Như Ý Xuân

Chương 15




“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hay tin đích trưởng nữ phủ Thịnh Lăng hầu Thịnh Lộ Yên chưa xuất giá, tính tình dịu dàng hiền thục, dung mạo xuất chúng. Mà Chỉ huy sứ Hộ Kinh tư Tầm Lại, tận tâm với chức trách, trung quân ái quốc, đỗ đạt tam nguyên, học thức uyên bác, nhân phẩm đoan chính, là một lương phối tốt (*). Thấy hai người xứng lứa vừa đôi, lòng trẫm vui mừng khôn xiết. Nay đặc biệt ban hôn cho hai người, mong hai người sẽ nắm tay đồng lòng, trăm năm hòa hợp. Tất cả lễ nghi sẽ giao cho Lễ bộ và Khâm thiên giám cùng lo liệu, trong một tháng sẽ hoàn thành hôn lễ.”

(*) Lương phối: Mối nhân duyên tốt.

Nghe thấy nội dung trong thánh chỉ, người xưa nay luôn chín chắn, vui mừng không lộ ra mặt như Thịnh Lộ Yên lại sững sờ ngay tại chỗ, thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.

Vì có thánh chỉ đến nên Thịnh Thần Hy được thả ra, nàng ta vui mừng phấn khởi, cười ngoác miệng tới tận mang tai.

Thịnh Nguyên Phong mặt mày phẫn nộ nhưng không dám nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên với khuôn mặt ngập vẻ lo lắng.

Liễu Thị mặt mày bình thản, nhìn không ra trong lòng bà ta đang nghĩ gì.

Còn Thịnh Lăng hầu đã mở mồm chửi rửa từ lâu.

“Hầu gia, tiếp chỉ đi.” Nội thị truyền chỉ nói: “Hoàng thượng có khẩu dụ, mười sáu tháng sau là ngày tốt, thích hợp cưới gả.”

“E rằng công công tới nhầm chỗ và truyền sai thánh chỉ rồi.” Thịnh Lăng hầu lạnh lùng nói.

Nội thị sớm đã đoán được hôm nay sẽ không dễ dàng truyền chỉ nên trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe hầu gia nói thế chỉ cười xòa nói: “Hầu gia nói gì thế chứ, Tạp gia tự biết nơi cần đến là quý phủ, hơn nữa nội dung trong chiếu chỉ cũng viết rất rõ ràng, đây là chiếu ban hôn cho Đại cô nương của quý phủ với Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư Tầm đại nhân.”

(*) Tạp gia: ý là người không có chuyên môn nghiệp vụ, chuyên chân chạy vặt.

“Thế hả? Bản vương có tuổi rồi, nặng tai nên nghe không rõ nữa.” Nói xong, Thịnh Lăng hầu phất tay áo, rời đi với vẻ mặt âm u.

“Hầu gia….hầu gia…..” Nội thị vội vàng gọi với và đuổi theo sau Thịnh Lăng hầu, thế nhưng vừa đi đến cửa nhà đã bị hộ vệ ngăn lại.

Nội thị bó tay, chỉ đành quay lại chỗ cũ, nhìn Liễu Thị: “Hầu phu nhân, tiếp chỉ đi.”

Liễu Thị nhìn thánh chỉ trước mặt, muốn duy trì nụ cười trên mặt nhưng thử mấy lần đều không thành công. Tam đệ nhà bà bị Hộ Kinh tư kết trọng tội, nhẹ thì lưu đày ba nghìn dặm, nặng thì tội chết. Hầu gia đang nghĩ cách kéo tên cẩu quan phán quyết này xuống ngựa thì hoàng thượng lại ban hôn thư xuống. Thái độ của hoàng thượng đã quá rõ ràng, việc làm ngày hôm nay đã thể hiện rõ hắn nhất định phải trừng phạt Liễu phủ, bảo phủ Thịnh Lăng hầu nhân nhượng cho yên thân. Vậy thì làm sao bà có thể mỉm cười tiếp chỉ được đây?

