*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thịnh Lộ Yên hơi ngạc nhiên khi nhìn vào ánh mắt của lão phu nhân Thừa Ân hầu.
Nàng vẫn luôn biết rằng vị lão phu nhân này không thích nàng. Còn về nguyên nhân không thích nàng, chủ yếu là vì nàng và thế tử Thừa Ân hầu từng đính thân. Lão phu nhân không muốn cho cháu trai mình lấy một thê tử bệnh tật triền miên, nên nhìn nàng cũng không thuận mắt. Nếu phải thêm một nguyên nhân nữa thì đó chính là phu nhân Thừa Ân hầu rất thích nàng. Mẹ chồng nàng dâu bất hòa, cái gì con dâu thích thì mẹ chồng sẽ ghét.
Thế nhưng, những chuyện này bây giờ đã không còn liên quan đến nàng nữa.
Lão phu nhân có thích nàng hay không đều không ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng.
Nhưng ánh mắt hôm nay của lão phu nhân thật sự kỳ lạ. Nó không giống như chán ghét, mà giống như….hoảng hốt và khiếp sợ.
“Bái kiến lão phu nhân.” Thịnh Lộ Yên hướng lão phu nhân Thừa Ân hầu làm lễ phúc thân.
Lão phu nhân mãi mà không cho nàng đứng dậy, đến cả Hạ ma ma bên cạnh lão phu nhân cũng không biết đang nghĩ gì mà đực người ra.
Hai người nhất thời rơi vào tình cảnh lúng túng.
Hạ ma ma chỉ hơi ngớ ra rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà đưa tay chạm vào lão phu nhân và nói: “Lão phu nhân, phu nhân Chỉ huy sứ đang vấn an người kìa.”
Không biết có phải ảo giác của Thịnh Lộ Yên hay không, nhưng nàng cảm thấy ba từ ‘Chỉ huy sứ’ gằn hơi mạnh, như thể là đang châm biếm hoặc như là đang nhắc nhở vậy.
Lão hầu phu nhân cuối cũng cũng phục hồi tinh thần, sắc mặt đã ôn hòa hơn một chút.
“Ồ, là cháu à, đứng dậy đi.”
“Tạ lão phu nhân.” Thịnh Lộ Yên thong dong đứng lên.
Mặt nàng trước sau đều cười, như thể tình cảnh vừa rồi chưa từng xảy ra. Mọi người biết chuyện giữa hai phủ họ đều cho rằng lão hầu phu nhân đang ra oai phủ đầu Thịnh Lộ Yên, cố tình khiến nàng khó xử. Ban đầu ai cũng muốn xem trò cười, nhưng ai dè biểu hiện của Thịnh Lộ Yên lại vô cùng bình tĩnh và khéo léo khiến mọi người không còn lời nào để nói.
Trước đây, khi Thịnh Lộ Yên sắp trở thành cháu dâu của mình, lão phu nhân rất ghét Thịnh Lộ Yên, bây giờ đã không có khả năng nên bà cũng không ghét con bé như thế nữa. Vừa nãy bà chỉ nhớ đến vài chuyện rồi cảm thấy hoảng hốt mà thôi, chứ không phải là cố ý làm khó Thịnh Lộ Yên.
Đứng sau Thịnh Lộ Yên là phủ Thịnh Lăng hầu và Chỉ huy sứ Hộ Kinh tư, bà không cần phải đắc tội nàng ta.
Vì vậy, lão hầu phu nhân xoa trán và nói: “Ta già rồi, gần đây thính lực không tốt nên vừa nãy không nghe thấy cháu nói gì. Cháu đừng trách ta nhé.”
Hạ ma ma ở bên cạnh cũng nói: “Đúng đó, lão phu nhân bị bệnh gần nửa năm rồi, cứ cách dăm ba bữa lại phải uống rất nhiều thuốc.”
