Như Ý Xuân

Chương 10




Thịnh Lộ Yên lập tức hốt hoảng.

Tầm Lại đến đây từ lúc nào vậy? Hắn đã nghe hết những lời nàng nói rồi sao? Những lời nàng nới với Trần Tứ thì không quan trọng, quan trọng là nàng vừa nói rất nhiều chuyện với Tạ Uân, hắn có nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng và Tạ Uân không nhỉ? Rồi hắn sẽ điều tra nàng chứ?

Còn nữa, vụ án của phủ Bình Nam đã điều tra xong rồi sao?

Nàng chưa kịp dò hỏi thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía xa vọng lại, dường như không chỉ có một người mà có cả nam lẫn nữ, bước chân nhốn nháo. Bọn họ luôn mồm gọi tên Trần Tứ. Nàng có thể nghe ra giọng nói của vài người, trong đó có giọng nói của Thịnh Thần Hy, Đại lang Liễu gia, còn có vài giọng nói quen thuộc khác nhưng nàng nhất thời không nhớ được bọn họ là những ai.

Nhìn Trần Tứ nằm trên mặt đất, Thịnh Lộ Yên nghĩ, chẳng lẽ bọn họ đang đến bắt kẻ thông dâm sao?

Quả như nàng nghĩ, đây chính là hậu chiêu (*) của bọn họ.

(*) Giống như kế hoạch B, làm người khác không kịp trở tay.

Bọn họ có hậu chiêu thì nàng cũng có! Ban đầu nàng định đánh Trần Tứ một trận rồi đánh hắn ngất đi, sau đó nàng nấp vào đâu đó. Nhưng giờ trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện một người tỉnh táo, đã thế còn là một người cực kì nguy hiểm.

Phải làm sao mới tốt đây?

Không kịp rồi, người bên ngoài sắp đi vào đây rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước khi những người bên ngoài đi vào, Thịnh Lộ Yên đã túm lấy tay của Tầm Lại và nhanh chóng trốn ra sau núi giả.

Có một điều bí ẩn đằng sau núi giả này mà hầu hết mọi người đều không hề hay biết. Nhưng Tạ Uân đã từng nói với nàng khi còn bé. Vừa nãy nàng nhìn thấy Trần Tứ mà không hề bỏ chạy cũng là vì đã nghĩ đến đường lui này, đây chính là đường lui cuối cùng của nàng, chỉ là nàng không ngờ rằng Tầm Lại sẽ xuất hiện ở đây.

Khi hai người trốn ra sau núi giả, lúc Thịnh Lộ Yên cảm nhận được khoảng cách gần kề của cả hai thì không khỏi dừng lại, ngước mắt nhìn Tầm Lại.

Ủa không đúng! Nàng kéo hắn trốn vào đây làm chi vậy? Chỉ cần mình không ở bên ngoài, không ở cùng một chỗ với Trần Tứ là được rồi mà. Tầm Lại có ở ngoài hay không cũng chẳng sao cả. Giờ hai người bọn họ cùng nhau trốn đi, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện ra thì nàng có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Trước khi cánh cửa bên trong núi giả đóng lại, Thịnh Lộ Yên giơ tay đẩy Tầm Lại ra bên ngoài.

Khi bàn tay mảnh khảnh vừa chạm tới lồng ngực rắn chắc của Tầm Lại thì lập tức bị người nọ nắm chặt.

Thịnh Lộ Yên sợ đến mức tỉnh táo lại, nhìn hắn cười lúng túng.

Bàn tay nhỏ bé mềm yếu bọc trong lòng bàn tay lạnh ngắt, nhưng lại có một chút sức lực.

Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt sắc bén, môi mỏng bặm chặt.

Thịnh Lộ Yên giật thót trong lòng, nàng vừa làm cái gì vậy trời!

Mà thôi, là lỗi của nàng, vừa nãy nàng không nên mất não mà kéo người vào đây. Sau khi kéo vào cũng không nên đẩy người ta ra.

Thịnh Lộ Yên muốn rút tay phải về nhưng lại bị người nọ nắm chặt hơn, khiến cho nàng không thể động đậy. Nàng có thể nghe được tiếng động bên ngoài, những người kia đã vào trong tiểu viện hết rồi mà cửa núi giả trước mặt còn chưa được đóng.

Thịnh Lộ Yên lại thử rút tay về lần nữa.

“Đừng động đậy!” Tầm Lại lên tiếng cảnh cáo.

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của Tầm Lại hợp với ánh mắt sắc bén của hắn lúc này thật sự có thể dọa cho hồn vía của người ta bay mất.

