Như Ý Xuân

Chương 28




Thịnh Lộ Yên đi chuyến này có nhiệm vụ phải làm. Tầm Lại không ở, ngược lại còn khiến nàng thuận tiện làm việc hơn, thế là nàng nhanh chóng ném Tầm Lại ra sau đầu.

“Đi hiệu thuốc Vân Thâm truyền tin cho Tiền Báo Tử, bảo hắn đến cửa tiệm gặp ta.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Tối hôm đó Tầm Lại về rất muộn.

Ngày hôm sau, Tầm Lại ra ngoài từ sáng sớm, sau khi hắn đi, Thịnh Lộ Yên nghĩ một lát rồi cũng ra ngoài. Mặc dù Tiền Báo Tử còn chưa đưa tin đến, nhưng có một chuyện nàng cần phải đi làm.

Biết trong thành không bình yên, Thịnh Lộ Yên tháo trâm và vòng ở trên người ra, tìm một bộ quần áo bằng vải bông bình thường nhất về mặc, lại đội thêm mũ màn, xong xuôi thì mang theo Xuân Đào ra ngoài.

Thế nhưng, vừa ra đến cửa đã bị người ta cản lại.

“Các ngươi làm gì thế, chẳng lẽ không cho phu nhân ra ngoài à?” Xuân Đào đanh giọng nói.

“Phu nhân thứ lỗi, Chỉ huy sứ đại nhân đã căn dặn thuộc hạ phải bảo vệ phu nhân.”

Thịnh Lộ Yên mỉm cười, dịu dàng nói: “Các ngươi cũng biết đấy, ta sắp không xong rồi. Dọc đường đến đây, sức khỏe ta ngày càng xấu đi, hôm nay ta muốn đến y quán khám bệnh. Nếu các ngươi không yên tâm thì có thể đi cùng ta.”

Đám hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, rồi cho nàng đi qua. Tuy nhiên, có hai hộ vệ đi cùng nàng.

Sau khi đến tiệm thuốc Vân Thâm, hai hộ vệ đứng gác ngoài cửa, Thịnh Lộ Yên đi qua nội đường và tiến vào sân sau.

“Lão nô bái kiến cô nương.” Vương chưởng quầy hành lễ với Thịnh Lộ Yên.

“Đã có tin tức của Tiền Báo Tử chưa?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa có, nhưng tin tức đã được chuyển đi rồi.”

“Ừ, đợi hắn đến đây thì cho người đến tìm ta.”

“Vâng thưa cô nương.”

Tiệm thuốc Vân Thâm là cửa tiệm của Thịnh Lộ Yên. Do trong người có bệnh, nàng đã mở một số tiệm thuốc để thuận tiện ra ngoài gặp người.

“Giá lương thực trong thành hiện giờ thế nào?”

“Tăng gấp ba lần so với trước đây.”

Thịnh Lộ Yên suy nghĩ và nói: “Ráng mua thật nhiều lương thực, ngày mai tiến hành phát cháo cạnh tiệm, bắt đầu khám bệnh và phát cháo từ thiện.”

Vương chưởng quầy nghe xong thì quỳ sụp xuống đất, xúc động nói: “Cô nương nhân hậu, đa tạ cô nương.”

“Người đến đây chữa bệnh và nhận cháo phải khai rõ hộ tịch. Ông đi thuê mấy người ở tiêu cục để duy trì trật tự, chớ để xảy ra hỗn loạn. Tuy nhiên, cũng phải cảnh giác cao độ, đừng để cho kẻ khác thừa cơ chiếm hời. Tiền cứ khấu trừ trong sổ sách, nếu không đủ thì đến tìm ta, nhớ ghi rõ từng khoản tiền đã được chi tiêu thế nào.”

“Lão nô đã hiểu.”

Thịnh Lộ Yên lại dặn dò thêm một số chú ý trong buổi khám bệnh và phát cháo từ thiện ngày mai, chẳng hạn như, có thể tìm trong số lưu dân vài người làm việc nhanh nhẹn, cho bọn họ tiền để bọn họ phụ trách nấu cháo vân vân, sau khi căn dặn xong xuôi nàng quay về chỗ ở.

Sau khi về nhà, Thịnh Lộ Yên cảm thấy bứt rứt khi nghĩ đến những chuyện đã được mắt thấy tai nghe từ lúc đến đất Bắc.

