Đan Chu Tiên Đế nói xong kiến giải độc đáo của mình, ngáp một cái rồi nói, “Đúng rồi, hai tiểu thần tiên các ngươi ở trên hòn đảo hoang này, là phạm sai lầm gì nên bị Ngọc Đế phạt đúng không?”
Tống Dao lập tức nói, “Khụ, Đế Tọa, chúng tiểu tiên là vì…”
Ánh mắt Đan Chu lại trực tiếp dính lên Hoành Văn, “Cái sai lầm gì đó, trong chốc lát cũng không nói xong được”, lại cực kỳ thân thiết vẫy tay, “Đến đây, đừng đứng nữa, trước mặt ta cũng không có nhiều quy củ như vậy, đến ngồi cạnh bổn tọa, chậm rãi nói cho ta nghe nào.”
Hoành Văn vẫn như cũ giữ thần tình khiêm cung hữu lễ, Tống Dao há miệng thở dốc, đang muốn nói thì bị Đan Chu cắt ngang, “Bổn tọa nói một lúc, cũng cảm thấy khát rồi”, ánh mắt dính vào Hoành Văn tạm thời chuyển qua phía Tống Dao, “Này tiểu thần tiên, ngươi tên Tống gì gì phải không? Đi rót một chén trà cho bổn tọa, còn nữa, mấy trái hạnh ngươi hái, ta hôm qua ăn một trái, cảm thấy rất ngon, không cần phiền toái, hái thêm mười mấy trái là được. Tựa hồ hạnh này ăn với trà cũng không hợp, có rượu thì ngon hơn… thôi không cần trà nữa, rượu đêm qua, mang lại đây một bình.”
Tống Dao cứng đờ cả mặt, nhưng thấy Hoành Văn đi đến trước giường, lại chỉ ngồi xuống ghế đá đặt gần đó, cuối cùng vẫn không ngồi cạnh Đan Chu. Trong lòng Tống Dao mắng to một tiếng lão bại hoại vô sỉ, sau đó phẫn nộ đi lấy rượu, hái hạnh.
Tống Dao trước lấy rượu đặt trong phòng, sau đó xách rổ đi ra ngoài hái hạnh, vừa nghĩ tới Hoành Văn đang ở bên kia cũng lão tiên gia không đứng đắn nói chuyện phiếm, trong lòng như có lửa đốt, lão gia tử này đã có thể giả bộ thành một con hổ con khờ dại lấy lòng người, thì chuyện vô sỉ gì không làm được chứ. Hắn thầm mắng một tiếng lão bại hoại, oán thầm Ngọc Đế, nhân tiện đồng tình với Bích Hoa, lúc này rồi mà còn tâm tình đi đồng tình với Bích Hoa, Tống Dao cảm thấy mình cũng rất nghĩa khí.
Mới vừa hái được mấy quả hạnh, xa xa bỗng vang lên tiếng vang như sóng biển vỗ bờ, Tống Dao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn tiên thụy, có mấy bóng đen đang chạy tới, nhìn kỹ thì chính là Đông Hải Long Vương cùng vài vị long tử.
Tống Dao tay vẫn cầm rổ nghênh đón, Long Vương mặt mày hồng hào chắp tay, “Tống Dao tiên, hôm nay trên đảo tiên quang đại thịnh, chắc chắn có tiên tọa tôn quý hạ cố, Ngao Quảng không dám lãnh đạm, đặc biệt mang theo nhi tử đến bái kiến. Không biết tiên tọa còn ở đây không?”
Đông Hải Long Vương luôn thích kết bằng bái hữu, những việc như bái kiến thượng tiên này cũng luôn dẫn đầu, Tống Dao nhìn Long Vương hoa phục nghiêm túc, cảm giác như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, “Còn, đang ở nội viện. Tiểu tiên chính là đang đi hái hạnh cho vị ấy. Tôn hiệu của vị thượng tiên này, Ngao Quảng điện hạ ngài nhất định từng nghe nói, là Tử Hư Tiên Đế năm đó hóa thân thành tiên hỏa đánh bại Ma tộc, Đan Chu Đế tọa.”
