờ mới giờ Thìn, còn chưa đến giờ phu nhân rời giường.

Nhìn xiêm y trên người Thịnh Lộ Yên, chân mày hắn cau lại, sải bước về phía Thịnh Lộ Yên.

Hắn vươn tay lau sạch nước canh dính trên môi Thịnh Lộ Yên, nói: “Sao nàng chạy ra đây mà mặc ít thế? Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi.”

Thịnh Lộ Yên quan sát Tầm Lại thật kỹ, thấy chàng nguyên vẹn không thương tổn mới yên tâm.

“Còn không phải tại ta lo lắng cho chàng sao.” Thịnh Lộ Yên mím môi: “Suốt đêm chàng không về, ta ăn ngủ không ngon.”

Nói xong, nàng cảm thấy mình thật oan ức.

Hóa ra là đang đợi hắn, Tầm Lại nghĩ.

Mặc dù đã bận rộn cả đêm, lại vừa mới tan buổi chầu sớm, gió bên ngoài cũng rất lạnh, còn có cả tuyết rơi, nhưng giờ khắc này trái tim Tầm Lại lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn cảm thấy cuộc sống của mình đã khác những năm tháng cô tịch trước đây, nếu bây giờ hắn ở lâu bên ngoài, trong nhà sẽ có người đợi hắn, nhớ đến hắn.

“Là lỗi của vi phu.” Tầm Lại lập tức xin lỗi: “Vi phu dùng bữa cùng phu nhân nhé.”

Thịnh Lộ Yên cười: “Dạ.”

Tôn ma ma nghe xong thì vội vàng dặn nhà bếp làm thêm đồ ăn. Ngày trước đồ ăn của phu nhân bọn họ luôn làm dư ra, nhưng giờ đã tiết kiệm hơn, bữa sáng chỉ làm đủ lượng ăn của một người.

Tầm Lại nắm lấy tay của Thịnh Lộ Yên, hai người cùng đi vào phòng.