Những việc nàng có thể làm thật sự quá ít.

Đêm đó Tầm Lại không về. Hôm sau có quay về nhưng sau khi về không tới nhà sau, mà bận việc ở viện trước. Những ngày sau đó cũng đều như vậy.

“Đại nhân, quả thực không tìm ra vấn đề gì trong đống sổ sách này, mỗi một khoản tiền đều khớp nhau, tổng số cũng chính xác.” Trâu Tử Xuyên lật xem cuốn sổ trong tay và nói.

Tầm Lại đang cúi đầu nhìn sổ sách trên tay. Nổi bật dưới ánh nến là sắc mặt lạnh lẽo của hắn, khuôn mặt ấy như thể vừa từ địa ngục lên.

“Quả thực tổng số đúng, nhưng chi phí vật liệu thì không.”

Trâu Tử Xuyên xuất thân thế gia, không quá mẫn cảm với chuyện tiền bạc, hắn thấy một tảng đá có giá là mười đồng thì cảm thấy không hề đắt.

Tầm Lại giải thích: “Khi xây dựng đê điều, thường dùng đất làm vật liệu chính, sẽ không bao giờ mua nhiều đá như vậy. Hơn nữa, một tảng đá cần những mười đồng, thế thì cần bao nhiêu tảng đá mới có thể xây xong một con đê? Và tổng tiêu tốn là bao nhiêu?”

Một tảng mười đồng, một trăm tảng là một lượng bạc, một nghìn tảng là một trăm lượng bạc…..Sông Lịch rất dài, hơn trăm vạn tảng đá chưa chắc đã đủ dùng. Phí xây đê này thật sự quá lớn. Chỉ mới tính sơ qua đã làm Trâu Tử Xuyên toát mồ hôi lạnh.

“Nếu họ mua những tảng đá khá tốt thì sao?” Trâu Tử Xuyên đưa ra một khả năng.

Vừa nói xong, hắn lập tức cảm thấy mình đã nói sai rồi.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy Chỉ huy sứ nhà mình nói: “Nếu mua loại tốt thì sông Lịch sẽ không bị vỡ đê.”

Trâu Tử Xuyên lập tức không dám nói gì nữa.

“Vả lại, để xây dựng đê điều, ngoài đá ra còn cần thêm những thứ khác nữa.”

Sau đó, Tầm Lại nhìn sổ sách nói: “Thức ăn và tiền công…..hừ!”

Nói đến đây, Tầm Lại cười khẩy một tiếng.

“Chi phi về phương diện này cũng có vấn đề sao?” Trâu Tử Xuyên nhỏ giọng hỏi.

Đối với một người trưởng thành, chi phí cho ba bữa ăn một ngày cộng với tiền công là ba mươi đồng, có lẽ không tính là nhiều.

“Đây là con đê do triều đình xây dựng, nên người dân tới làm được coi là phục dịch(*), năm đó hoàng thượng cảm thương cho những bách tính bị ảnh hưởng nặng nề từ thiên tai, vì thế trong lúc cấp tiền đã đặc biệt nhắc đến việc mỗi ngày phải cung cấp đồ ăn và vẫn phải trả tiền công dân chúng, thế nhưng chưa chắc những thứ đó đã đến được tay người dân.”

(*) Phục dịch: làm công việc chân tay vất vả để phục vụ người khác (thường là chủ hoặc người bề trên), nghiêng nhiều về tự nguyện, tình nguyện. K bị ép buộc nha.

Hắn xuất thân từ gia đình nông dân, nên đã quá quen thuộc với những chuyện như này. Lúc tiên hoàng tại vị, mỗi một người dân đi phục dịch đều không được cấp cơm canh. Không chỉ như thế, họ còn phải ra sức làm việc. Thậm chí, có rất nhiều người bị đánh chết chỉ vì lúc lao dịch không dốc sức vân vân.

Sau khi tân đế lên ngôi, vì thương cảm dân chúng mà nhiều lần chi tiền trong quốc khố, cũng cắt giảm thuế má liên tục nhiều năm. Song, những số tiền ấy vẫn chưa đến được tay người dân, rất có thể đã bị người ta tham ô rồi.

Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt của Tầm Lại trở nên bén nhọn hơn.

