Đan Chu vừa nhìn thấy Bích Hoa vào điện liền đứng lên, lại cười nói: “Thanh Tịch, khanh đã đến rồi.”, lại lập tức nói thêm, “Giữa chúng ta không cần câu nệ, sau này Đan Tiêu cung khanh muốn đến thì đến, như cũ giống như trước đây, không cần nghi thức lễ nghĩa gì đâu.”
Bích Hoa Linh Quân cười cười, vẫn là chắp tay: “Đa tạ Đế tọa.”, ánh mắt phiêu tới tiểu tiên hoàng y đạm sắc ngồi bên cạnh dc, nhìn một chút.
Tiểu tiên này nguyên thân hẳn là một con linh thử, bộ dáng như thiếu niên phàm nhân mười bảy mười tám tuổi, vô cùng thanh tú, thấy Bích Hoa Linh Quân bước vào, hắn liền lập tức đứng qua một bên, thập phần biết tiến thoái, nhưng lại không sợ hãi lui lui, rất là đúng kiểu lão phượng hoàng thích.
Bích Hoa Linh Quân đang cười thầm hiểu rõ, Đan Chu đã thong thả đi đến trước mặt: “Thanh Tịch, đây là linh thử ta mới thu được, khanh xem nó có đáng yêu không?”
Thiếu niên áo vàng lập tức hướng Bích Hoa Linh Quân chắp tay khom người thi lễ: “Linh Quân đã từng gặp qua tiểu nhân, không biết Linh Quân có còn nhớ rõ không, tiểu nhân nguyên ở chỗ Nam Cực Tiên Ông, tên là Tiệm Mông.”
Tiệm Mông? Trong đầu Bích Hoa Linh Quân hiện ra một gương mặt nhăn nheo già nua như vỏ cây: “Ngươi…”
Trên người thiếu niên áo vàng linh quang chợt lóe, trong nháy mắt biến trở về nguyên hình linh thử, ngồi xổm bên chân Bích Hoa Linh Quân, vẫn như cũ ôm chân trước: “Tiểu nhân như vậy Linh Quân hẳn là nhận được.”
Quả nhiên là môn hạ chỗ Nam Cực Tiên Ông – linh thử Tiệm Mông, Bích Hoa Linh Quân còn nhớ rõ chính mình năm đó từng có ý đồ muốn đòi nó từ trong tay Nam Cực Tiên Ông, nhưng là khi đó hắn vừa mới bắt đi hai con nai con của Tiên Ông, ngượng ngùng mở miệng đòi thêm con nữa. Qua ít lâu, linh thử đã có thể biến hóa, vậy mà lại biến thành một ông lão râu bạc, Bích Hoa Linh Quân mặc dù đối với nhân hình của linh thú không có chấp nhất gì, nhưng nhìn hình dạng của nó vẫn hơi đau lòng một chút, đáng thương một tiểu linh thử nhỏ tuổi như vậy lại thành một lão già đạo mạo, Bích Hoa Linh Quân mỗi khi muốn nâng tay sờ sờ lông nó, đều sẽ nghĩ tới nó khi ở hình người, nhất thời hưng trí hoàn toàn biến mất.
Tiệm Mông lại chịu biến thành hình dáng thiếu niên trẻ tuổi thế này, không cần phải nói, nhất định là tác phẩm Đế tọa lão nhân gia, ừm, dụng ý của lão phượng hoàng chỉ cần nhìn là biết, bất quá quả thật thuận mắt hơn.
Bích Hoa Linh Quân nhìn Tiệm Mông, cười nói: “Thì ra là ngươi, bởi vì tiên thân của ngươi thay đổi cái bộ dáng, bản quân nhất thời không nhận ra.”
Đan Chu cúi người, để Tiệm Mông ngồi vào bàn tay mình, đưa đến trước mặt Bích Hoa Linh Quân: “Bích Hoa, khanh thấy bộ dáng của nó được không?”
Bích Hoa Linh Quân giơ tay sờ sờ mớ lông mềm mượt trên lưng Tiệm Mông, đáp: “Đế tọa vừa ý, tất nhiên là cực kỳ đẹp mắt.”
Đan Chu im im cười, không nói gì, chỉ tiếp tục đứng bên cạnh Bích Hoa Linh Quân, cũng dùng ngón tay vuốt ve nơi Bích Hoa vừa mới sờ qua một chút, rồi sau đó mới lại nói: “Ngoài nó ra, ta còn thu một con lôi lang, cũng rất đáng yêu, ta kêu ra cho khanh xem thử. ”
Y đứng như vậy, hữu ý vô ý chạm được bả vai cùng cánh tay của Bích Hoa Linh Quân, Bích Hoa Linh Quân ngay cả chữ “Được” còn chưa kịp thốt ra, Đan Chu đã quay đầu phân phó dẫn tiểu lôi lang tới, quay lại kêu Bích Hoa Linh Quân ngồi xuống.
