Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 12: 12: Không Thị Tẩm





Thanh Anh từ lúc trở về cung chưa từng đi nơi khác, ban ngày cửa Dực Khôn cung cũng đóng lại, các phi tần bắt đầu tò mò về vị Nhàn quý nhân được hoàng thượng đem về này, nhưng từ ngày hồi cung, hoàng thượng chưa từng đến Dực Khôn cung.

Từ đó cũng có rất nhiều lời bàn tán, có người nói chẳng qua là hoàng thượng thời hứng khởi, rất nhiều ngày cũng không gọi thị tẩm, quý nhân này cũng không gây ra nhiều sóng gió, còn có người nói tính tình nàng cao ngạo lãnh đạm hoàn toàn không đem người bên ngoài để vào mắt, bởi vậy mất đi hứng thú của hoàng thượng.
Buổi tối hôm đó, sau khi dùng bữa xong, Thanh Anh đang tắm rửa chuẩn bị chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có động tĩnh: "Thỉnh an Hoàng Thượng." Hoàng thượng tay nói một câu: "Đứng lên đi" liền trực tiếp đi vào tẩm điện.

"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Thanh Anh cúi người hành lễ, không nhìn ra bất kỳ vui buồn nào trên mặt.

Hoàng thượng đỡ nàng đứng dậy: "Chuyển vào Dực Khôn cung lâu như vậy có quen không?"
"Tạ hoàng thượng quan tâm, tất cả đều tốt." Thanh Anh lùi về phía sau vài bước, vẫn cúi đầu, không nhìn hắn.
"Mấy ngày nay trẫm bận rộn chính sự, không đến thăm nàng được."
"Thần thiếp không sao, hoàng thượng không cần phải lo lắng."

Hoàng thượng vẫy tay, chỉ thấy Lý Ngọc từ cửa đi vào, dâng lên một cây trâm nói: "Đây là cây trâm hoàng thượng tự mình làm cho Nhàn quý nhân, dùng bạch ngọc cùng trân châu, làm thành hình cánh hoa hồng.

Ở đuôi trâm uốn thành vòng tròn, lại nối thêm một dây tua rua, hy vọng Nhàn quý nhân sẽ thích."
"Được rồi, trẫm cài nó cho nàng." Hoàng thượng cầm cây trâm, cài lên đầu nàng.
"Đẹp, rất đẹp! Trẫm thấy ngày thường nàng không dùng nhiều đồ trang sức, nhưng trang trí một chút, liền đẹp đến thập phần khiến người ta say mê."
"Thần thiếp đa tạ hoàng thượng." Thanh Anh đưa tay chạm vào tua rua kia, cảm xúc lạnh lẽo theo ngón tay trượt xuống.
Nhìn sắc mặt nàng không thay đổi, hắn tiến lên nhìn: "Không thích sao?"
"Lễ vật hoàng thượng tặng, đương nhiên thần thiếp rất thích."
"Nhưng sao nàng lại buồn?"
"Thần thiếp rất vui."
"Vui vẻ là tốt."
"Trẫm thấy nàng rất thích lục mai, chi bằng trẫm sai người tìm lục mai trang trí ở tẩm cung của nàng được không?"
"Không cần, lục mai phương bắc vốn khó sống, cho dù ép nó sống sót ở nơi này, cuối cùng nó cũng sẽ héo tàn, để nó ở phía nam vẫn là tốt hơn.

Nó thuộc về nơi nào, để nó ở nơi đó sẽ tốt hơn.

Hoàng thượng nói xem, có đúng không?"
Hoàng thượng nở nụ cười: "Hôm qua sinh thần hoàng ngạch nương, mọi người đều đi tặng quà cho người, nàng không đi, nhưng cũng không quan trọng, trẫm đã nói với hoàng ngạch nương nàng không thích náo nhiệt, chỉ là hôm qua hoàng ngạch nương nhận rất nhiều quà mừng, hoàng ngạch nương vui vẻ liền thưởng đồ cho lục cung, các phi tần đều tranh nhau lấy, nàng muốn gì?"
"Những thứ đó đều rất tốt sao?"
"Đồ hoàng ngạch nương ban thưởng cực kỳ tốt, bọn họ khokng dám qua loa."

"Vâng." Thanh Anh thản nhiên đáp.
"Nàng muốn gì? Trẫm phái người đem đến cho nàng, nếu không có, trẫm sẽ đến khố phòng chọn cho nàng."
"Sao hoàng thượng không đi tranh cho thần thiếp?" Thanh Anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt thăm dò của hắn nói.
Nghe nàng bỗng nhiên nói như vậy, hắn còn tưởng rằng nàng nguyện ý dựa vào hắn, trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ, chậm rãi nói: "Ở chỗ hoàng ngạch nương đều là các phi tần tranh nhau đồ, trẫm cũng không có hứng thú đi tham gia náo nhiệt này.

Nhưng nếu nàng muốn, trẫm sẽ lấy nó cho nàng." Hoàng thượng nói xong chạm vào tay nàng, ngón tay nữ tử mảnh khảnh thon dài, trắng nõn.

Tuy rằng từ nhỏ nàng lớn lên ở kinh thành, chỉ ở phía nam vài năm nhưng lại giống nữ tử sinh ra lớn lên ở Giang Nam.
"Cũng đúng, luận bản lĩnh cướp đoạt, ai có thể so sánh với hoàng thượng chứ?" Thanh Anh ngước mắt lên, trong ánh mắt không có một tia ấm áp.
Hoàng thượng tự mình nói: "Thời gian không còn sớm, hôm nay trẫm ở lại bồi nàng ngủ được không?"
"Thần thiếp không muốn." Thanh Anh cự tuyệt không cho phép hắn phản bác nửa phần, đột nhiên rút tay mình ra, cách xa hắn.

Dừng lại vài giây, tiếp tục nói: "Có phải hoàng thượng muốn nói thêm câu lời của hoàng thượng, không được từ chối? Đúng vậy, người là hoàng thượng, ai dám từ chối? Luận một lời cửu đỉnh, ai lại so sánh với người?"
"Bạo lực lạnh lùng của nàng, mỗi ngày như một con dao đâm vào lòng trẫm.


Mấy ngày nay trẫm không dám đến Dực Khôn cung thăm nàng, chính là sợ nhìn thấy thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của nàng, không nghĩ tới nàng kháng cự trẫm như vậy."
"Như thần thiếp đã nói, thần thiếp không muốn.

Là hoàng thượng cố ý ép thần thiếp vào cung."
"Trẫm sẽ không đến Dực Khôn cung nữa, về sau cũng sẽ không triệu nàng thị tẩm, mau ngủ đi." Hoàng thượng đứng dậy, lạnh lùng ra khỏi cửa, ban đêm gió lớn lại lạnh lẽo thổi vào mặt rất đau đớn.

Giống như những lời nàng nói: "Cũng đúng, luận bản lĩnh cướp đoạt, ai có thể so sánh với hoàng thượng chứ?" "Lời người nói ai dám từ chối?" Những lời này như một con dao đâm vào lòng hắn.
"Cung tiễn hoàng thượng." Thanh Anh quỳ xuống hành lễ.
Lý Ngọc nhìn gương mặt u ám của hoàng thượng từ Dực Khôn cung đi ra, không dám hỏi thêm nửa câu, vội vàng vàng đi theo.
Bước chân của hoàng thượng rất dài, Lý Ngọc đi theo phía sau sắp theo không kịp, một đường chạy theo trở về Dưỡng Tâm điện..