Thịnh Lộ Yên luôn nở nụ cười trên môi: “Lão phu nhân nói gì vậy chứ, vãn bối há lại trách người. Người phải giữ gìn sức khỏe mới được.”
Hôm nay Vinh thái phi là chủ nhân của bữa tiệc, bà cũng cười giảng hòa: “Theo ta thấy ấy à, đều tại hôm nay cháu ăn bận trang điểm xinh đẹp quá, nên làm lão phu nhân mê luôn rồi.”
Vừa nói, Vinh thái phi vừa liếc mắt với người bên cạnh, để bọn họ đi quét dọn chén sứ rơi trên đất.
Lão hầu phu nhân cười nói: “Còn không phải sao, từ bé tiểu nha đầu này đã xinh xắn, bây giờ lớn rồi càng khiến người ta không nỡ rời mắt, Chỉ huy sứ đại nhân của chúng ta đúng là có phúc mà.”
Mọi người thấy thế cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú mà xúm vào khen ngợi dung mạo của Thịnh Lộ Yên.
“Da cháu trắng, nên mặc nhiều đồ có màu sắc tươi sáng để trông khí sắc tốt hơn. Cũng đừng mặc quần áo màu trắng nữa.” Vinh thái phi nói.
“Đúng đó, tiểu cô nương nên mặc nhiều kiểu dáng, không cần phải ăn mặc già dặn đâu.” Lão hầu phu nhân nói.
Những người lớn tuổi thường thích đám tiểu bối ăn mặc sáng sủa, trong khi đó, những người trẻ tuổi lại tò mò về việc ai đã làm xiêm y này cho Thịnh Lộ Yên.
“Tú nương nhà nào làm xiêm y này cho phu nhân vậy?” Lục cô nương của phủ Tuyên Bình hầu hỏi.
Với những người có xuất thân như Thịnh Lộ Yên, đa phần trong phủ đều có thợ cả làm xiêm y riêng.
Thịnh Lộ Yên lắc đầu, nói: “Không phải.”
Nghe vậy, Phúc Ninh huyện chủ – nữ nhi nhỏ của Tuệ vương hỏi: “Chẳng lẽ là thợ cả ở bên ngoài? Phu nhân tìm thợ cả nhà nào vậy ạ?”
Mọi người cũng tò mò mà nhìn về phía Thịnh Lộ Yên. Trong khi đợi nàng trả lời, dáng vẻ của họ như thể nóng lòng muốn ra ngoài tìm người làm một chiếc áo giống vậy lắm rồi.
“Cũng không phải.” Thịnh Lộ Yên nói: “Chỉ là mua đại một cái ở trên đường thôi.”
“Tiệm nào vậy?” Phúc Ninh huyện chủ gặng hỏi.
Thịnh Lộ Yên thoáng chần chừ, nàng thật sự cũng không biết rốt cuộc là tiệm nào. Đây là đồ Tầm Lại mua, nàng cũng không nghĩ tới việc hỏi chàng mua ở đâu.
Thấy nàng do dự, trong lòng mọi người có rất nhiều suy đoán.
Chẳng hạn như…
Phúc Ninh huyện chủ không nhịn được mà nói: “Có phải phu nhân sợ ta mua một cái giống hệt của người rồi mặc nó ra đường không? Người yên tâm, ta không thích màu này, nhưng ta thích kiểu dáng này, ta cam đoan không mua cái giống với phu nhân.”
Bầu không khí lần nữa trở nên lúng túng.
Vinh thái phi quở: “Phúc Ninh, nói vậy mà được à, còn không mau nhận lỗi với phu nhân đi!”
Phúc Ninh huyện chủ đang định phản bác thì trông thấy ánh mắt của tổ mẫu nhà mình, nàng lập tức không dám nói nữa, cúi đầu nói với Thịnh Lộ Yên: “Phu nhân cho ta xin lỗi.”
Thịnh Lộ Yên vội vàng đứng lên, nói: “Ta nào dám nhận lời này của huyện chủ.”