“Ngày mai đi ra đê quan sát.” Những điều này vẫn chỉ là suy đoán, hắn cần phải chứng thực cái đã.

“Vâng thưa đại nhân.”

“Đúng rồi, mấy ngày nay phu nhân có hành động gì không?”

“Không có, hôm vừa đến đây Xuân Đào bên cạnh phu nhân đến tiệm thuốc một chuyến, ngày hôm sau phu nhân nói khó chịu nên cũng đến tiệm thuốc. Sau đó thì họ cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày phu nhân không thêu hoa thì là đọc sách.”

Khó chịu sao. Tầm Lại chau mày.

“Có nói tại sao khó chịu không?”

“Không ạ.”

Đêm đó Tầm Lại về viện sau. Lúc hắn về thì Thịnh Lộ Yên đã ngủ say rồi, tiếng thở đều đều vang lên bên tai hắn, cả đêm cũng không nghe thấy tiếng ho khan nào. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, Tầm Lại nhìn người đang nằm sấp trong ngực mình ngủ ngon lành, trong lòng hắn cảm thấy yên tâm hơn.

Dù thế nào, đây dẫu sao vẫn là phu nhân của mình, hơn nữa thái y đã nhận định rằng nàng sống không được bao lâu nữa. Hắn phải quan tâm nàng hơn mới được.

Nghĩ đến chuyện lần này mình phải đi mấy ngày, Tầm Lại dặn dò thuộc hạ.

Sau một vài ngày, tiểu nhị của tiệm thuốc Vân Thâm cuối cùng cũng truyền tin tới, Tiền Báo Tử đã đến rồi.

Mà mấy ngày này, Thịnh Lộ Yên chẳng thấy bóng dáng Tầm Lại đâu, nhưng như thế lại thuận tiện cho nàng làm việc hơn.

Đến tiệm thuốc, khi Tiền Báo Tử trông thấy Thịnh Lộ Yên thì lập tức quỳ ‘bộp’ xuống đất.

“Cô nương, nô tài làm việc không tốt, xin cô nương trách phạt.”

Thịnh Lộ Yên nhìn nam tử trước mặt, trông hắn có vẻ thăng trầm hơn trước rất nhiều, nói: “Thôi không sao, ngươi đứng lên đi. Việc sông Lịch vỡ đê đâu ai ngờ tới, chuyện này không trách ngươi được. Mấy năm nay ngươi luôn bôn ba bên ngoài, vất vả cho ngươi rồi.”

Nhưng Tiền Báo Tử lại nói: “Nô tài không khổ, phu nhân có ơn cứu mạng với gia đình nô tài, dù nô tài có phải chết muôn lần cũng không chối từ. Nô tài chỉ hận bản thân mình làm việc không hiệu quả, không thể báo thù cho phu nhân.”

Năm đó, cha nương của Tiền Báo Tử được Trịnh Thị cứu giúp. Sau khi Trịnh Thị thu nhận bọn họ, thì sắp xếp cho bọn họ làm việc trong cửa tiệm. Hiện giờ cửa tiệm của Thịnh Lộ Yên đều do Tiền quản sự, cũng chính là cha của Tiền Báo Tử quản lý. Còn Tiền Báo Tử thì giúp nàng điều tra tung tích của bà đỡ và thái y biến mất.

“Ngươi nói cho ta nghe xem, ngươi đã phát hiện ra bà đỡ kia như thế nào, rồi dò la ra sao và khi nào thì không thấy bà đỡ kia nữa.” Thịnh Lộ Yên nói.

Mặc dù đã nói rõ ở trong thư, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng Tiền Báo Tử kể về chuyện hắn tìm tung tích của bà đỡ.

Hóa ra, sau khi Tiền Báo Tử tìm được bà đỡ thì không hề đánh rắn động cỏ, mà đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của bà ta. Ví như, bà ta chuyển tới đây vào năm nào, từ đâu chuyển đến, cũng đã từng cho người khác tiền để họ đi bẫy Cao bà tử.

Nhưng tiếc thay, Cao bà tử là người thông minh lại kín miệng, uống rượu vào cũng không hề để lộ chút tin tức gì.

