Hoàng thượng sợ Như Ý ngồi thuyền xe vất vả cơ thể không chịu được liền phân phó Giang Dữ Bân lúc nào cũng phải đến chữa trị cho nàng đề phòng vạn nhất.
Hoàng thượng cũng lo cho sức khỏe của nàng, thuyền xa mệt nhọc sợ nàng chịu không nổi, nhưng hắn biết cho dù nàng thật sự mệt cũng không nói với hắn một câu.
Trong ngự thuyền của hoàng thượng có một người đang chống tay lên trán, không biết suy nghĩ cái gì.....
Sau mấy ngày di chuyển, cuối cùng cũng đã đến kinh thành, tinh thần Như Ý sớm đã không tốt lắm, lúc ở trong thuyền miễn cưỡng cố gắng chống đỡ tinh thần, nhưng trong lòng nàng thương nhớ Vĩnh Cơ, phải tự nhủ mình phải kiên trì, Dung Bội nhìn sắc mặt nàng không tốt, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, Như Ý cũng chưa bao giờ gọi Giang Dữ Bân nửa câu, nàng không muốn uống thuốc nữa.
Sau khi về đến Tử Cấm Thành, thái hậu và hoàng thượng đi trước, tất cả mọi người trong cung đều ra tiếp đón.
Hải Lan cũng không ngạc nhiên, đưa Vĩnh Kỳ cùng Vĩnh Cơ đứng trước đoàn người tiếp ứng, cách một đoạn, nàng nhìn Hải Lan, rồi lại nhìn Vĩnh Cơ.
Lúc này, trên mặt Như Ý lộ ra nụ cười, trong lòng hắn phảng phất có được một tia trấn an, hoàng thượng biết nàng vì nhìn thấy Vĩnh Cơ mà mỉm cười, chính hắn cũng vui vẻ, nhưng cũng cảm thấy áy náy, hắn cũng biết mình đã đối xử không tốt với Vĩnh Cơ, cho dù hắn và nàng có khó xử, hắn cũng hiểu được sau này phải đối xử tốt với Vĩnh Cơ, vĩnh cơ là đứa con duy nhất của bọn họ, là duy nhất!
Bọn họ từng bước từng bước đi vào Tử Cấm Thành, Hải Lan dẫn đầu đoàn người bước đến thỉnh an, thái hậu ở chính giữa lên tiếng trước, bà khen ngợi Hải Lan xử lý rất tốc các việc trong cung, hoàng thượng ở một bên cũng tán thưởng.
Hải Lan quay sang nhìn Như Ý, thân thể của tỷ tỷ cũng đã hồi phục, không còn gì đáng ngại, tuy nói trước đó nàng nhận được thư của Dung Bội, nhưng hôm nay tự mình nhìn thấy tỷ tỷ mới có thể thực sự an tâm, Như Ý cũng mỉm cười nhìn Hải Lan.
Vĩnh Cơ tiến lên hành lễ, hai mắt đã đẫm nước mắt, đúng vậy, nếu hôm đó nàng không qua khỏi, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy hài tử của mình nữa.
Vĩnh Kỳ cũng tiến lên thỉnh an, nàng rất vui mừng.
Hoàng thượng tâm tư của nàng, biết nàng nhớ Vĩnh Cơ và Vĩnh Kỳ, lấy điều này làm dịu trái tim nàng: "Du phi ở trong cung tậm tâm tận lực, trẫm và hoàng hậu cảm thấy rất vui vẻ, hôm nay liền cho phép Du phi cùng Vĩnh Kỳ, Vĩnh Cơ dùng bữa với hoàng hậu, cũng để huynh đệ hàn huyên với nhau! Tối nay trong cung tổ chức yến tiệc, mọi người hãy đến đúng giờ, bây giờ lui về cung của mình nghỉ ngơi đi." Như Ý cười nhạt nói tạ ơn hắn, mặc dù là một nụ cười nhạt, nhưng hoàng thượng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc này Vĩnh Kỳ và Vĩnh Cơ rời khỏi thượng thư phòng tới Dực Khôn cung để dùng thiện.
Trong Dực Khôn cung vô cùng náo nhiệt, Hải Lan ngồi ôm tay, Như Ý bị hành động này của nàng chọc cười.
"Nhìn tỷ như vậy làm gì? Thật là đáng sợ!"
Hải Lan cũng cười: "Tỷ tỷ không biết, tỷ dọa chết muội, mỗi ngày muội đều lo lắng đề phòng, ăn không ngon ngủ không ngon, tỷ tỷ đang ngồi ở đây mỉm cười, muội cũng an lòng!"
"Đúng, là tỷ không tốt, là muội lo lắng!" Như Ý nói xong nhìn Hải Lan mím môi không khỏi bật cười ra tiếng.
Hải Lan thấy bộ dáng của nàng như vậy cũng nở nụ cười.
Dực Khôn cung vang lên tiếng cười.
"Vĩnh Cơ bị hạ độc, có để lại di chứng gì xấu không?"
Sắc mặt Hải Lan tối đi không ít: "Tỷ tỷ, là muội không tốt, không cẩn thận chăm sóc cho Vĩnh Cơ suýt chút nữa còn khiến.....!Đều do muội bất cẩn, may mà thái hậu phát hiện kịp thời, Vĩnh Cơ ăn không nhiều, cơ thể cũng không có gì đáng ngại, xin tỷ tỷ trách tội." Hải Lan nói xong đứng dậy quỳ trên mặt đất, Như Ý thấy vậy vội vàng đỡ nàng lên: "Đây không phải lỗi của muội, muội ở trong cung còn lo lắng cho Vĩnh Kỳ, khó tránh để người ta lợi dụng sơ hở, thật sự không phải lỗi do muội." Như Ý đỡ nàng ngồi xuống.
Hải Lan cũng gật gật đầu, nhìn về phía nàng lại muốn nói lại thôi.
"Tỷ tỷ, Vệ thị hiện tại ác có ác báo, tỷ cùng Hoàng thượng....!Vẫn còn lạnh nhạt sao? Muội nghe nói tỷ tỷ hôn mê hoàng thượng đều cẩn thận chăm sóc tỷ, lau mặt đút thuốc, còn có chuyện hôm sinh thần, chướng ngại lớn nhất giữa tỷ tỷ và hoàng thượng đã bị loại bỏ."
Sắc mặt Như Ý cực kỳ bình thản: "Những chuyện muội nói sao tỷ không biết? Nhưng mấy năm nay hắn lưu lại nút thắt trong lòng tỷ sợ nhất thời chưa xóa bỏ được, hiẹn tại tỷ chỉ muốn nhìn thấy Vĩnh Cơ bình an trưởng thành, cũng muốn nhìn thấy Vĩnh Kỳ thành gia lập thất, có con, còn những chuyện khác để sau hãy nói." Hải Lan thấy nàng như thế cũng không tiện lên tiếng.
Hải Lan cùng nàng nói chuyện, hai người đã lâu không gặp mặt, may mà tỷ tỷ của nàng còn sống, cũng không phải bình thủy tương phùng mà là thiên nhân vĩnh viễn cách.
Các nàng nói rất nhiều chuyện.
Hai người biết nhau cho dù ở đâu cũng tìm thấy được nhau, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào Dực Khôn cung..