Như Ý Đản

Chương 37




Bích Hoa Linh Quân nhẹ nhàng vuốt ve tiểu kỳ lân đang say ngủ trong lòng mình, nói với Phù Lê nói : “Tiểu tiên phụng chỉ xuống trần tra vụ việc kia, cho tới hôm nay đã đi xem một vòng kinh thành, vẫn chưa nhìn ra nguyên nhân khiến đế vương phàm gian cuồng loạn, không biết sau lưng có cái gì quấy phá hay không, bất quá chuyện này hẳn là khó tránh khỏi pháp nhãn của Đế tọa, không biết liệu Đế tọa có thể chỉ điểm cho tiểu tiên đôi chút?”

Phù Lê lim dim mắt suy nghĩ: “Ừm, tiểu thần tiên này, nói chuyện thực dễ nghe, chỉ bằng phần khiêm cẩn này của ngươi, bổn tọa liền nhìn ngươi thấy rất vừa mắt.”

Bích Hoa Linh Quân im lặng cười cười, Đan Chu xen vào: “Tất nhiên rồi, ta có bao giờ nhìn lầm người chứ.”

Bích Hoa Linh Quân khụ một tiếng: “Cái kia, Đế tọa…”

Cái đầu thằn lằn cực đại của Phù Lê hơi ngẩng lên: “Đan Chu, ngươi đã một bó lớn tuổi rồi, nói chuyện vẫn là vô liêm vô sỉ, ta vốn không muốn trước mặt vãn bối lại bóc mẽ ngươi, nhưng ngươi nói coi cặp mắt chim trĩ của ngươi ngoài mấy tiểu thần tiên thanh tú thì còn thấy được cái gì khác đâu?”

Đan Chu rộng lượng mỉm cười: “Phù Lê a, chúng ta thật vất vả mới gặp mặt, bất kể như thế nào ta sẽ không tính toán với ngươi, ta luôn luôn không thèm để ý cách nhìn của người ngoài, không như ngươi năm đó ngươi, thường xuyên vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh mà tính toán chi li, chỉ biết ngoài mặt mà không thấy bên trong, cho nên qua nhiều năm như vậy, ngươi so với ta vẫn là nông cạn.”

Phù Lê tiếp tục quơ quơ đầu: “Ừ, nói trong mắt của ngươi chỉ biết có dung mạo mấy tiểu thần tiên là ta nông cạn, ngươi quả thật coi trọng không phải chỉ riêng dung mạo, còn có thân thể.”

Bích Hoa Linh Quân tiếp tục khụ một tiếng: “Cái kia… Nhị vị Đế tọa…”

Phù Lê lắc lắc đầu, từ cổ họng vang lên tiếng cười trầm thấp, một đôi mắt thằn lằn lại nhìn về phía Bích Hoa Linh Quân: “Tiểu thần tiên, lão chim trĩ có tặng lông của hắn cho ngươi không? Nếu hắn có tặng, ngươi phải cẩn thận đó, nếu hắn ngay cả lông đuôi cũng tặng, vậy ngươi càng phải đặc biệt lưu ý. Ặc, hắn không phải đã từng đề cập hai chữ “song tu” với ngươi luôn rồi chứ…”

Thần sắc của Đan Chu rốt cục cũng thay đổi, Bích Hoa Linh Quân lại khụ một tiếng: “Cái kia…” Đan Chu liếc nhìn Bích Hoa, rồi sau đó vẫn như cũ bắt chéo hai tay, vân đạm phong khinh cười cười: “Nga, ta khi tuổi trẻ quả thật đã làm vô số chuyện hoang đường, những chuyện đó cho tới bây giờ ta chưa từng giấu diếm, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy năm đó buồn cười, giờ đã biết cái gì là toàn tâm toàn ý, một hồi chuyện cũ đã sớm thành mây khói…”

Y vừa nói vừa thong thả đi đến bên cạnh Bích Hoa Linh Quân, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào chòm râu của tiểu kỳ lân đang ngủ say, ấm giọng, “Thanh Tịch, khanh nếu có chính sự cần hỏi Phù Lê, không tiện ôm nó thì để ta thay khanh ôm một chút đi.”