Bích Hoa Linh Quân ngồi xuống, uống một ngụm trà, tiểu lôi lang được đưa vào điện, liếc mắt một cái liền nhắm vào mục tiêu mới lạ là Bích Hoa Linh Quân, nhất thời không phụ kỳ vọng của Đan Chu, hưng phấn mà nhào tới chỗ Bích Hoa Linh Quân, đầu nhắm thẳng vào lồng ngực của hắn.
Đan Chu giả vờ vừa mới nhớ ra: “Phải rồi, ta vừa rồi đã quên nói, đứa nhỏ này thích thấy ai đụng người đó.” Tiểu lôi lang ngồi xổm trên đầu gối Bích Hoa, đang đưa đầu muốn húc thêm một phát, ý xấu thay Thanh Tịch xoa ngực của dc sắp được viên mãn.
Nào biết, tiểu lôi lang một đầu đụng tới, da đầu còn chưa chạm vào ngực Bích Hoa, Bích Hoa Linh Quân thản nhiên giơ tay, túm lấy lông sau gáy nó, lật nó trên đầu gối mình lại, cái bụng hướng lên trời, sau đó gãi gãi cổ, trước ngực và dưới chân trước, tiểu lôi lang giơ bốn chân co co trong trên không trung, trong cổ họng vang ra tiếng rầm rì nhè nhẹ, sau khi nó lật người lạitiếp tục lật người đến sau, Bích Hoa Linh Quân buông lỏng tay, tiểu lôi lang vẫn ngoan ngoãn nằm thành một cục trên đầu gối hắn.
Bích Hoa Linh Quân giải thích với Đan Chu: “Đế tọa, lôi lang chính là chiến lang, từ nhỏ đã có thiên tính đi săn, đụng cho đối phương ngã ra, cố nhiên có ý tứ lấy lòng, nhưng lại là bản năng chiếm hữu của loài săn bắt. Bởi vậy chỉ cần lật nó lại, vuốt ve dưới nách chân trước, từ nay về sau nó sẽ nhu thuận nghe lời.”
Đan Chu rót trà vào chung: “Vậy là nó từ đầu coi bổn tọa như một con chim để săn bắt?”
Tiểu lôi lang ghé vào đầu gối Bích Hoa Linh Quân, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, trong cổ họng lại rì rầm một tiếng.
Bích Hoa Linh Quân lập tức đè nén cảm giác muốn gãi cổ nó, khụ một tiếng nói: “Đế tọa tiên nghi uy nghiêm, nó chỉ là tiểu tiên thú nào dám lỗ mãng, chính là lôi lang thiên tính tò mò, tiên khí càng mạnh nó càng thích, nó lại là chỉ ấu tử, không hiểu chuyện, nhịn không được muốn cùng Đế tọa thân cận thôi. Mong Đế tọa đừng trách tội.”
Đan Chu mỉm cười: “Ta sao lại cùng nó tính toán, huống chi đã có ngươi thay nó cầu tình.”, giống hơi trầm ngâm một chút, nói tiếp, “Như vậy đi, dù sao ta cũng không biết cách nuôi nó, ngươi nếu thích nó, vậy đem nó về phủ nuôi, như thế nào? Chỉ cho là giúp ta chiếu cố, ta ngẫu nhiên đến thăm nó là được.”
Tiểu lôi lang đang nhắm vào miếng ngọc bội trên thắt lưng của Bích Hoa Linh Quân, dùng móng vuốt gãi gãi, Bích Hoa Linh Quân thoáng do dự, Đan Chu lại nói: “Ngươi nếu cảm thấy linh thú ta nuôi có chút phiền phức, không tiện thay mặt nuôi, cũng cứ nói đừng ngại.”
Bích Hoa Linh Quân chỉ có thể cười trừ: “Sao có thể chứ, Đế tọa phân phó, ta nhất định làm được, ta còn phải đa tạ Đế tọa tặng lôi lang quý hiếm bực này cho ta nuôi.”
Đan Chu ý cười càng sâu, khẽ gật đầu, gẩy gẩy miếng lá trà trong chén, nhấp một miếng.
Bích Hoa Linh Quân nhân cơ hội mở lời: “Đúng rồi, mới vừa rồi một phen trì hoãn, đã quên thưa bẩm Đế tọa. Bởi vì tiểu tiên ngày mai liền phụng tiên chỉ của Ngọc đế xuống trần, chỉ có thể hôm nay đến trả giường trước, mong Đế tọa lượng thứ.”
Đan Chu buông chung trà: “Xuống trần? Ngọc đế kêu ngươi xuống trần lo liệu việc gì sao?”
Bích Hoa Linh Quân bỗng nhiên hiện lên thần sắc ưu sầu, thở dài: “Ai, nói đến việc này, kỳ thực ta hiện tại có chút khó xử, nghe nói phàm gian có yêu thú làm loạn, hại vô số tánh mạng. Oan hồn bị hại oan khí sâu nặng, xuống địa phủ cầu Diêm Quân giải oan, địa phủ tra không ra lai lịch yêu thú kia, vì thế bẩm báo thiên đình, ai ngờ thiên đình mấy ngày liền cũng tra không ra, cho nên Ngọc đế hạ chỉ lệnh tiểu tiên xuống trần điều tra rõ rồi hàng phục con thú này.”