Thịnh Lộ Yên chỉ đành vươn tay trái ra, lướt qua bàn tay đang đan chéo của hai người để ấn cơ quan ở trên tường.

Tảng đá chuyển động trong nháy mắt, cửa núi giả được đóng lại không chút kẽ hở. Sau khi đóng xong, phía bên trong núi giả trở nên tối đen, không nhìn thấy cái gì cả.

Bởi vì không nhìn thấy gì mà cảm nhận của cơ thể cũng càng trở nên rõ ràng hơn. Thịnh Lộ Yên phát hiện, cơ thể của bọn họ không biết đã sát vào nhau từ lúc nào, đặc biệt là chỗ nào đó trên cơ thể của mình. Đây là lần đầu tiên nàng có khoảng cách gần với một ngoại nam như vậy. Nàng rủ mắt, nhìn nơi mà hai người chạm nhau, khuôn mặt chợt nóng lên, nàng toan lùi về phía sau một chút, nhưng vì chỗ này quá nhỏ hẹp nên không thể lui đi đâu được.

Thủa nhỏ, nàng cũng từng cùng người khác trốn trong này, hồi ấy không hề cảm thấy chỗ này chật như vậy, thậm chí còn cảm thấy rộng rãi, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi.

“Đừng ngọ nguậy!” Trên đỉnh đầu lần nữa vang lên tiếng cảnh cáo, giọng nói lần này còn trầm thấp hơn vừa nãy, thậm chí còn có vài phần áp lực.

Thịnh Lộ Yên nào dám cử động nữa, nàng xấu hổ mà nhắm tịt hai mắt. Bộ phận trước đây nàng cho là đáng kiêu ngạo, lúc này nàng chỉ ước mình có thể thu nhỏ nó lại. Nghĩ là thế, nhưng miệng nàng vẫn tìm cớ cho qua chuyện vừa rồi: “Xin….xin lỗi, đại….đại nhân, ta….ta sợ.”

Tầm Lại liếc cô nương đang kề sát trong ngực mình, cánh môi mỏng bặm chặt hơn.

Tuy vở kịch bên ngoài có thủ đoạn vụng về, nhưng lại đầy tàn nhẫn.

Những nam nhân xuất thân thế gia này trông có vẻ sáng sủa đẹp đẽ, thực ra bên trong lại đê tiện bẩn thỉu, chẳng có nổi mấy người đoan chính. Tuy nhiên, một việc khiến hắn bất ngờ chính là, không ngờ trong khuê phòng cũng có những con sóng hung hiểm như vậy. Nếu ban nãy hắn không xuất hiện, e rằng vị cô nương này sẽ bị hủy hoại cả cuộc đời.

Nhớ đến lần trước gặp nàng, nàng từng nói muốn chết một cách trong sạch…

Đúng là một cô nương đáng thương.

“Ừ.”

“Trần Tứ, Trần Tứ, ngươi làm sao thế, mau tỉnh lại đi!”

“Trần công tử, sao người lại ngã ra đất thế này?”

Ban đầu Thịnh Lộ Yên còn định nói gì đó với Tầm Lại, nhưng khi nghe thấy tiếng nói bên ngoài, nàng lập tức quên luôn lời muốn nói, tai vểnh lên nghe ngóng tiếng nói chuyện bên ngoài.

“Ơ, sao Đại tỷ của ta không ở trong này nhỉ?” Đây là giọng nói của Thịnh Thần Hy.

“Đại tỷ của nàng? Đại cô nương của phủ Thịnh Lăng hầu đấy ư?”

“Đúng thế. Vừa rồi ta nghe có người nói Đại tỷ của ta ở trong viện này nên mới cùng mọi người tới đây. Không ngờ ta chẳng thấy Đại tỷ của mình đâu, mà chỉ thấy mỗi Trần Tứ công tử…”

“Trời ạ, Đại cô nương hầu phủ cũng ở đây sao?”

Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Thịnh Lộ Yên cười nhạt. Xem ra, có vẻ Thịnh Thần Hy đã quên lời cảnh cáo trước đây của mình rồi.

“Mau tìm thôi, chúng ta mau chóng tìm thôi.” Có cô nương lên tiếng đề nghị.

“Thịnh Đại cô nương ơi~.”

“Thịnh cô nương~”

“Đại tỷ ơi~”

Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân rải rác ở khắp sân, chẳng mấy chốc, gần núi giả cũng vang lên tiếng bước chân. Trái tim Thịnh Lộ Yên thoắt cái siết lại. Mặc dù nàng biết cơ quan này được làm rất tinh vi, người bình thường không thể biết được, nhưng lỡ như….nếu thật sự bị người ta mở ra thì danh tiếng của nàng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Thịnh Lộ Yên nắm chặt vạt áo của mình, hít thở nhẹ nhàng hơn, tai vô thức dí vào cửa hang để thăm dò, người cũng theo đó mà nghiêng về phía trước. Tuy nhiên, vừa đưa tai về phía trước, tai nàng đã chạm tới một bức tường cứng chắc, ngay sau đó là tiếng tim đập dịu dàng, vững vàng truyền vào trong tai nàng.