Hắn còn chưa kịp có thêm hành động gì thì sông Lịch đã bất ngờ vỡ đê. Thôn xóm nơi Cao bà tử ở cũng bị tàn phá, tất cả người trong thôn đều được triều đình sắp xếp cho ở trấn trên. Nhưng sau đó, khi triều đình phái người đến xây sửa con đê, Cao bà tử nói đưa nhi tử vào trong thành khám bệnh, từ đó về sau không rõ tung tích nữa.

Sau khi nghe xong, Thịnh Lộ Yên im lặng suy tư hồi lâu.

Cao bà tử là người vừa ích kỷ lại nhát gan, làm việc hết sực dè dặt, căn cứ vào tính cách như vậy, bà ta chắc chắn không thể về Kinh thành ở phía Bắc. Phía nam lại càng không thể, vì phía Nam cũng đang chịu thiên tai. Vả lại, nhi tử bà ta đang bị bệnh, e rằng rất khó lặn lội đường xa. Khả năng lớn nhất vẫn là bà ta đang ở đây, chẳng qua chỉ trốn đi mà thôi.

“Ngày mai ngươi cùng ta lên trấn trên tìm kiếm.” Thịnh Lộ Yên nói.

“Cô nương, bên đó có rất nhiều lưu dân, quá nguy hiểm.” Tiền Báo Tử nói.

“Không sao.” Thịnh Lộ Yên nói: “Giờ Thìn ngày mai, ngươi chuẩn bị một cỗ xe ngựa, đợi ta ở sau tiệm thuốc.”

“Vâng thưa cô nương.”

Đêm đó Tầm Lại vẫn không về.

Sớm hôm sau, Thịnh Lộ Yên lại ra ngoài lần nữa, đến tiệm thuốc, nàng bèn nói với hai hộ vệ đi cùng nàng rằng, hôm nay nàng phải tắm thuốc, thời gian chữa bệnh sẽ lâu hơn, khoảng một ngày mới xong, bảo bọn họ tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi hoặc quay về trước.

Hai hộ vệ đương nhiên không thể rời đi, Thịnh Lộ Yên nhìn lều cháo ở bên cạnh, ý bảo bọn họ có thể tới đó giúp đỡ.

Phân phó xong, Thịnh Lộ Yên vào tiệm thuốc, rồi rời đi từ cửa sau.

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi phủ thành và đi tới thị trấn bên cạnh. Ở phủ thành còn đỡ chút, từ lúc ra khỏi phủ thành, ven đường càng có nhiều ăn xin hơn, trông thấy cảnh tượng này khiến cho nàng rất xót ruột.

Làm sao những kẻ chỉ tay năm ngón, đứng giữa kiếm lời, mỗi ngày đều ăn sung mặc sướng kia có thể hiểu được những con người đang vật lộn trong bùn đất này, phải để đám người có lòng tham không đấy ấy tới đây, để bọn chúng nếm trải cuộc sống cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc này.

Sau khi đến thị trấn, Thịnh Lộ Yên đi tới nơi được sắp xếp cho thôn xóm của Cao bà tử.

Nơi đó không có nhiều người, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Cao bà tử. Nghe ngóng một phen mới hay, nước ở thôn Duyên Hà đã rút nên rất nhiều người đều trở về nhà. Ở lại đều là những người bị thương nên không thể di chuyển hoặc người không có lương thực dự trữ trong nhà. Qua đây có thể thấy rằng, sau khi tân hoàng lên ngôi, đất nước hôm nay đã khác xưa rất nhiều.

Thịnh Lộ Yên tìm vài người của thôn Duyên Hà dò la một phen, nhưng không ai nói cho nàng về chuyện của Cao bà tử, hơn nửa còn tránh xa nàng.

Sau khi nàng lấy bạc ra thì mới có người chịu nói.

“Không phải ta không nói cho cô nương, lẽ ra nhi tử của Cao bà tử phải đi phục dịch, nhưng mấy ngày trước bà ta nói rằng nhi tử của mình bị bệnh nặng, phải đi khám bệnh cho nhi tử, từ đó không thấy quay lại nữa. Hiện giờ người của quan phủ cũng đang tìm bà ta đấy.”

Thảo nào vừa rồi không có ai dám trả lời câu hỏi của nàng, còn nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường nữa.

“Cô nương, giờ chúng đi đâu?” Tiền Báo Tử hỏi.