Bích Hoa Linh Quân không nói gì, đưa tiểu kỳ lân trong lồng ngực qua cho Đan Chu, Đan Chu thần tình từ ái mỉm cười ôm lấy tiểu kỳ lân, hữu ý vô ý liếc Phù Lê một cái, sau đó chậm rãi đi qua một bên, cũng giống như Bích Hoa Linh Quân lúc nãy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiểu kỳ lân bị chuyển chỗ, giật mình tỉnh dậy, cảm nhận được mùi của người đang ôm mình không giống người lúc nãy thì kinh hoảng gầm ghè vài tiếng, quẫy đạp vài cái.

Đan Chu vẫn từ ái cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, ngoan.” Y kéo kéo chòm râu của tiểu kỳ lân, tiểu kỳ lân kêu một tiếng, hự một cái, cắn phập ngón tay Đan Chu.

Đan Chu mỉm cười nhìn nó cắn, cánh gà của lão nhân gia đương nhiên không dễ cắn như vậy, tiểu lỳ lân liều mạng cắn cắn cắn, cắn đến đau răng mà ngón tay Đan Chu ngay cả một dấu đỏ còn không có, chỉ cảm thấy ngưa ngứa như kiến bò qua. Bên kia, Bích Hoa Linh Quân rốt cục đã kéo được chủ đề chính về, đang nói với Phù Lê, “Vị quân vương này tại sao đột nhiên cuồng loạn, tiểu tiên ngu dốt tra không rõ nội tình, xin Đế tọa chỉ điểm.”

Phù Lê đáp: “Việc này kỳ thật không tính kỳ quặc, đơn giản là vị hoàng đế kia cũng không phải bị yêu quái chiếm thân, chính là Long thần hộ mạch làm loạn, không có yêu khí, cho nên thiên đình trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tra ra. Tiểu thần tiên, linh thần hộ mạch là thế nào, ngươi hẳn là biết rõ.”

Bích Hoa Linh Quân vuốt cằm.

Linh thần hộ mạch là linh thần bảo vệ đế vương cùng hoàng tộc của nhân gian, phân biệt thuộc quản lý của Nam Minh Đế Vương quản vận mệnh triều đại cùng Bắc Đẩu cung Thiên Xu Tinh Quân. Linh thần hộ mạch có năm chi, gồm Long thần, Giao thần, Phụng thần, Kỳ Lân, Huyền quy. Long thần bảo hộ quân vương, Giao thần bảo hộ hoàng tử cùng hoàng tộc đế vương, hai chi linh thần này thuộc quản lý của Bắc Đẩu cung. Phụng thần bảo hộ nữ tử hoàng thất, hoàng hậu hoặc tần phi có quan hệ với vận mệnh quốc gia, Kỳ lân bảo hộ vương hầu khác họ, Huyền quy bảo vệ văn võ trọng thần, ba chi thần này thuộc quản lý của Nam Minh Đế Quân.

Quốc quân luân chuyển, Long thần cũng thay đổi, khi quân vương không còn tại vị thì Long thần liền trở về thiên đình, hóa thành một đoàn linh khí trong Hóa Long trì, xóa bỏ những gì trước kia, chờ lúc chọn ra kỳ chủ khác. Nếu hoàng tử đăng cơ hoàng đế, hoặc là hoàng tộc đoạt vị thì Giao thần bảo hộ có thể hóa thành Long thần. Nếu triều đại sắp thay đổi, sẽ có Kỳ lân hoặc Huyền quy biến hóa thành rồng, thế gian ngẫu nhiên có kỳ nhân dị sĩ đoán trước vận mệnh quốc gia, chính là do cảm nhận được khí mạch của linh thần hộ mạch, nếu có hai long khí đồng thời xuất hiện, là lúc hoàng vị cùng giang sơn đổi chủ.

Phù Lê nói : “Tức là hoàng đế đương triều này, trời sinh có thể nhìn thấy linh thần hộ mạch.”

Bích Hoa Linh Quân: “Ưm, có lẽ đây là ngọn nguồn. Bất quá theo lý thuyết, phàm nhân được linh thần bảo hộ tuyệt đối không thể nhìn thấy linh thần, đây là quy củ thiên đình, cũng chưa bao giờ có sơ hở, việc này vẫn quá kỳ quặc.”

