Đan Chu đang muốn phẩy tay áo rời đi, bỗng nhiên từ con đường mòn dưới chân, một thanh âm non nớt bay vài tai y: “… Yến Yến ca, ca nói nó không phải trứng chim, vậy là trứng gì?”
Yến ca? Chẳng lẽ là Yến trong Thẩm Yến? Chẳng lẽ đây là nơi Thanh Tịch ở khi còn là phàm nhân?
Đan Chu lập tức ngưng mắt nhìn lại. Phía dưới có hai hài đồng, một cao một thấp, nam hài ước chừng sáu bảy tuổi, thiếu niên cao hơn khoảng mười hai mười ba tuổi, nam hài đang níu lấy tay áo thiếu niên, không ngừng gọi: “Yến ca ca…”
Đan Chu trong lòng xao động, nheo mắt.
Thiếu niên mười hai mười ba kia vẫn còn nhỏ, nhưng hình dáng lờ mờ có nét của Bích Hoa Linh Quân hiện giờ.
Yến ca, Thẩm Yến, quả là vậy.
Đan Chu nhịn không được mỉm cười. Thật sự là được một niềm vui ngoài ý muốn.
Y vốn muốn tra thử Thanh Tịch khi là phàm nhân, nhưng không ngờ đánh bậy đánh bạ, không những thấy được Thanh Tịch lúc là phàm nhân, mà còn là bộ dáng trẻ con này. Nếu đã ở trước mắt, đương nhiên không thể buông tha.
Đan Chu mỉm cười ghi nhớ diện mạo người thiếu niên kia trước mặt, trong lòng nhộn nhạo không thôi. Thì ra thiếu niên Thanh Tịch xinh xắn như vậy, mặt mày, miệng mũi, thân hình… Đan Chu cảm thấy chỗ nào cũng phù hợp với khẩu vị của mình.
Tiểu nhi sáu bảy tuổi bên cạnh có vẻ phiền phức, cứ lôi kéo tay áo thiếu niên, không để ý dưới chân liền vấp một cái, một đôi mắt đen láy chớp chớp, cũng tính là đáng yêu, đáng tiếc trên mặt dính đầy bùn đất cỏ vụn, lem nhem hết cả.
Cậu nhóc dường như muốn hỏi cái gì, luôn miệng líu ríu gọi Yến ca.
Đi đến dưới tàng cây, thiếu niên Thẩm Yến cúi người, lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt hài đồng: “Sắp trưa rồi. Má Từ sẽ đến gọi chúng ta về ăn cơm, nếu biết chúng ta lén chạy ra ngoài, khẳng định sẽ bị cha mắng.”
Đan Chu mỉm cười nhìn, hài đồng kia hẳn là đệ đệ của Thanh Tịch, Thanh Tịch quả nhiên từ nhỏ đã hiểu chuyện, rất biết chăm sóc người khác.
Hài đồng bị lau mặt lập tức dùng sức gật đầu: “Ca ca, bằng không đệ chạy ngay ra ao rửa mặt cho sạch, như vậy liền nhìn không ra. Ca ca…”, cậu cẩn thận đưa thứ trong tay về phía trước, “Hay là trước cứ đem quả trứng này về giấu trong phòng đệ đã, có được không?”
Thiếu niên Thẩm Yến cau mày: “Ai nha, Tiểu Bát, đệ thật sự muốn giữ quả trứng này sao? Ném đi, ca nghe A Thắng ở trù phòng nói, trứng để lâu sẽ hư mất!”
Hài đồng tên Tiểu Bát dùng sức lắc đầu: “Sẽ không hư, trứng có thể ấp ra chim non!”
Thiếu niên Thẩm Yến nói: “Trứng rùa cũng có thể ấp ra rùa con!”
Thẩm Yến giảng giải nhưng Tiểu Bát không nghe, hắn tức giận xoa trán, nặng nề mà lau vết bùn cuối cùng trên mặt Tiểu Bát: “Được, vậy đệ cứ ôm nó ở trong chăn ấp ra rùa con đi!”, nói xong xoay người bỏ đi.
Tiểu Bát đang ôm trứng đứng tại chỗ ngơ ngác, hít hít mũi, la lên: “Yến ca ca chờ đệ với…”, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo huynh trưởng.
Hai thân ảnh một cao một thấp ảnh đi xa, Đan Chu vẫn ở trên tàng cây, thần sắc ngưng trọng, vẫn không nhúc nhích.
Quả trứng hài tử Tiểu Bát đang ôm không phải trứng chim lại càng không phải trứng rùa. Quả trứng này, đốt thành tro thì lão nhân gia vẫn nhớ rõ.
