Hoàng thượng nổi giận cực độ, Như Ý bị chạm vào chỗ đau, Uông Phù Chỉ nhìn trong lòng rất thống khoái, ở đó cười điên cuồng không ngừng.
Giờ này khắc này, nhìn thấy tình cảnh đã như vậy, Tư Nhược không để ý đến, quỳ gối trước mặt Uông Phù Chỉ, không ngừng dập đầu: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương thứ tội, tất cả đều là chủ ý của nô tỳ, tất cả đều là nô tỳ sắp xếp sau lưng, không liên quan đến nương nương, là nô tỳ một mực châm lửa bên tai nương nương, nếu hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương trách phạt, nô tỳ nguyện ý chịu tội!"
Uông Phù Chỉ bật khóc: "Tư Nhược ngươi đang nói bậy sao? Mau im miệng lại!"
Tư Nhược không quan tâm tiếp tục nói: "Nô tỳ rắc phấn hoa có độc lên quần áo của công chúa, nương nương không biết gì hết!"
Như Ý nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Uông Phù Chỉ, có lẽ nàng ta không liên quan đến chuyện kia.
Hoàng thượng lại không nghĩ như vậy, nhìn hai chủ tớ quỳ trên mặt đất, hai người kêu gào, càng mất kiên nhẫn, chuyện của Cảnh Mặc là Phù Chỉ phân phó làm, hay là ả tiện tì kia làm, cũng không sao cả, hắn muốn bọn họ phải chết.
Hoàng thượng bình tĩnh nói: "Nếu là ả tiện tỳ ngươi gây ra, vậy trước tiên trẫm đưa ngươi lên đường trước."
Tư Nhược dập đầu nói: "Tạ ơn hoàng thượng."
"Sau đó trẫm sẽ giết ngươi!"
Lý Ngọc nghe không rõ, chậm rãi đi ra nói: "Hoàng thượng vừa mới tế tự Phật tổ, lại sắp nghênh đón yến tiệc rằm của công chúa, theo lý, không nên dính máu."
Hoàng thượng nhướng mày: "Nếu không thích hợp để xảy ra chuyện đẫm máu, vậy nên để tiện tỳ này chịu tra tấn, lập tức hành hình, Lý Ngọc ngươi tự mình xem."
Tư Nhược có chút buông lỏng, có thể bảo vệ nương nương trong một khoảng thời gian, ả ta chết không hối tiếc.
Uông Phù Chỉ suy sụp, nàng ta nắm chặt vạt áo của Tư Nhược, khóc như hoa lê đái vũ, mọi suy nghĩ đều mất đi, tê tâm liệt phế.
Tư Nhược cười nói: "Nương nương, kiếp này duyên bạc, nếu có kiếp sau, nô tỳ hy vọng có thể gặp lại nương nương, kiếp này tuyệt đối không hối hận!"
Tư Nhược bị lôi đi, Uông Phù Chỉ yếu ớt ngã xuống đất, giơ tay lên: "Tư...!Tư Nhược, đừng, đừng!"
Dung Bội ở một bên nhìn không vừa mắt: "Đôn phi là đang muốn làm gì đây?"
Một lúc lâu sau, Uông Phù Chỉ trừng mắt, giết cô ta, giết cô ta.
Ả ta nhanh chóng rút trâm cài tóc ra, mạnh mẽ lao về phía Như Ý, Dung Bội kinh sợ lớn tiếng kêu: "Người đâu, mau tới người hộ giá!"
Như Ý sợ tới mức nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy: "A!" cây trâm cài bén nhọn kia hung hăng cắm rất sâu vào ngực hắn.
Nàng đoán được điều gì đó, vừa mở mắt ra, nhìn thấy hắn đang đứng đưa lưng về phía nàng, giang hai tay ra, trên mặt đất có máu đỏ tươi không ngừng nhỏ xuống, trong nháy mắt lòng nàng như tro tàn.
Khi Tiến Bảo dẫn người đưa Uông Phù Chỉ xuống, hoàng thượng đã nằm trong lòng của Như Ý, hắn mặc một bộ thường phục màu vàng, hiện tại lại bị nhuộm thành màu cam, ngực hắn chảy rất nhiều máu.
Như Ý bật khóc, nắm chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay nàng có một mảnh ẩm ướt.
Người nam nhân cao lớn rắn chắc trong ngực, môi tái nhợt, đang thở hổn hển, từng giọt nước mắt của Như Ý rơi xuống má hắn, hắn dùng hết sức giơ tay lên lau nước mắt ấm nóng của nàng, Như Ý kéo tay hắn áp lên mặt mình.
"Hoàng thượng không thể bỏ thần thiếp lại, người không thể bỏ thần thiếp lại! An Ý còn chưa đầy tháng!"
"Như....!Ý." Hắn khó khăn gọi tên nàng.
"Như...! Ý, trẫm rất hối hận, nhưng...." Hắn cười tuyệt vọng, liều mạng nói chuyện, hắn nghĩ, đây có thể là lần cuối cùng, hắn nuốt xuống cổ họng.
"Nhưng, chỉ có nàng, chỉ có nàng mới khiến trẫm hối hận...!Cảnh Mặc, và nàng....!Trẫm không cô đơn...!không phải là...!thiên tử cô độc...!Kiếp này coi như cũng không có gì phải hối tiếc.....".