“Yên nhi à, Phúc Ninh còn nhỏ không hiểu chuyện, bị ta chiều hư rồi.” Vinh thái phi nói.
Phúc Ninh huyện chủ chỉ mới bảy tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, sao Thịnh Lộ Yên có thể so đo với con bé được. Hơn nữa, đối phương cũng không nói gì khiến người ta chán ghét.
“Huyện chủ ngây thơ đáng yêu, lại còn chất phác thẳng thắn, khiến người ta rất yêu thích.” Thịnh Lộ Yên nói: “Chỉ là, xiêm y này không phải ta mua mà là được người khác tặng, cho nên ta cũng không biết mua nó ở chỗ nào. Nếu huyện chủ thích, quay về ta sẽ hỏi người đó, rồi sẽ nói cho huyện chủ biết.”
“Thật sao? Thế thì tốt quá, cảm ơn phu nhân.” Phúc Ninh huyện chủ vui vẻ nói.
Thịnh Lộ Yên cũng mỉm cười với nàng.
Vừa nãy nàng cố tình không nói là Tầm Lại mua nó. Trước đây đã có rất nhiều người đến nhờ vả nàng ngay cả khi họ cho rằng nàng không được Tầm Lại yêu chiều, nếu bây giờ biết Tầm Lại đối xử tốt với nàng, há chẳng phải người đến nhà nàng nhờ vả sẽ càng nhiều sao? Bây giờ Hoàng thượng đang xử lý các thế gia, mà hầu hết các thế gia ở kinh thành đều dính dáng chút quan hệ họ hàng thân thiết với nàng, đến lúc đó chẳng phải nàng sẽ bị phiền chết sao.
Tuy nhiên, dù nàng không nói cũng không có nghĩa là không có ai biết.
“Là tiệm may Vân Tưởng.” Một tiểu cô nương khẽ nói.
Chỗ của cô nương kia hơi lệch, nàng đang đứng bên cạnh một vị phu nhân.
Nàng là thứ nữ trong phủ, trước giờ không được yêu chiều, ngày đó cũng tình cờ nhìn thấy Tầm Lại ở tiệm may. Mấy tỷ muội bọn nàng còn từng thảo luận về việc này, bọn họ cho rằng Tầm Lại mua chiếc áo choàng này cho di nương trong phủ, nào ngờ người mặc nó lại là chính thất phu nhân.
Sống bao nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên có nhiều ánh mắt tập trung lên người mình như thế, nàng nhìn ánh mắt của Đích mẫu và cất cao giọng nói: “Hôm đó, lúc Chỉ huy sứ đại nhân mua chiếc áo choàng này, ta và Thiệu cô nương đúng lúc ở đó. Nhưng mà áo này mỗi màu chỉ có một cái duy nhất thôi, giờ đã bán được mấy cái và sắp bán hết rồi.”
“Hóa ra là Tầm Chỉ huy sứ mua.”
“Sao vừa nãy phu nhân không nói thẳng ra là Chỉ huy sứ mua?”
“Thoạt nhìn Chỉ huy sứ đại nhân là người không nói cười tùy tiện, ai dè ngài ấy còn là người tâm lý như thế.”
Thịnh Lộ Yên hiếm khi xấu hổ như vậy, lúc nàng chỉ có thể mỉm cười, trong lòng thì thầm nghĩ, uống phỉ nửa ngày giả bộ.
Thịnh Lộ Yên bên này đang xấu hổ vì Tầm Lại, bên kia, Tầm Lại cũng đang gặp phải một tình huống giống vậy.
Sau khi tan chầu, Tầm Lại lại tới bộ Công. Hôm nay hắn tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là xem tiến triển nghiên cứu cung tiễn. Thật không may, nó vẫn bế tắc như cũ, bước quan trọng nhất vẫn khiến người ta không sao hiểu nổi.