Năm đó tiên ma đại chiến, y tự thiêu thân làm tiên hỏa thiêu huỷ Ma tộc, bản thân quay về làm một quả trứng, nhưng trứng này nếu rơi vào tay tàn dư Ma tộc, bị đập vỡ hay bị nấu lên cũng khó mà nói. Vì thế y dùng chiêu kim thiền thoát xác, bứt một cọng lông phượng hoàng hóa thành quả trứng khác, chính mình lại ẩn thân mà đi, rơi vào tiên trì ở thiên giới, hóa về thành trứng phụng, ẩn sâu xuống nước, yên lặng tu dưỡng.
Lại nói trong trận chiến ấy, Ma tộc bị tiêu diệt không còn một mảnh. Quả trứng do phụng mao hóa thành rơi xuống phàm giới.
Trên quả trứng đó, Đan Chu làm tiên pháp, dù y ngủ say nhưng vẫn có thể cảm ứng được phụng mao đản cùng với mọi việc xung quanh nó. Vốn y định nếu nọ bị Ma tộc mang về, còn có thể tra xét một chút nội tình Ma tộc, không nghĩ tới trứng rơi xuống phàm gian, còn rớt vào một vùng biển, động tĩnh gì cũng chưa tra được, Đan Chu liền an an ổn ổn ngủ trong quả trứng thật ở thiên đình.
Thật lâu thật lâu sau, biển cả mà phượng mao đản rơi xuống biến thành đất liền, lại từ đất liền mà thành bãi sông, có một ngày, hai hài đồng trốn nhà ra ngoài chơi đến bãi sông nghịch cát, phát hiện quả trứng liền ôm về nhà. Đây là một chút ký ức còn lại trong đầu Đan Chu vốn đang ngủ say trong quả trứng thật.
Y chỉ có chút ấn tượng với hài tử Tiểu Bát kia, lại không tưởng tượng được Bích Hoa Linh Quân lại là huynh trưởng của cậu nhóc.
Nếu vậy, bổn tọa và Thanh Tịch đã có duyên phận từ rất lâu trước kia rồi sao?
Chẳng lẽ bởi vì lần quả trứng này, khiến cho hắn quyết định cầu đạo tu tiên?
Bích Hoa Linh Quân lúc này Đan Chu quả thật không biết chút gì. Y quyết định quan sát tiếp.
Y vẫn ẩn thân trên không trung, theo sau thiếu niên Thẩm Yến.
Nơi đây đúng thật là Thẩm phủ. Thẩm gia là phú thương, quý phủ thập phần xa hoa, Bích Hoa Linh Quân ở trong nhà đứng hàng thứ bảy, hài đồng Tiểu Bát là đệ đệ của hắn, thứ tám. Cha của Thẩm Yến tổng cộng có bốn vị phu nhân, lão thái gia và thái phu nhân đều còn tại thế. Lúc ăn cơm, một nhà Thẩm gia cùng ngồi quanh bàn cơm, thập phần náo nhiệt. Đan Chu nghe mấy người nhũ mẫu nha hoàn nói chuyện phiếm, hình như có một vị phu nhân đã qua đời, chính là thân mẫu của Tiểu Bát, khi sinh Tiểu Bát do khó sanh mà chết. Sau khi bà mất, nương của Thẩm Yến trở thành chính thất, đem Tiểu Bát về nuôi nấng như con ruột, rất mực yêu thương, cho nên tiểu bát mới thích bám lấy Thẩm Yến.
Bích Hoa Linh Quân ở thiếu niên thời gian vô cùng nghiêm cẩn đoan chính. Ăn cơm xong, ngủ trưa nửa canh giờ, thức dậy liền bắt đầu đọc sách viết chữ. Tiểu thư đồng ở một bên thêm trà, thế nhưng hắn lại không hề để ý tới, trà sắp nguội vẫn chưa thấy uống. Đan Chu ở một bên nhìn, thầm nghĩ, Thanh Tịch trước đây chính là một người rất cần được chiếu cố.
Bên ngoài thư phòng Thẩm Yến, nhũ mẫu nha tụm lại nhỏ giọng nói chuyện, “Yến thiếu gia khi đọc sách là không quản gì xung quanh hết, ta nói nha, tương lai nhất định thi đỗ trạng nguyên!”
“Ngày hôm nay Bát thiếu gia cũng thật ngoan ngoãn, không đến quấy rầy Yến thiếu gia đọc sách.”
