Tối đến, hoàng thượng trở về Thanh Yến Cửu Châu hắn vừa bước vào tẩm điện liền nhìn thấy Như Ý ngồi ở bên bàn gỗ tử đàn xuất thần.
Hắn nhẹ giọng gọi nàng, không đợi nàng nói chuyện, hắn đã ngồi xuống với nàng, hắn ôm nàng vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Sao vậy?" nàng lắc đầu.
Hắn đột nhiên nhớ tới Lý Ngọc nói hôm nay Uông Phù Chỉ đến Thanh Yến Cửu Châu: "Hôm nay Đôn phi đến?" hắn giả vờ không để ý tới: "Vậy hai người đã nói chuyện gì?" Như Ý vùi đầu vào cổ hắn: "Hôm nay nàng ta bồi thần thiếp cùng cảm tạ thần thiếp." Nàng dừng lại một lúc: "Nàng ta cảm ơn thiếp phái Dung Bội đến thăm, cảm ơn đã phái Giang Dữ Bân đến xem vết thương ở chân nàng ta." Hắn vươn tay ấn nhẹ thắt lưng của nàng, lực đạo vừa phải.
Vừa chăm chú nghe nàng nói: "Sao lâu rồi mới đến cảm tạ nàng?" trong lòng hắn có chút nghi ngờ.
"Cho nên nàng ta liền đến bồi tội, nàng ta nói vết thương ở chân đã tốt hơn, chỉ là mấy ngày nay là ngày giỗ của cha mẹ nàng ta, mấy ngày nay ở Mẫu Đơn đình niệm kinh Phật, sợ va chạm với thần thiếp đang mang thai, lại chậm ngày mới đến hôm nay, cũng coi như nàng ta có tâm."
"Ngược lại trẫm chưa từng nghe nói qua Uông Thành có ca ca hay đệ đệ, nhưng nghe nói năm đó thê tử Uông Thành khó sinh một xác hai mạng, về sau Uông Thành không cưới vợ nữa, nhưng Đôn phi này đích thực là cháu gái của hắn." Như Ý thở dài: "Đây là chuyện gia đình, lại là chuyện thương tâm, không nói ra bên ngoài cũng rất bình thường." Hắn nghe đến đây giật mình hiểu được tâm tư của nàng, hắn ôm nàng lên đặt nàng trở lại giường, hắn thấy trong mắt nàng lộ ra tâm tư: "Cho nên đây là nàng đau lòng cho người khác?" Nàng gật đầu.
Một lúc lâu sau, hai người bọn họ không lên tiếng.
Hắn vén chăn lên muốn đắp cho nàng: "Trời đã khuya, nàng đi ngủ trước, lát nữa trẫm đi tắm." Nàng cầm tay hắn: "Thần thiếp chưa muốn ngủ, hoàng thượng đi tắm đi, thần thiếp muốn đợi người." Hắn cười, hôn lên trán nàng: "Được, trẫm sẽ nhanh trở lại." Khi hoàng thượng ra khỏi tẩm điện, nàng nghe những người phía sau trêu đùa: "Tắm rửa sao có thể qua loa được! Hoàng thượng phải sạch sẽ."
Khi hoàng thượng trở lại tẩm điện, nhìn thấy nàng ngồi trên giường, hắn thấy nàng thường xuyên xuất thần như vậy, nắm tay nàng ngồi xuống: "Lại nghĩ về Đôn phi?" nàng lắc đầu: "Không phải vậy." Hắn đưa tay nhéo mũi nàng: "Bây giờ nàng không nhớ nàng ta cũng không nhớ trẫm nữa?" Như Ý cười: "Hoàng thượng, người rảnh rỗi hãy đi thăm nàng ta." Hắn hít sâu rồi ôm nàng: "Đau lòng cho nàng ta?" "Ừm."
"Nhưng trẫm sợ nàng không vui, dù sao chuyện trước đó cũng khiến nàng buồn." Như Ý vỗ vai hắn: "Lúc đầu nhìn nàng ta có vài phần giống thần thiếp và Ý Hoan, hôm nay khi nàng ta đến, thần thiếp cảm thấy nàng ta đã thay đổi thành một người khác không còn hoạt bát như ngày xưa, hơn nữa Phù Chỉ đối với người cũng là thật lòng." "Nhưng Như Ý, trái tim của trẫm chỉ giành cho nàng, ngay cả khi nàng ta đối xử với chân thành với trẫm, nhưng tất cả những gì trẫm làm chỉ có thể cho nàng ta quyền lực cùng hậu vị."
"Hoàng thượng đã nói tâm của người ở chỗ thần thiếp, vậy thần thiếp liền biết, người mau đi thăm các muội muội trong cung, ở lại chỗ các nàng, thần thiếp thật sự không để ý." Trong mắt nàng đều là chân thành, hắn nhìn trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Nàng nhìn hắn ngây người, lắc lắc cánh tay hắn: "Đi đi.
Cũng thuận tiện để thần thiếp thư giãn." Hắn vừa nghe lời này lập tức nhìn nàng: "Thì ra chỉ vì trẫm không ở đây quản nàng."
Như Ý bật cười: "Không có, nhưng cả ngày người ở đây quả thật có chút khiến người ta thấy phiền!" Hắn có chút tức giận nhéo mặt nàng, kỳ thật không đau lắm, Như Ý kêu lên một tiếng, "Không đau lắm!" "Nếu hoàng thượng đã đồng ý, vậy thần thiếp sẽ đi ngủ!" hắn mở to mắt nhìn nàng, chỉ là nàng không để ý vén chăn lên nằm xuống đi ngủ.
"Này, nàng chậm một chút!"
Quên đi, tâm tư của nàng, thiện lương của nàng hắn đều hiểu..