Tống Dao nói ra danh hào làm Long Vương chấn kinh, các vị long tử cũng khiếp sợ, Long Vương không chỉ gương mặt mà ngay cả râu cũng như phát sáng, “Không thể tưởng được, không thể tưởng được, Đế tọa năm đó lại có thể tái hiện tiên thân…”, tiến về phía trước một bước, hạ giọng, “Tống Dao tiên, vì sao Đế tọa trước đây một chút dấu hiệu cũng không có lại bỗng nhiên xuất hiện, chẳng lẽ mấy vạn năm qua ngài ấy vẫn một mực ngủ vùi trên đảo này?”
Tống Dao nói, “Dấu hiệu? Kỳ thực là có, Long Vương trước đây hẳn đã gặp qua Đế tọa không ít lần. Bích Hoa Linh Quân cả ngày vuốt ve lão hổ ấp ra từ Như Ý đản, chắc ngài cũng thường xuyên nhìn thấy, chính là do Đan Chu Đế tọa biến thành. Trứng kia ấp ra, là Đan Chu Đế tọa.”
Long Vương cùng vài vị long tử lại khiếp sợ, Tống Dao cầm lấy một trái hạnh, cắn một cái, thở dài: “Ai —— ”
Tống Dao cầm rổ hạnh, dẫn Long Vương và các vị long tử đi bái kiến Đan Chu Tiên Đế. Sự tích hào hùng bi tráng khí phách của Đan Chu Tiên Đế luôn khắc sâu trong tâm khảm chúng tiên, cho nên khi Long Vương và các long tử bái kiến Đan Chu, thái độ cực kỳ tôn kính. Ánh mắt Đan Chu Đế tọa lướt qua Long Vương, lần lượt nhìn các vị long tử, mặt mày hớn hở, “Đông Hải Long Vương, bổn tọa vài lần đi qua Long Hải, cảm thấy khí trạch bình thản, có thể thấy được ngươi cai quản không tệ. Các long tử của ngươi bộ dạng đều đẹp, bổn tọa rất thích. Nhưng việc bổn tọa sống lại, nghĩ đến Ngọc Đế cũng có chút việc bận, đợi hắn và chư tiên bận xong đi đã, trước khi Ngọc Đế lên tiếng, ta muốn thanh tĩnh vài ngày, mong Long Quân và chư vị long tử tạm thời đừng tiết lộ.”
Đông Hải Long Vương lập tức dập đầu, “Nhận được tán thưởng của Đế tọa, tiểu thần sợ hãi. Tiểu thần hôm nay chính là thấy tiên quang của Đế tọa sở kinh, đường đột đến bái kiến, mong Đế tọa lượng thứ, tiểu thần cùng các nhi tử tuyệt sẽ không tiết lộ chuyện này.”
Tống Dao nhân cơ hội này chầm chậm đi đến cạnh Hoành Văn, kéo kéo ống tay áo y, thuận lợi đem người ra hành lang đứng với mình.
Đan Chu cười cười, các vị long tử theo thứ tự tuổi tác quỳ một hàng phía sau Long Vương, tầm mắt Đan Chu dừng trên người vị long tử thứ hai từ phải sang, “Long Quân cùng chư vị long tử không cần câu nệ như vậy, cứ đứng dậy nói chuyện. Tống gì đó tiểu thần tiên, ngươi đi lấy mấy cái ghế, mời Long quân và các long tử ngồi đi.”, Long Vương cùng các long tử đứng lên, Đan Chu vẫy tay với vị long tử y vẫn nhìn nãy giờ kia, “Bổn tọa nhìn ngươi thuận mắt, lại đây ngồi cạnh ta.”