Thịnh Thần Hy thấy nương nàng ngập ngừng không quyết, thậm chí còn không muốn tiếp chỉ thì sợ chuyện ban hôn này sẽ không thành, vì thế vội nói: “Nương ơi, mau tiếp chỉ đi.” Chỉ cần họ tiếp chỉ rồi thì Thịnh Lộ Yên sẽ phải gả cho nam tử có xuất thân bần hàn, thân phận ti tiện kia, đời này cũng đừng mong gả cho Uân ca ca nữa, sau này Uân ca ca sẽ chỉ là của nàng thôi!

Liễu Thị không thèm nhìn nữ nhi, kéo tay áo của mình về, rồi nói với vị nội thị trước mặt: “Thiếp thân là phận nữ lưu, nào dám làm tự quyết chuyện này, mọi chuyện đều nghe theo hầu gia cả.”

“Nương ả~” Thịnh Thần Hy tức muốn chết.

Liễu Thị trừng mắt nhìn nữ nhi, quay người đi vào nội đường. Thịnh Thần Hy không biết phải làm sao, chỉ đành nối gót theo sau.

Trong phút chốc, tiền sảnh náo nhiệt chỉ còn lại Thịnh Lộ Yên và Thịnh Nguyên Phong đang quỳ dưới đất.

Nội thị lòng nóng như lửa đốt. Ông không thể đắc tội Hoàng thượng hay Thịnh Lăng hầu được. Nếu Thịnh Lăng hầu không tiếp chỉ, thì ông biết về báo cáo với hoàng thượng thế nào đây? Dù sao cũng phải có một người tiếp chỉ mới được.

Nhìn đích trưởng nữ và trưởng tử của phủ Thịnh Lăng hầu đang quỳ dưới đất, nội thị đưa thánh chỉ đến trước mặt Thịnh Lộ Yên, thử dò xét: “Thịnh Đại cô nương tiếp chỉ chứ?”

Thịnh Lộ Yên nhìn thánh chỉ màu vàng sáng chói trước mắt, duỗi hai tay nhận lấy: “Tạ chủ long ân!”

Nội thị thấy thánh chỉ đã được nhận lấy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. May quá may quá, phủ Thịnh Lăng hầu cuối cùng vẫn có một người cho ông thể diện.

Thịnh Lộ Yên vịn tay Thịnh Nguyên Phong từ từ đứng lên, nàng hơi khom người trước mặt nội thị: “Làm phiền công công rồi.”

“Thịnh Đại cô nương khách sáo quá, Tạp gia phải đến Tầm phủ truyền chỉ đây.”

Nội thị rất sợ thánh chỉ này lại quay về tay mình một lần nữa, ông không chờ uống trà thưởng tiền đã vội vã rời đi.

“Công công đi thong thả.”

Đợi nội thị rời khỏi phủ, Thịnh Nguyên Phong vội vàng nói: “Đại tỷ, sao tỷ lại nhận thánh chỉ này chứ? Với lại, tỷ đã đính hôn với Uân ca từ lâu. Dù sao cũng có phụ thân chống đỡ phía trước, tỷ không nhận cũng sẽ không có ai nói gì đâu. Nói không chừng phụ thân có thể xử lý ổn thỏa chuyện này, để tỷ không cần phải gả cho loại người như thế nữa.”

Thịnh Lộ Yên nhìn thiếu niên trước mặt, mỉm cười và nói: “Đã là người trong cung đến thì chúng ta cũng nên cho hắn chút thể diện. Về phần có gả hay không, vẫn phải xem ý tứ của phụ thân.”

Nghe đến đây, Thịnh Nguyên Phong nhẹ nhàng thở ra, xem ra, Đại tỷ vẫn còn một tia hy vọng.

Sau khi về đến tiểu viện của mình, Thịnh Lộ Yên bỗng bật cười.

Nàng vốn chuẩn bị xem kịch hay, muốn nhìn xem lần này rốt cuộc ai sẽ thắng. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành người trong vở kịch này.