Nếu muốn nghiên cứu thì phải tháo dỡ nó ra, mà một khi tháo ra sẽ không thể lắp lại được nữa.
“Ôi, bọn ta đã dán thông báo rồi, thử tìm một vài dị sĩ tới nghiên cứu, nhưng tiếc rằng mấy người tới đều không ổn lắm.” Công bộ Thượng thư vuốt chòm râu hoa rân mà than.
Tuy rằng đã thu được rất nhiều cung tiễn, nhưng đây là lần đầu tiên Tầm Lại nhìn thấy cấu tạo bên trong của cung tiễn. Vì sau mỗi lần thu được cung tiễn hắn đều đưa thẳng đến bộ Công và bộ Binh. Lần này nhìn đồ trong tay bộ Công và bộ Binh thì bỗng nhiên giật mình.
(*)Công bộ hay bộ Công đều giống nhau á, cơ mà mình theo lao bộ Công rồi nên đành chịu. Lâu lâu đổi đổi các nàng thông cảm nhé.
Trông thứ này có vẻ hơi quen mắt, như thể hắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Tầm Lại nhận lấy nó từ tay của Công bộ Thượng Thư rồi quan sát thật kĩ, càng nhìn, càng thấy quen.
Công bộ Thượng thư nhìn vẻ mặt bất thường của Tầm Lại, tò mò hỏi: “Ngài nhìn ra được gì rồi sao?”
Tầm Lại mím môi, che giấu suy nghĩ của mình.
“Không phải, ta chỉ cảm thấy thứ này được làm rất tinh xảo.”
Công bộ Thượng thư rất thất vọng, nói: “Còn phải nói, thậm chí còn tinh xảo đến nỗi không ai có thể nhìn thấu điều huyền bí bên trong.”
Nghĩ Đại Lịch bọn họ nhân tài lớp lớp xuất hiện, sao lại không tìm được người có thể hiểu cơ quan này chứ.
Đúng lúc này, Trâu Tử Xuyên bỗng nói.
“Đại nhân, cổ tay của ngài làm sao vậy?”
Ngữ khí của Trâu Tử Xuyên nồng đậm quan tâm.
Tầm Lại hơi giật mình, cúi đầu nhìn cổ tay thì thấy bên trên có một vết răng. Buổi sáng vết răng này vẫn màu đỏ, bấy giờ đã hơi xanh.
“Không sao.”
Nói rồi, hắn kéo cổ tay áo xuống để che đi dấu vết bên trên.
“Có phải bị súc sinh gì cắn không? Có cần đi khám đại phu không?” Trâu Tử Xuyên nói.
Nghe thấy hai từ ‘súc sinh’, mặt Tầm Lại hơi biến sắc, nhìn về phía thuộc hạ bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Không cần.”
Công bộ Thượng thư ở cạnh nói: “Ngài đứng ỷ vào tuổi trẻ mà nghĩ là không sao cả, nếu bị súc sinh cắn phải nhanh chóng chữa trị đi, để nó nặng là mất mạng đấy.”
Mặt Tầm Lại càng lạnh hơn, nói: ” Không cần đâu, chưa bị cắn rách da, chỉ hơi bị bầm thôi.”
Công bộ Thượng thư vẫn rất tán thưởng một hậu bối như Tầm Lại, thấy hắn như thế, ông hơi lo lắng, sợ chàng trai này không phân biệt được nặng nhẹ. Ông nghiêng đầu nhìn cánh tay sau lưng của Tầm Lại, muốn nhìn rõ tình trạng vết thương, xem có bị rách da hay không.
Thật ra cũng không rách da, chẳng qua là…
Vết thương này cứ là lạ thế nào ấy nhỉ.
Ông là người từng trải, nhìn vết thương và nhìn khuôn mặt không được tự nhiên của Tầm Lại là hiểu ra ngay.
“Đại nhân, hay là…” Trâu Tử Xuyên còn muốn khuyên tiếp.