Phù Lê nói, “Bổn tọa năm đó từng ẩn thân trong hồ nước hoàng cung, bởi vì nơi của đế vương phàm gian linh khí cường thịnh hơn nơi khác, hơn nữa long khí thịnh vượng, thích hợp cho bổn tọa nghỉ ngơi điều dưỡng. Khi đế vương này còn là tiểu hài tử, bổn tọa vẫn còn ở hoàng cung, thường xuyên nhìn thấy y, cả con giao nho nhỏ bên cạnh y nữa, sau đó, ta lại thấy y nói chuyện phiếm với con giao đó, mới biết y có năng lực này, e sợ y nhìn ra pháp thân của ta nên ta lập tức chuyển đến đây.”

Đan Chu đang ôm tiểu kỳ lân đứng ở một bên đan chu bỗng nhiên mở miệng nói: “Phù Lê, ngươi đừng nói như thể là người ngoài cuộc như thế, vị hoàng đế này có thể thấy được linh thần hộ mạch, chỉ sợ ngươi không thoát được quan hệ.”

Phù Lê ngẩng đầu nói : “Đan Chu, coi như ta vừa rồi ở trước mặt tiểu thần tiên vạch trần sự xấu xa của ngươi, ngươi cũng không được đổ hết tội danh lên đầu ta chứ.”

Đan Chu cười lạnh, “Thiên đình luôn có quy tắc, phàm nhân được linh thần bảo hộ sẽ không thể nhìn thấy linh thần, chuyện này chưa từng xảy ra sai lầm, như vậy phàm nhân này nhìn thấy được linh thần, ước chừng là có kỳ ngộ. Phù Lê a, ngươi sống từng ấy năm, sao làm việc vẫn hồ đồ như vậy, ngươi tuy rằng biến thành một con thằn lằn, nhưng tiên khí trên người ngươi nào có tầm thường, ngươi ngâm trong hồ nước hoàng cung kia, nước trong hồ khẳng định cũng nhiễm đầy tiên khí, vị hoàng đế này chỉ cần uống một hai ngụm, chút ít bản lĩnh nhìn thấy tiểu thần đâu phải chuyện khó. Việc này tuyết đối liên quan tới ngươi.”

Bích Hoa Linh Quân vội nói: “Đế tọa, chuyện này chưa thể khẳng định, tuy rằng nước hồ nhất định sẽ nhiễm tiên khí của Phù Lê Đế tọa, nhưng phàm là hài tử sinh ở hoàng gia, ăn mặc đều chú ý, sẽ không uống nước trong hồ…”

Phù Lê gục đầu xuống không nói gì, một lát sau ấp úng: “Tiểu thần tiên, ngươi không cần thay ta giải vây, bổn tọa nếu đã làm liền tuyệt đối sẽ đảm đương. Đan Chu nói rất đúng. Hơn nữa vị hoàng đế kia… trước đây từng sẩy chân ngã vào hồ nước mà bổn tọa đang ẩn thân… Vừa rồi Đan Chu nói như thế, ta nghĩ lại, thực sự là sau khi y rơi vào hồ, ta mới thấy y và con giao kia trò chuyện với nhau…”

Bích Hoa Linh Quân yên lặng, Đan Chu khẩn thiết khuyên: “Phù Lê, tuy rằng đầu sỏ gây nên chuyện có thể chính là ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng quá tự trách.”

Phù Lê tiếp tục ấp úng không lên tiếng. Bích Hoa Linh Quân lại khụ một tiếng, nói : “Hiện giờ, y làm sao nhìn thấy được đã không còn quan trọng nữa, việc khẩn cấp trước mắt là biết được ngọn nguồn sự tình, tìm ra đối sách, thỉnh Đế tọa tiếp tục nói cho tiểu tiên biết nội tình.”