Long tử này là nhi tử của Long Vương, không cùng mẹ với các long tử khác, do một vị trắc phi được Long Vương sủng ái nhất sinh ra, tên cậu là Ma Uyên, chân thân là hồng long, cậu còn nhỏ tuổi, bề ngoài như một thiếu niên mười lăm mười sáu, môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn tú. Đan Chu Tiên Đế gọi cậu, cậu e thẹn cúi đầu vâng một tiếng, cung kính đi đến ngồi xuống bên cạnh y, hoàn hảo Đan Chu Tiên Đế vẫn còn biết chút khuôn phép, chỉ thân thiết hỏi Ma Uyên mấy câu, không làm gì khác. Long Vương cùng các long tử ngây người hơn một canh giờ mới đứng dậy từ biệt, Tống Dao và Hoành Văn sóng vai đứng ở hành lang ăn hạnh, thấy Đan Chu lấy trong tay áo ra cái gì đó đưa cho Ma Uyên, xung quanh vật đó ánh sáng bảy màu rực rỡ, cực kỳ hoa lệ, là một chiếc lông phượng hoàng, có lẽ là bứt trên người xuống.
Ma Uyên vừa kinh vừa hỉ nhận lấy, Long Vương liên tục tạ ơn, Đan Chu híp mắt cười, “Không cần giữ lễ tiết như vậy, bổn tọa luôn thích được thoải mái tâm sự với hậu bối, ngày khác nếu được thì thường lại đây một chút, ngươi có nguyện ý không?”
Ma Uyên hưng phấn đỏ mặt, cung kính nói: “Nguyện ý.”
Tống Dao tiễn Long Vương cùng các long tử ra cửa, Long Vương khen Tử Hư Tiên Đế không cao lãnh, gần gũi thân thiết, Tống Dao nhớ tới Đan Chu nói “muốn thanh tĩnh vài ngày”, còn kêu Ma Uyên “thường xuyên lại đây”, chẳng lẽ lão phượng hoàng tính mọc rễ trên đảo này sao? Ở đại môn, Tống Dao một phen kéo lấy long thái tử, thấp giọng, “Làm phiền ngươi đến thiên đình tìm Bích Hoa Linh Quân, nói với hắn mau thỉnh vị tôn đại thần này đi, chỗ này của ta chỉ là một hòn đảo nhỏ, thật sự chiêu đãi không nổi.”
Long thái tử mặt lộ vẻ khó xử: “Nhưng Đế tọa phân phó, trước khi Ngọc Đế nói với chúng tiên, không cho phép tiết lộ việc ngài sống lại.”
Tống Dao nói, “Ngươi chỉ cần nói câu ta vừa nói, không chỉ mặt gọi tên, sao gọi là tiết lộ? Ngọc Đế nếu đưa Như Ý đản cho Bích Hoa, nhất định cảm thấy hắn hầu hạ Đế tọa là thích hợp nhất, bởi vậy tốt nhất vẫn là để Đế tọa quay về phủ của Bích Hoa Linh Quân.”
Long thái tử nghĩ nghĩ, cảm thấy thực có đạo lý, liền đồng ý, không quay về biển, trực tiếp đến thiên đình đi tìm Bích Hoa Linh Quân chuyển lời.
Lại nói tới Long thái tử chuyển lời cho Bích Hoa Linh Quân xong sẽ thế nào, bên này Đan Chu Tiên Đế ăn vài trái hạnh, uống hai chén rượu nhỏ, nheo mắt nhìn Hoành Văn, trong tay bỗng xuất hiện một chiếc lông phượng thật dài đưa qua, “Cái lúc nãy ta đưa cho tiểu hồng long là phượng mao bình thường trên chân thân ta, còn cái này là lông đuôi của ta, ta tặng phượng mao cực kỳ thận trọng, nhận được lông đuôi của ta, ngươi là người đầu tiên.”