“Ha ha, không sao không sao, đại nhân nhà ngươi không sao đâu, đừng khuyên nữa.” Công bộ Thượng thư cười nói: “Thằng nhóc ngươi vẫn chưa thành thân chứ gì?”
Trâu tử Xuyên lấy làm khó hiểu, hắn thành thân hay chưa thì có liên quan gì tới vết cắn của đại nhân chứ?
“Thú vui khuê phòng tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả đó!” Công bộ Thượng thư đã đứng tuổi, khi nhắc đến chuyện này, không biết ông đang nghĩ gì mà ánh mắt đầy hoài niệm.
Tầm Lại:…
Trâu Tử Xuyên thoát giật mình, ngay sau đó đã hiểu ra, hắn nhìn đại nhân nhà mình với vẻ khó tin. Khi thấy vẻ cực kỳ bối rối của đại nhân nhà mình, trong lòng hắn càng thêm chấn động không thôi.
Chẳng lẽ…
Là phu nhân cắn sao?
Nhìn thấy ánh mắt của thuộc hạ, Tầm Lại trừng mắt với hắn ta.
Trâu Tử Xuyên không dám nhìn nữa.
Sau đó, Tầm Lại chỉ đưa cho bộ Công mười cây cung trong số mười tám cây mà hắn lấy được từ chỗ Lý Sấu, hai cái còn lại hắn mang về.
(*) Đừng hỏi em tại sao chỉ còn 2 cái nhé. Raw nó zậy 最后, 从李瘦子那里得来的十八箭寻厉只给工部十把, 剩下的两把他带回去了. Chắc 6 cái kia nghiên cứu hỏng rồi mà tác giả quên nói.
Thịnh Lộ Yên xấu hổ trong đại sảnh một lúc lâu. Thế nhưng, khi nghe mọi người thảo luận về việc Tầm Lại đối xử với nàng tốt như nào, rồi nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của mọi người, trong lòng nàng cũng dần cảm thấy vui mừng. Rõ ràng nàng là một người cực kỳ điềm đạm, nhưng hiện giờ cũng vui sướng vì những điều nhỏ bé này.
Sau đó mọi người ra vườn thưởng mai.
Lúc thưởng mai, Thịnh Lộ Yên lại gặp phải Tạ Uân, tuy nhiên, không phải gặp một mình, mà bên cạnh còn có người bạn thân thiết Tạ Nguyệt Vi của nàng. Lần gặp mặt này, thần sắc của Tạ Uân đã tốt hơn lần trước rất nhiều, có vẻ Tạ Nguyệt Vi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, đã đối xử với Thịnh Lộ Yên như ngày trước.
“Sao giờ ngươi mới ra đây, ta đã nghe người ta nói ngươi tới từ nãy rồi, ngươi ở trong đó nói gì thế, chẳng phải trước đây ngươi thấy nói chuyện với những phu nhân kia rất phiền sao? Sao còn không mau trốn ra.” Tạ Nguyệt Vi phàn nàn.
Thịnh Lộ Yên cười nói: “Ngươi chưa thành thân nên đương như có thể như thế. Giờ ta đã xuất giá nên phải siêng nói chuyện với phu nhân của các phủ, với lại, bây giờ ta cảm thấy nói chuyện với họ cũng rất vui.”
Tạ Nguyệt Vi hơi ngớ ra, nhìn về phía huynh trưởng phía sau, sợ huynh trưởng nghe thấy sẽ không vui.
Thấy vẻ mặt huynh trưởng hơi ảm đạm, Tạ Nguyệt Vi vội vàng chuyển đề tài. Nàng nhìn xiêm y của Thịnh Lộ Yên và nói: “Ai làm cái áo này của ngươi đấy, vừa nãy nhìn từ xa ta đã cảm thấy rất đẹp rồi, bây giờ lại gần thì thấy càng đẹp hơn. Nhưng mà, có vẻ chất vải không được tốt lắm, chắc là đồ bên ngoài làm hả?”