“Đi thôn Duyên Hà.” Thịnh Lộ Yên nói: “Những người kia không hề biết nhiều về Cao bà tử, chúng ta phải tìm vài người quen thân với bà ta để hỏi thăm mới được.”

Thịnh Lộ Yên viện cớ đến tìm tung tích của trượng phu để vào thôn Duyên Hà hỏi thăm tin tức.

Mặc dù thôn Duyên Hà vẫn còn vết tích sau trận lũ lụt, nhưng thiệt hại không nghiêm trọng bằng thôn bên cạnh. Cũng có rất nhiều người dân trong thôn quay về. Đa số nam tử đều đi phục dịch ở sông Lịch, giờ trong thôn chỉ còn phụ nhân già yếu và trẻ con. Thịnh Lộ Yên hỏi bóng hỏi gió vài chuyện về Cao bà tử, khi hỏi xong thì lập tức rời đi.

Để tránh làm người khác chú ý, lúc đến bọn họ đã đỗ xe ngựa ở cách thôn không xa, xa phu cũng đang đợi ở đó.

Thế nhưng, vừa rời khỏi thôn thì họ đã phát hiện ra cách đó không xa có rất nhiều người đang tụ tập. Những người đó hẳn là vừa đi làm về, trông như đang chuẩn bị đánh nhau.

Thịnh Lộ Yên và Tiền Báo Tử đưa mắt nhìn nhau, sải bước thật nhanh về phía xe ngựa đang đỗ.

Lúc sắp tới nơi xe ngựa đang đỗ, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên lọt vào tai nàng, Thịnh Lộ Yên lập tức dừng bước, nhìn về phía đám đông đang nháo nhác kia.

Nàng chỉ thấy người dân trong thôn đang vây quanh hai nam tử trẻ tuổi. Vì bọn họ đứng khá xa nên không thể thấy rõ tướng mạo. Nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy hai nam tử mặc đồ màu tro này đang giải thích gì đó với những thôn dân vây quanh họ.

Tiền Báo Tử vội nói: “Cô nương, chúng ta đi nhanh thôi.”

“Không vội, xem trước đã.”

“Trưởng thôn, bọn họ chắn chắn là kẻ trộm, vào thôn ăn trộm đồ nhân lúc chúng ta không ở.”

“Đúng, chính là bọn họ! Nhà chúng ta thiếu rất nhiều đồ, nhất định là bọn họ đã trộm mất!”

“Không thể bỏ qua cho bọn họ được, bắt họ lại!”

“Chúng ta còn chưa vào thôn, làm sao có thể trộm đồ của các người được chứ?” Nam tử trẻ tuổi đứng trong đám người lên tiếng giải thích.

Dường như dân làng không tin lời giải thích của hắn, vừa cầm công cụ vừa tiếp tục buông lời chửi mắng.

Thịnh Lộ Yêm híp mắt.

Không đúng nha! Nếu hai người họ thật sự trộm đồ, thì chỉ cần trực tiếp soát người là được, nhưng sao nàng thấy những người này trông có vẻ rất chột dạ.

“Ta đã nói với mọi người rồi, chúng ta không phải kẻ trộm, chúng ta đến tìm đại phu.” Nam tử trẻ tuổi tiếp tục giải thích.

“Cớ hay quá ha! Trông cơ thể hai người nào giống bị bệnh, vả lại chỗ chúng ta đâu có đại phu?”

“Phải đấy, chúng ta không có, ở đây không có đại phu!”

“Bắt lại, bắt hai người họ lại!”

Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một lát, rồi bước về phía đám người này. Nàng nhìn người nổi bật giữa đám đông mà thầm cảm thán, có những người sẽ luôn chói mắt cho dù mặc đồ gì và ở trong bất kì hoàn cảnh nào.

“Không phải tìm cho chúng ta, là tìm cho phu nhân của chúng ta.” Trâu Tử Xuyên vẫn cố gắng giải thích: “Là phu nhân nhà chúng ta bị bệnh.”

“Lừa ai hả! Ở đây chỉ có hai người các ngươi, có thấy phu nhân nhà các ngươi ở đâu đâu?” Dân làng nói.

“Phu quân, cuối cùng thiếp thân cũng tìm được chàng rồi, mấy hôm nay chàng đi đâu vậy.” Một giọng nữ vang lên trong hỗn loạn.