Phù Lê kể tiếp: “Vị hoàng đế này từ khi còn nhỏ đã có thể thấy được Giao thần bảo hộ của mình, y thường xuyên cùng con giao kia nói chuyện phiếm, sau này bổn rời khỏi đó, nên khoảng thời gian mười mấy năm đó có chuyện gì ta không rõ lắm, về sau y đăng cơ hoàng đế, con tiểu giao kia cũng biến thành rồng. Mấy năm nay luôn luôn thực an phận, cho đến một đoạn thời gian trước, đã xảy ra một việc, vị hoàng đế này bởi vì có khả năng thấy được linh thần nên luôn coi trọng hiến tế phụng dưỡng, đặc biệt mời mấy phàm nhân quản lý việc này, trong đó có một kẻ được phong làm quốc sư, không ngờ kẻ đó cùng hoàng hậu lại yêu đương vụng trộm, còn mang thai, linh thần bảo hộ thai nhi trong bụng nàng ta đã thành hình, bởi vì không phải hoàng gia mà lại sinh ở đế vương gia, nên không phải Giao thần bảo hộ mà là một con rắn, bị hoàng đế nhìn thấu, y cảm thấy giết hoàng hậu cùng quốc sư vẫn chưa hết giận, Long thần của y hẳn là từng đã nói với y cách bắt linh thần, y bắt lấy Phụng thần của hoàng hậu cùng Xà thần của thai nhi giết chết rồi ăn.”

Bích Hoa Linh Quân đã hiểu rõ, gật đầu: “Phàm nhân sát thần, chính là nghịch thiên, giết rồi còn ăn, y đã không còn là phàm nhân, lại cũng không phải yêu, khí mạch tất nhiên dị biến, Long thần hộ mạch dị biến theo.”

Phù Lê nói tiếp: “Chuyện y giết linh thần bị phi tần cùng mấy hoàng tử chứng kiến, vì thế lời đồn bị yêu quái ám liền nổi lên bốn phía, y liền giết người diệt khẩu, mỗi lần giết một người thì linh thần của họ cũng bị cắn nuốt.”

Bích Hoa Linh Quân tiếp lời: “Cứ như vậy giết một người ăn một linh thần, khó trách càng ngày càng lợi hại… Linh thần hộ mạch có dị biến, thiên đình vốn nên cảm thấy, nhưng là bởi vì Thiên Xu Tinh Quân vừa mới đi bế quan tiềm tu, Nam Minh Đế Quân phạm vào giới luật của thiên đình còn đang bị giam, Thiên Xu Tinh Quân từng từ tiên nguyên vỡ vụn trùng tố tiên thân, lục tinh còn lại của Bắc Đẩu cung vì để cho Tinh Quân quay về chủ vị, hao tổn hơn phân nửa tiên khí truyền cho Thiên Xu, còn đang nghỉ ngơi điều dưỡng, hộ mạch linh thần tạm thời cũng không có chủ, tạm do Mệnh Cách Tinh Quân quản lý, ai, Mệnh Cách hắn… bộn bề nhiều việc, khó tránh có chút sơ hở…”

Phù Lê lắc cái đầu thở dài: “Bổn tọa cũng là bởi vì vẫn luôn ẩn trong khe núi này, ban đầu không quá để ý, sau đó phát hiện thì đã không thể áp chế, thổ địa sơn thần của kinh thành đều chống đỡ không được, đã hôn mê, pháp lực của ta khôi phục không nhiều, chỉ có thể cứu được ấu tử kỳ lân này, mặt khác lại dùng pháp lực cân bằng khí mạch kinh thành, không cho phàm nhân vô tội bị tai ương mà thôi.”

Bích Hoa Linh Quân nói: “Mấy ngày gần đây kinh thành thời tiết khác thường, có lẽ là Long thần cùng Hoàng đế làm cho khí mạch kinh thành đại loạn, Đế tọa mới lấy tiên lực cho mưa xuống hóa giải.”

Phù Lê vuốt cằm.

Đan Chu lại nói : “Cái này khó trách thiên đình vì sao tra không ra, có Phù Lê hóa giải, tiểu thần tiên bình thường nhìn tới, quả thật chỉ là một mảnh thái bình.”

Phù Lê lại buồn bực gục đầu xuống, không trả lời.

Bích Hoa Linh Quân nâng tay áo: “Đa tạ Đế tọa kể đầu đuôi duyên phận, tiểu tiên đã hiểu rõ, tức khắc đi giải quyết việc này.”

Đan Chu thong thả đi qua: “Phù Lê, tiểu kỳ lần này vẫn nên để ở chỗ ngươi thôi, ta cùng Thanh Tịch vào hoàng cung, mang theo nó vướng chân vướng tay.”

Bích Hoa Linh Quân gạt đi: “Việc này không cần làm phiền Đan Chu Đế tọa, tiểu tiên một mình đi là được.”