Tạ Nguyệt Vi thực sự hiểu nàng.
Thịnh Lộ Yên cười nói: “Là phu quân nhà ta mua đấy. Tuy không phải chất liệu thượng hạng, nhưng cũng là tấm lòng của chàng, ta rất thích.”
Vừa nãy ở đại sảnh nàng giấu không cho ai biết, nhưng bây giờ thì không cần nữa, vì người trước mặt là bạn tốt của nàng.
Hơn nữa, cũng phải làm cho người nọ hết hi vọng.
Tạ Nguyệt Vi cảm thấy, huynh trưởng của nàng vẫn nên đi xa một chút đi, nếu không nàng không cách nào nói chuyện với bạn tốt được.
Đang nghĩ đến điều đó, người bên cạnh tổ mẫu tới đây tìm huynh trưởng, Tạ Nguyệt Vi vội vàng đẩy huynh trưởng đi ra, sau đó nàng cùng bạn tốt đến bên cạnh thưởng mai.
“Ta nghĩ ta cũng không cần hỏi nữa, nhìn sắc mặt của ngươi là ta biết ngài ấy đối xử với ngươi không tồi.” Tạ Nguyệt Vi nói.
Thịnh Lộ Yên cười gật đầu: “Ừ, quả thực càng đối xử rất tốt với ta.”
“Ngươi cũng thích ngài ấy sao?” Tạ Nguyệt Vi nhìn Thịnh Lộ Yên rồi hỏi.
“Ừ, ta rất thích chàng. Tuy trước đây ta cũng từng nghĩ mình sẽ gả cho một người như thế nào, sau khi thành thân sẽ ra sao, nhưng ta thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được một người mà mình thích đến vậy. Chàng…” Nói đến Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Tạ Nguyệt Vi ở bên cạnh lắng nghe, nghe mãi nghe mãi, cũng bắt đầu tưởng tượng.
“Ngày trước ta cho rằng giữa phu thê hoặc là như nước với lửa giống tổ phụ tổ mẫu ta, hoặc là tương kính như tân giống phụ thân phụ mẫu ta, hoặc là ….” Nói rồi, Tạ Nguyệt Vi nhìn về phía hoàng cung: “Nghi ngờ lẫn nhau giống như hai vị kia, chứ ta không ngờ còn có thể như các ngươi. Tình cảm của các ngươi thật tốt! Lúc ngươi giận ngài ấy sẽ dỗ ngươi thật sao? Còn mua cho ngươi đồ ăn ngon nữa ư? Sao ta tin nổi chứ, bên ngoài đều nói ngài ấy lòng dạ độc ác, vô cùng lạnh nhạt.”
“Tất nhiên rồi.”
Hai người nói chuyện với nhau một hồi lâu.
“Từ khi ngươi thành thân, ta luôn lo lắng ngươi sống không tốt, chỉ sợ quan hệ của phụ thân ngươi và ngài ấy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm phu thê giữa các ngươi, bây giờ thấy ngươi sống hạnh phúc như thế thì ta cũng yên tâm rồi.”
“Ừm, ta sống rất tốt.”
Tạ Nguyệt Vi cũng thẳng thắn bộc bạch lòng mình như Thịnh Lộ Yên: “Thật ra, có một khoảng thời gian ta không biết phải đối mặt với ngươi thế nào, vừa lo cho ngươi vừa lo cho huynh trưởng ta. Bây giờ nghĩ kĩ lại, ta cảm thấy thật sự không cần thiết. Chuyện đã đến nước này, chúng ta đều không thể thay đổi được, chi bằng nhìn về phía trước.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Ngươi có thể nghĩ thế là được rồi. Nhưng mà, trên thực tế, đôi khi chúng ta có thể thay đổi một số việc, không phải là hoàn toàn không làm được. Dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào, ngươi hãy luôn thử làm gì đó để bản thân sống thoải mái hơn.”