Một nhũ mẫu che miệng cười nói: “Bát thiếu gia sao? Ta vừa rồi nghe có người nói, nó hôm nay ăn cơm xong liền leo lên giường, kéo chăn trùm kín đầu, ở trong chăn một mình thầm thầm thì thì cái gì đó, có thể bây giờ còn chưa dậy đâu! Đứa nhỏ này cũng thật kỳ quái, đúng là không cùng một mẹ với Yến thiếu gia.”
Đan Chu ở trong này thiếu niên Thanh Tịch đọc sách hồi lâu, đang cảm thấy hơi buồn chán, nghe xong những lời này, liền đi xem Tiểu Bát ra sao rồi.
Phòng ngủ của Tiểu Bát cách thư phòng của Thẩm Yến khá xa, cũng may thằng bé giấu cái trứng biến từ phượng mao trong phòng nên Đan Chu dựa vào khí tức dễ dàng tìm tới. Tiểu Bát cuộn mình trong chăn, ôm chặt phượng mao đản vào lòng, ngủ say.
Đan Chu nhịn không được buồn cười, đứa nhỏ này, thật đúng là muốn ấp trứng. Nếu thật chỉ là một quả trứng bình thường, bị cậu bé ôm như vậy chắc đã sớm nát như tương rồi.
Y còn nhớ lúc ấy mình đang ngủ say, bỗng nhiên cảm ứng được khí tức trong veo mà ấm áp, dường như từ phượng mao đản truyền tới. Y liền ngưng thần, nghe thấy thanh âm líu ríu của một hài đồng, “Ngươi có thể nở thành chim non không? Ngươi có thể nở thành chim non không…”
Đan Chu cẩn thận nhìn Tiểu Bát, cậu nhóc rửa mặt sạch sẽ, lộ ra dung mạo tinh xảo, vô cùng đáng yêu.
Đan Chu cười cười. Lại thong thả đi nhìn Thẩm Yến.
Tới nửa đêm, Đan Chu nhìn thấy Thẩm Yến đã ngủ liền trở lại phòng Tiểu Bát một chút, cậu nhóc cư nhiên còn chưa ngủ, ôm phượng mao đản nhỏ giọng nói chuyện: “Ngươi sẽ biến thành con gà con sao? Hay là chim non? Cũng có thể là rùa con. Tóm lại ta sẽ hảo hảo mà nuôi ngươi.”
Đan Chu đứng ở bên giường, nhịn không được lại lộ ra ý cười.
Một hài đồng nho nhỏ, lại yêu quý quả trứng vô tình nhặt được như thế, thậm chí còn nói sẽ hảo hảo mà nuôi, tuy rằng lời trẻ con nói không thể cho là thật, nhưng cậu nhóc lúc này, cũng tính là một loại phàm tình đi.
Ít lâu sau, Tiểu Bát ôm phượng mao chìm vào giấc ngủ, Đan Chu đứng một lúc lâu bên giường.
Y còn nhớ hơi thở của đứa bé này theo phượng mao đản truyền tới, y ở trong tiên trì trên thiên đình cảm ứng được rất rõ ràng, có thể là bởi vì như vậy, y rất thích những thứ cho cảm giác ấm áp. Nên sau đó mới chọn Thanh Tịch.
Thiếu niên Thẩm Yến mỗi ngày đều trôi qua bình thản, đọc sách, ăn cơm, nghỉ ngơi, hoặc chơi đùa với Tiểu Bát cứ sống chết đến quấn lấy hắn.
Tiểu Bát trộm tay kéo thiếu niên Thẩm Yến đi xem phượng mao đản, thiếu niên Thẩm Yến vẫn như cũ khinh thường hỏi: “Tiểu Bát, đệ bắt nó nằm trong chăn nhiều ngày như vậy, chắc nó hư rồi, nếu bị phụ thân biết nhất định sẽ đánh đệ đó, mau vứt đi. Ca ca mua cho đệ đường nhân để ăn, có được không? ”
Tiểu Bát phồng má: “Đệ mặc kệ, nó nhất định có thể ấp ra con gà con mà.”
Thiếu niên Thẩm Yến thở dài, bỏ đi.
Đan Chu ở một bên nhìn, thầm nghĩ, thế sự quả nhiên thú vị, Thanh Tịch lúc này, đối với quả trứng từ phượng mao của y hóa thành vô cùng lãnh đạm, Tiểu Bát thì lại xem nó như trân bảo. Ai biết bao nhiêu năm sau, Thanh Tịch cùng ta là như thế, Tiểu Bát này không biết đã luân hồi mấy đời mấy kiếp, lại ở phương nào?