Đan Chu nhìn Bích Hoa: “Chỉ là bắt một con yêu thú ở thế gian, đối với ngươi mà nói hẳn là chuyện dễ dàng, vì sao ngươi có vẻ lo lắng như vậy?”
Con yêu thú kia làm loạn phàm gian, khiến Ngọc đế vô cùng phẫn nộ, nghe nói nó bám vào người đế vương ở phàm gian, mượn hắn tay giết hơn ngàn nhân mạng, trong điện Diêm La oan hồn oán khí tận trời, theo lý thuyết yêu thú có thể gây ra tai vạ lớn như vậy, thổ thần trấn thủ nhất phương cùng các du thần tuần thị phàm gian hẳn là phải cảm ứng được, nhưng là truy tra ra, thổ thần cùng du thần đều hỏi gì cũng không biết, bảo hoàn toàn không có phát hiện, chỉ biết là ở nơi đó, các tinh quái nhỏ yếu tinh quái gần đây đã chết không ít, có lẽ bị yêu thú bắt làm đồ ăn. Yêu thú có năng lực lớn đến thế, cũng không phải một sớm một chiều tu luyện mà thành được, thiên đình lại có thể luôn luôn không có phát hiện, hiện tại cũng tra không ra lai lịch của nó, thực mất mặt, đám oan hồn thấy ngay cả địa phủ cùng thiên đình đều tra không được, tự nhiên sẽ oán hận hai câu thần tiên vô năng, vì thế Ngọc đế đương nhiên lửa giận đùng đùng.
Trên thiên đình, am hiểu đối phó yêu thú nhất chính là Bích Hoa Linh Quân, bởi vậy Ngọc đế đem nhiệm vụ hàng yêu lần này đặt lên người hắn, hạ tiên chỉ, mệnh cho hắn lập tức hạ phàm, điều tra rõ yêu thú này, lập tức giết chết, lấy lại công đạo cho các oan hồn dưới địa phủ.
Bích Hoa Linh Quân lại cho rằng việc này có chút kỳ quặc, yêu thú có bản lĩnh cao như vậy, lại đi che giấu hành tích liền thập phần khả nghi, có lẽ có nguyên nhân khác. Hắn luôn luôn yêu trân thú, không muốn u mê vừa tìm ra yêu thú thì liền chém giết. Nhưng không thể theo ý hắn, Ngọc đế lần này phẫn nộ dị thường, vì để tiện cho hắn tiêu diệt yêu thú, đặc biệt ban tiên kiếm thấy yêu liền trảm cho hắn. Kể từ đó, chỉ cần điều tra được yêu thú nào khả nghi, là sẽ lập tức bị trảm dưới kiếm, ngay cả cơ hội biện giải cũng không có. Bích Hoa Linh Quân cảm thấy như vậy không công bằng, lại không thể phản bác.
Hôm nay Bích Hoa Linh Quân đặc biệt đến Đan Tiêu cung, một là để trả giường, hai còn có mục đích riêng.
Bích Hoa Linh Quân tiếp tục thở dài một hơi: “Người có điều không biết, con yêu thú kia tiềm ẩn nhiều năm, ngay cả thổ thần trấn thủ đều không có phát hiện, có thể thấy nó yêu lực cường thịnh. Ngọc đế lần này cho ta một mình xuống trần, ta không có mười phần nắm chắc.”
Đan Chu hời hợt: “Chỉ là phàm gian, có thể có tiểu yêu ra hồn gì.”
Bích Hoa Linh Quân nhíu chặt mày lắc đầu: “Yêu thú phàm gian, quả thực không thể xem thường. Tiểu tiên đã từng gặp một vài trong số chúng, bọn chúng có rất nhiều phụ nhân xinh đẹp, có rất nhiều thiếu niên thanh tú văn nhược, xinh xắn dị thường, ngay cả ta đều suýt nữa lừa, nhìn không ra yêu khí của bọn họ.”
Bích Hoa Linh Quân vừa nói vừa quan sát thần sắc Đan Chu, chỉ thấy Đan Chu lộ ra một nét thoáng hiện rất có hứng thú, tiện đà nhìn Bích Hoa Linh Quân: “Bích Hoa, ta ở Đan Tiêu cung cả ngày vô sự, luôn luôn rảnh rỗi đến muốn điên, không bằng cùng ngươi đi phàm gian một chuyến, như thế nào? Ta đã rất lâu không đến đó, vừa lúc nhân cơ hội này, nhìn xem phong cảnh phàm gian.”
Bích Hoa Linh Quân buông chung trà, cười rộ lên với Đan Chu, tiếng cười lanh lảnh: “Đa tạ. Đế tọa chịu hạ phàm giúp đỡ, tiểu tiên muốn tìm cũng tìm không thấy, vô cùng cảm kích.”