Tạ Nguyệt Vi gật đầu đầy vẻ đăm chiêu: “Ừm.”
Trước khi đi, Tạ Uân thử bảo muội muội hẹn Thịnh Lộ Yên ra, nhưng lại bị Tạ Nguyệt Vi từ chối.
“Ca, cuộc sống của nàng ấy bây giờ cũng đâu dễ dàng, huynh cần gì phải tới làm phiền nàng ấy? Vị Chỉ huy sứ đại nhân kia lại chẳng phải người dễ chung sống, nếu bị ngài ấy phát hiện ra, nàng ấy phải giải quyết thế nào đây?”
Tạ Uân nói: “Nếu hắn ta dám như thế, ta nhất định sẽ đánh đến cửa, cướp nàng ấy về.”
Tạ Nguyệt Vi hơi rủ mắt, nói một câu đâm vào tim.
“Ca, nếu huynh có dũng khí này thật, thì huynh đã sớm chống lại người trong nhà để cưới nàng ấy về rồi, bây giờ nàng ấy cũng sẽ không gả cho người khác nữa.”
Tạ Uân đứng ngơ ngẩn tại chỗ, hồi lâu không nhúc nhích.
Mặt trời ngả về tây, xe ngựa của Thịnh Lộ Yên sắp chạy tới hẻm Kim Minh, lúc vừa đi đến đầu hẻm thì xe ngựa chợt dừng lại.
Nàng hơi ngạc nhiên, vén rèm xe lên.
Đập vào tầm mắt nàng là một người một ngựa, Tầm Lại có vẻ từ Hộ Kinh tư ra, trên người vẫn mặc quan phục màu đen, thắt lưng cài một miếng ngọc bội, chân giẫm bàn đạp đi ủng màu đen. Lúc chàng quay đầu nhìn về phía nàng, khuôn mặt cứng rắn trở nên dịu dàng hơn.
Ánh nắng chiều chiếu qua đây khiến cơ thể của chàng như được mạ một lớp kim quang.
Những vị khách chưa rời khỏi con hẻm, hoặc vừa đi chưa được bao xa đều nhìn sang, ngay cả những người đi đường cũng nổi lòng hiếu kỳ mà nhìn qua đây.
Trong đám đông người đến người đi, Thịnh Lộ Yên cười hỏi: “Sao chàng lại ở đây?”
Hình như vừa nhìn thấy chàng thì tâm trạng của nàng sẽ trở nên cực kỳ tốt, như thể phiền não có nhiều đến đâu cũng không còn tồn tại.
“Khụ, đúng lúc đi qua đây.” Tầm Lại đáp.
Hộ Kinh tư ở phía bắc, hẻm Kim Minh ở phía nam, một bắc một nam thì làm sao có thể gặp tình cơ gặp nhau được? Thịnh Lộ Yên cũng không vạch trần chàng, ‘ồ’ một tiếng rõ dài rồi nói: “Khéo vậy à!”
“Ừ, về nhà thôi.”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy về phía trước, Thịnh Lộ Yên ghé vào cửa xe mà nhìn Tầm Lại đang ngồi trên con ngựa cao to, nàng cười trêu: “Hôm nay được Chỉ huy sứ đại nhân của Hộ Kinh tư đích thân đến đón, chắc hẳn dọc đường sẽ rất bình an.”
Tầm Lại đáp: “Phu nhân cát nhân thiên tướng, tấm lòng thiện lương, cho dù khi nào và ở đâu đều sẽ được bình an.”
Nghe được lời này khiến Thịnh Lộ Yên cười càng rạng rỡ hơn.
Phải làm sao đây, hình như nàng càng thích chàng rồi, chỉ cần nhìn chàng là cảm thấy tim đập thình thịch.
Mấy ông hỏi đúng là kiểu chưa được vợ iu thưn như thế bao giờ
không phận biệt nổi răng người với súc sinh