Nàng suýt nữa quên mất ở đây còn có hung thần này.

Nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn người trước mặt. Hang núi tối om, khiến nàng chỉ thấy được đường nét đại khái của Tầm Lại, ngoài ra không còn thấy thứ gì khác, dù là vậy thì loại áp lực kinh hoàng lòng người vẫn còn đó.

Tầm lại rủ mắt nhìn cô nương đang dán cả cơ thể lên người mình, đôi mày rậm nhíu chặt hơn.

Những tiếng bước chân đang đến gần. Rồi nó lại xa dần.

Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm.

“Thịnh Nhị cô nương, chắc ngươi nhìn nhầm rồi, chứ Đại cô nương đâu có ở trong đây.”

“Đúng thế, Hy nhi, nàng ấy không ở đây đâu.”

“Không thể nào, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tỷ ấy vào đây và chưa hề đi ra mà.”

“Nhưng không thấy nàng ấy ở trong này.”

“Sao ngươi biết nàng ấy chưa đi ra, chẳng lẽ ngươi vẫn luôn theo dõi Đại tỷ ngươi hả?” Một giọng nói trong trẻo của nữ tử từ cách đó không xa truyền lại.

Nghe thấy giọng nói này, Thịnh Lộ Yên mỉm cười.

“Sao…sao thế được chứ, Nguyệt Vi tỷ tỷ, muội không hề theo dõi Đại tỷ.”

Tạ Nguyệt Vi là đích thứ nữ của phủ Thừa Ân hầu và cũng là bạn tốt của Thịnh Lộ Yên.

“Không theo dõi, không theo dõi thì sao muội biết được tình hình bên này?! Hay là muội đang cố tình vu oan cho nàng ấy?”

“Muội…muội….muội không làm thế!” Thịnh Thần Hy phản bác.

“Nếu không làm thế, thì tại sao muội lại bịa ra những chuyện không có thực này? Sau khi đến đây Yên nhi thấy không khỏe, rõ ràng nàng ấy vẫn luôn nghi ngơi trong khuê phòng của ta, làm sao có thể xuất hiện trong một tiểu viện bỏ hoang của nhà bọn ta được?”

Bên ngoài lại vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Muội thật sự không làm thế….Muội cũng chỉ nghe người khác nói thôi.” Thịnh Thần Hy ngụy biện.

“Vừa nghe người khác nói đã không phân biệt trắng đen, ra sức vu oan, hủy hoại sự trong sạch của tỷ tỷ mình sao? Lòng dạ của muội cũng quá ác độc rồi đấy!” Người khác sợ hãi thế lực của phủ Thịnh Lăng hầu,  chứ Tạ Nguyệt Vi thì không sợ, từ nhỏ nàng đã chán ghét Thịnh Thần Hy, hôm nay nàng đã nắm được sơ hở của nàng ta thì đừng mong nàng nể nang gì.

Nàng cũng chẳng thèm nghe Thịnh Thần Hy bao biện mà lớn tiếng nói: “Người đâu, đưa Tứ công tử của Trần gia đi giải rượu. Nếu để ta nghe thấy ai nói lung tung, bắt gió bắt bóng ở bên ngoài, làm bẩn danh tiếng của Thịnh Lộ Yên thì đừng trách ta không khách khí!”

“Đương nhiên rồi, chúng ta đâu có nhìn thấy Thịnh Đại cô nương, làm sao có thể nói lung tung được chứ.”

“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là mấy lời nói suông của người khác, sao có thể tin được chứ.”

……….

“Bên ngoài đã dọn xong sân khấu, tổ mẫu bảo ta mời mọi người đi nghe kịch, đi thôi.” Tạ Nguyệt Vi nói.

Trước khi đi, nàng liếc về phía núi giả một cái.

Đợi bên ngoài trở nên yên tĩnh, Thịnh Lộ Yên vươn tay lần mò cơ quan trên tường. Vì bên trong khá tối, mà nàng thì chỉ tới đây hai ba lần, thế nên nàng không thể tìm được cơ quan trong chốc lát.

Vào lúc nàng đang tìm kiếm, chợt nghe tiếng khởi động cơ quan khe khẽ vang lên. Nàng không biết nó đã được mở ra, bàn tay vẫn đang mò mẫn trên tường vô tình chạm vào một bàn tay ấm áp.