Nghĩ kĩ lại, nước cờ này của hoàng thượng thật sự rất đẹp.

Thứ nhất, làm đổ bể mối liên hôn giữa hai phủ Thịnh Lăng hầu và Thừa Ân hầu, đồng thời làm tan rã cuộc liên minh gia tộc. Thứ hai, xoa dịu mâu thuẫn giữa phe cựu thần và phe tân thần. Cho dù phụ thân nàng có muốn báo thù Tầm Lại, thì nay hai người đã được ban hôn, phụ thân nàng cũng phải cân nhắc nhiều. Như vậy là có thể hóa giải cục diện tranh chấp gay gắt này. Bằng không, nếu để cha nàng quyết tâm phải giết chết Tầm Lại, chỉ sợ đến cả hoàng thượng cũng chưa chắc đã bảo vệ được hắn. Có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích.

“Cô nương, sao mệnh của người lại khổ như thế chứ!” Tôn ma ma không nén nổi bi thương, khuôn mặt già nua chảy đầy nước mắt.

Cô nương nhà bà đúng là một người mệnh khổ, ba tuổi mất sinh mẫu, phụ thân thì chẳng ngó ngàng tới, kế mẫu còn là một kẻ thâm độc. Khó khăn lắm mới định được một mối hôn sự tốt thì lại chẳng đâu vào đâu, mà nay còn bị đổi thành một con cháu nhà nghèo. Với thân phận của người nọ, chẳng phải cô nương nhà bà sẽ lập tức rớt từ trên xuống đất sao.

Nhìn Tôn ma ma khóc tức tưởi, Thịnh Lộ Yên cũng không biết phải nói gì để an ủi bà.

Bởi vì, vào giây phút thánh chỉ kia đến phủ, nàng đã biết dù mình không muốn gả đi chăng nữa thì cũng phải gả. Đến cuối cùng, hôn nhân đại sự của nàng vẫn không phải do nàng làm chủ.

Tôn ma ma khóc một lát rồi bỗng nhiên dừng lại, bà tiến lên một bước, nức nở nói: “Mà không đâu cô nương ơi, chẳng phải hầu gia vẫn chưa tiếp chỉ sao, có chăng chuyện này vẫn có thể xoay chuyển?”

Nhìn thấy vẻ mặt đầy hi vọng của Tôn ma ma, Thịnh Lộ Yên muốn nói thuận theo ý bà vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói nên lời. Nói lời dễ nghe thì có tác dụng gì chứ, cũng chẳng thế thay đổi được tình hình hiện tại, sớm muộn gì Tôn ma ma cũng phải chấp nhận hiện thức này.

Thịnh Lộ Yên lắc đầu, đập tan hi vọng cuối cùng của Tôn ma ma.

Trong phòng rơi vào một khoảng tĩnh lặng, và lại vang lên tiếng khóc của Tôn ma ma.

Tiếng khóc ai oán của Tôn ma ma thật sự làm cho người ta khó chịu, Thịnh Lộ Yên thở dài thườn thượt, nhẹ giọng nói: “Ma ma, người để cháu một mình suy nghĩ đi.”

Tôn ma ma nhẹ nhàng lui xuống.

Thịnh Lộ Yên tựa vào gối, nhìn cây đào bên ngoài và rơi vào trầm tư.

Thật ra, cũng không phải không có cách. Hiện nay nàng đang giả bệnh, lần trước Thiệu viện sử đã truyền tin ra, nàng chỉ còn sống được nửa năm nữa. Nếu lấy nó làm cái cớ thì đây vẫn có thể xem là một cách hay. Hoàng thượng tin tưởng Tầm Lại như thế, có lẽ ngài ấy sẽ không để một con ma ốm như nàng gả cho hắn. Nếu không sẽ chẳng phải đang giúp hắn mà là đang hại hắn. Thời gian còn lại, nàng sẽ lấy bệnh tật làm cái cớ để vào chùa làm ni cô.