Đan Chu không chịu: “Khanh nhờ ta tới giúp, việc này ta không thể không quản.”, lại khẽ cười, “Chẳng lẽ Thanh Tịch khanh cảm thấy phàm nhân kia cùng con rồng nhỏ của y có thể tổn thương bổn tọa?”

Bích Hoa Linh Quân thoáng do dự, Phù Lê chen vào: “Hắn là sợ ngươi đi theo, không khống chế được lực đạo, một tên cũng không để lại đánh cho hai kẻ kia hôi phi yên diệt, không thể áp giải về phục mệnh Ngọc đế.”

Đan Chu nhìn vào mắt Bích Hoa Linh Quân, mỉm cười ấm giọng nói: “Thanh Tịch, ngươi yên tâm, ta xuống tay nhất định có chừng mực.”

Quanh thân Đan Chu lại toát ra thất thải kim quang, Bích Hoa Linh Quân lại do dự một chút, khẽ thở dài nói: “Đa tạ Đế tọa, vậy liền thỉnh người đi cùng tiểu tiên.”

Đan Chu vui vẻ nở nụ cười, tiểu kỳ lân trong lòng bị một đoàn ánh sáng bao lấy, khinh khinh phiêu phiêu rơi xuống trước mặt Phù Lê, Đan Chu đã đứng ở bên cạnh, ôn nhu cười: “Thanh Tịch, ta nói rồi rất nhiều lần, giữa khanh và ta, không cần nói cảm tạ gì cả.”

Tiểu kỳ lân chui vào dưới bụng Phù Lê, Phù Lê nghiền ngẫm nhìn Đan Chu cùng Bích Hoa Linh Quân, lắc lắc đầu.



Chương này nhắc tới người quen nhiều nè, nhân tiện tui tám chuyện tí, chư vị hông cần để ý mấy dòng lảm nhảm này cũng được.

Về Nam Minh Đế Quân và Thiên Xu Tinh Quân, chắc mọi người vẫn còn nhớ, xuất hiện trong Đào hoa trái, hai người đều là tiên giả phụ trách vận mệnh đế vương hoàng vị của phàm gian, thời gian dài lâu mà sinh ra tư tình, bị Ngọc đế đày xuống trần, trải qua tình kiếp chia ly đau khổ, nếu giác ngộ được thì có thể trở về thiên đình. Mình nhớ không nhầm thì cuối truyện Thiên Xu đã xóa hết lòng trần, trở lại là một vị Tinh Quân thanh lãnh nhã nhặn vô hỉ vô bi, cơ mà có cái khổ là cái người thật sự có tình kiếp với ẻm lại là Tống Dao chứ hổng phải Nam Minh :)) Trong truyện này thì có thể thấy Thiên Xu sau khi về thiên đình cũng không bị giáng chức, vẫn là Tinh Quân đứng đầu Bắc Đẩu thất tinh, vài chương nữa tiềm tu xong còn phong hẳn lên chức Thiên Quân ~ trong khi cái người được hứa cho lên chức là Tống Dao nhà này thì vẫn là tán tiên, ôm theo Hoành Văn ra đảo ở :))

Còn về linh thần hộ mạch, đọc Long duyên sẽ thấy rõ hơn XD~ Sau Đào hoa trái thì mình thích Long duyên lắm lắm lắm luôn đó, nhiệt liệt đề cử :”> Theo trong Long duyên thì cũng tương tự như trong này, Long thần bảo hộ hoàng đế, Phụng thần bảo hộ nữ tử hoàng tộc, nhất là hoàng hậu, phi tần có ảnh hưởng trực tiếp tới vận nước, Kỳ Lân bảo hộ võ tướng, Huyền quy bảo hộ văn quan. Nếu ở đây là do Giao thần làm loạn, thì ở Long duyên là Phụng thần đảo chính, cướp việc của Long thần :)) Bạn nam chính trong đó tên Lạc Việt, cuối cùng nhận được bảo hộ của 3/4 linh thần luôn: Long thần Chiêu Nguyên, Phụng quân Lạc Lăng Chi, Kỳ lân thần Lâm Tinh. Mà mình đọc tới cuối lại thương Phụng quân nhất, cái kiểu bề ngoài thờ ơ thản nhiên nhưng lại âm thầm hy sinh tất cả của ảnh khiến mình đau lòng chết được TTvTT