Cửa núi giả mở ra, nơi tối đen như mực lại được ánh sáng chiếu vào.

Bấy giờ Thịnh Lộ Yên mới phát hiện ra cả người mình đã dán sát lên người đối phương lúc nào không hay.

Nhìn khuôn mặt đen ngòm của nam nhân trước mặt, nàng thật sự sắp ngượng chết rồi, vì thế nàng vội vàng nhấc chân muốn rời khỏi chỗ này. Tuy nhiên, có lẽ vì đã đứng quá lâu khiến hai chân nàng tê rần, vừa nhấc chân thì cả người đã ngả nghiêng rồi ngã vào một vòng ôm rộng lớn và rắn chắc.

Lồng ngực này cũng chỉ mềm mại hơn bức tường được làm bằng thạch bích vừa nãy một xíu, nhưng cú va này vẫn khiến cái mũi của nàng suýt nữa thì vẹo.

Không ngờ nàng lại làm người ta ngã xuống đất, lần này thật sự không thoát tội được rồi.

Nàng mở mắt ra, đưa mắt nhìn nam nhân đang bị nàng đè ra đất.

Ánh mắt của nam nhân hơi hơi hướng xuống đồng thời bắt gặp ánh mắt của nàng. Nàng chỉ thấy mắt hắn hơi híp lại, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt căng thẳng, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm.

Hắn như vậy là muốn nổi cáu sao? Nhớ đến những việc nam nhân này làm thường ngày, trái tim Thịnh Lộ Yên lập tức thắt lại. Song, nàng chưa kịp làm gì, thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thoắt cái vị trí của nàng với nam nhân này đã bị đảo ngược.  Ánh mắt của hai người giao nhau, qua vài nhịp thở, nam nhân nhanh chóng đứng dậy.

Thịnh Lộ Yên nhắm nghiền hai mắt, vô cùng ân hận.

Thấy nam nhân sải bước rời đi, nàng vội vàng cất tiếng: “Tầm đại nhân!”

Không được, nàng không thể để hắn rời đi như thế. Ngộ nhỡ chuyện vừa rồi bị hắn ghi thù trong lòng, không biết sau đó hắn có điều tra nàng hay không.

Tầm Lại dừng bước, nhưng không hề quay đầu lại.

“Ta….ta….” Thịnh Lộ Yên lấy khăn lau nước mắt, nước mắt cứ nối nhau rơi xuống ‘tí tách tí tách’.

Tầm Lại nghe thấy giọng nói đằng sau có vẻ không ổn, lập tức quay đầu nhìn.

Nữ nhi của thế gia vốn dịu dàng hòa nhã, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo vẻ kiêu ngạo, ấy vậy mà lúc này áo quần lại xộc xệch, khuôn mặt toàn nước mắt, nhìn trông vô cùng nhếch nhác.

“Từ nhỏ ta đã mất đi sinh mẫu, sức khỏe lại không được tốt, mỗi ngày đều sống rất khó khắn. Hôn sự của mình đã không được làm chủ, còn phải đề phòng người khác. Vừa nãy may có Đại nhân giúp đỡ, ta mới có thể giữ được danh tiếng, không mất đi trong sạch.”

Thịnh Lộ Yên đang giải thích cho một loạt hành động của mình ban nãy, nàng vừa nói vừa khóc nức nở.

“Chuyện vừa rồi, xin Đại nhân đừng nói ra ngoài. Nếu người nói ra ngoài, ta …. ta….ta chỉ còn đường chết mà thôi.” Nàng càng nói càng khóc đến thương tâm.

Tầm Lại dừng một chút, không nói một lời mà sải bước rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên nghĩ không ra hắn làm vậy là có ý gì? Trông cái vẻ trầm mặc của hắn, chắc sẽ không ra ngoài nói lung tung đâu nhỉ? Trong lúc nàng đang suy tư, chợt thấy nam tử phía trước đi được vài bước rồi dừng lại.

“Lúc ra cô nương nhớ chỉnh lại quần áo.” Nói xong, Tầm Lại đi thẳng.

Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, lập tức cúi đầu xuống nhìn áo quần của mình. Bấy giờ nàng mới phát hiện ra đai lưng bên eo không biết lúc nào đã bị nới lỏng, cổ áo hơi mở ra để lộ nước da trắng như tuyết cùng với cái yếm màu đỏ bên trong.

Nhớ đến ánh mắt khi bị nàng đè lên người của Tầm Lại vừa nãy, mặt nàng thoắt cái đỏ bừng, hận không thể tìm một vết nứt trên đất để chui vào.