Tuy nhiên, từ chối mối hôn sự này thì đơn giản, nhưng sau đó phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại lấy cớ chữa bệnh khỏi rồi nên quay về phủ sao?

Không, không được. Thịnh Lộ Yên cười giễu, phủ định cách nghĩ của mình. Hoàng thượng là thiên tử cao quý, ngài quyết không cho phép người khác làm tổn hại thể diện của mình. Nếu nàng đã khỏi bệnh, kiểu gì vẫn phải gả cho Tầm Lại, trừ khi Tầm Lại đã thành hôn. Hơn nữa, đến lúc đó hoàng thượng chắc chắn sẽ điều tra chuyện nàng sinh bệnh. Nay nàng có thể thành công giả bệnh đều vì không có ai điều tra kỹ càng, nhưng hễ có người điều tra thì nàng và Thiệu viện sử sẽ bị lộ ngay. Khi đó nàng chẳng khác gì đang hại Thiệu đại nhân cả.

Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho vị Tầm đại nhân này sao?

Thịnh Lộ Yên khẽ thở dài, nghĩ đến khuôn mặt hờ hững u ám, lúc nhìn người khác luôn mang theo vẻ hung hãn của người nọ, thì nàng đều khó mà tưởng tượng được mình sẽ chung sống cùng một người như vậy sẽ thế nào.  Vừa nghĩ đến điều này là nàng lại thấy trái tim mình run lên. Tiếp sau đó, những chuyện xảy ra trong phủ Thừa Ân hầu ngày đó lại bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nàng. Nhớ đến chuyện ngày hôm đó, mặt nàng bất giác nóng bừng, làm nàng vội vàng cầm khăn quạt vài cái.

Tướng mạo của hắn cũng rất đẹp đấy, chẳng qua tính cách hơi lạnh nhạt thôi, tác phong hành sự cũng khiến người ta chùn bước.

Sau khi Thịnh Lăng hầu về thư phòng thì tức đến độ đập bể hết đồ trên bàn. Đám phụ tá nghe được chuyện này thì đều đưa mắt nhìn nhau. Chiêu này của hoàng thượng thật sự làm bọn họ không kịp trở tay.

“Hầu gia, vậy kế hoạch của chúng ta……”

“Tiếp tục!” Thịnh Lăng hầu cắn răng nói.

Ông không thừa nhận mối hôn sự này,  ông phải giết chết con chó điên Tầm Lại trước đã!

Ngày hôm sau, Thịnh Lăng hầu lấy cớ bị bệnh không lên triều.

Thế nhưng, sổ con tố cáo Tầm Lại của Ngự sử lại rơi như tuyết trên bàn của Chung Dục đế.

Ngự sử buộc tội Tầm Lại ăn không nói có, vu oan hãm hại Liễu Tam lang; tố cáo Tầm Lại khi điều tra Lý Tương đã lợi dụng việc công để trả thù riêng, lăm le báo thù; kết tội Tầm Lại lúc thẩm vấn Tứ thiếu gia của phủ Tuyên Bình hầu đã lạm dung tư hình, bức cung nhận tội, vạch tội Tầm Lại khi còn ở Giang Nam làm việc đã nhận hối lộ….

Chung Dục đế không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi một câu: “Thịnh Lăng hầu cớ sao không lên triều?”

Sau khi hay tin ông bị bệnh, Chung Dục đế nhìn Lễ bộ thượng thư và Khâm thiên giám, nói: “Hôn sự của Đích trưởng nữ phủ Thịnh Lăng hầu và Tầm Lại nên được thực hiện càng sớm càng tốt.”

“Vâng thưa hoàng thượng.”

Ngày hôm sau, Thịnh Lăng hầu vẫn không lên triều, sổ con tố cáo Tầm Lại vẫn nhiều như cũ.

Ngày hôm sau nữa vẫn như thế, chẳng qua là ngày hôm nay có mấy vị phụ thần xuất thân thế gia có ý kiến với chuyện này và cùng tạo áp lực lên hoàng thượng.

“Lão thần biết hoàng thường rất quý trọng Tầm đại nhân, chỉ là hiện nay có nhiều sổ con kết tội ngài ấy như thế, nên chưa chắc đã là tin đồn vô căn cứ, xin hoàng thượng xem kỹ.”

“Xin hoàng thượng xem kỹ!” Triều thần quỳ xuống hơn nửa.

Chung Dục đế nhìn những triều thần đang quỳ bên dưới, dường như cuối cùng đã nghĩ thông chuyện này mà đồng ý đề nghị. Đồng thời, để bộ cơ mật và Tam ti cùng nhau nghĩ ra điều lệ. Đợi sau khi bãi triều sẽ truyền Thịnh Lăng hầu vẫn đang giả bệnh ở trong phủ vào cung.

Thịnh Lăng hầu vừa đến, Chung Dục đế đã ân cần hỏi han sức khỏe của Thịnh Lăng hầu. Sau khi hàn huyên đôi câu, hắn sai người đưa sổ con, thư mật và chứng cứ đến tay Thịnh Lăng hầu.

Thịnh Lăng hầu nhìn thư mật trong tay, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Không ngờ môn sinh tâm đắc của ông và tri phủ phủ Bình Nam lại bán đứng ông!

“Nếu không phải Tầm ái khanh điều tra ra chuyện này, trẫm còn không biết ái khanh có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả chuyện Liễu Tam lang chiếm đoạt ruộng tốt mà khanh cũng có thể lấp liếm được.” Nói đến đây Chung Dục đế ngừng một chút, sau đó chậm rãi nói một câu: “Tay của ái khanh, duỗi cũng hơi dài rồi đấy.”

Âm lượng không lớn nhưng lại như sấm rền chớp giật.

Nếu lúc đến Thịnh Lăng hầu vẫn còn đắc ý thì lúc này đã quỳ rạp xuống đất.

“Trẫm vẫn luôn im lặng không nói chính là đang cho ái khanh thể diện, cho phủ Thịnh Lăng hầu thể diện, mong rằng ái khanh sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của trẫm.”

Chung Dục đế không làm rõ chuyện này là vì sự ổn định của biên cương. Nếu nóng vội chọc vào Thịnh Lăng hầu, e rằng sẽ làm ảnh hưởng đến tình hình chiến sự của biên cương. Muốn trừng trị Thịnh Lăng hầu lúc nào cũng được, nhưng chưa phải bây giờ.

Trong nước không thể loạn.

Nếu Hoàng thượng đã cho phủ Thịnh Lăng hầu thể diện, vậy thì Thịnh Lăng hầu cũng phải cho hoàng thượng thể diện, cuối cùng hầu phủ vẫn phải gả đích trưởng nữ đi.

“Nhưng, trưởng nữ của thần đã được hứa hôn với thế tử Thừa Ân hầu, một nữ không lấy hai phu, nên làm sao có thể gả cho người khác được.” Thịnh Lăng hầu thử đấu tranh lần cuối cùng.

“Trẫm đã hỏi Thừa Ân hầu rồi, lễ hứa hôn vẫn chưa hoàn thành, nên chưa tính là đã hứa hôn.”

Thịnh Lăng hầu quỳ trên đất nắm chặt tay thành quyền, lòng thầm mắng Thừa Ân hầu là cỏ đầu tường(*).

(*)Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.

“Dù như vậy thì Yên nhi cũng không gả nổi cho Tầm đại nhân. Con bé vốn yếu ớt, nay chỉ còn sống được nửa năm, đã chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu gả cho Tầm đại nhân sẽ chỉ rước thêm phiền lòng cho hắn.”

“Chuyện này trẫm đã nghe nói rồi, Tầm đại nhân nói hắn không để bụng chuyện này, nói không chừng việc cưới hỏi có thể giúp con bé mau khỏe lại ấy chứ.”

Nói đến đây, Thịnh Lăng hầu đã chẳng còn lý do gì để từ chối nữa.

Mối hôn sự này ông không nhận cũng phải nhận.