Sáng thứ hai, thời tiết trong sáng, Vị
Như đứng dưới tầng sớm hơn giờ hẹn mười phút, ngày mùa thu gió phất phơ
thổi, thổi lên mặt có chút lành lạnh. Nước trên mặt đất vẫn chưa khô, có chỗ ướt sũng, khó chịu.
Vị Như đợi cũng không quá lâu thì thấy
một chiếc xe màu đen có rèm che đi đến, nhìn kỹ biển số xe, quả nhiên là Lâm tổng, không nghĩ rằng, người trên xe lại là người mình có quen mặt.
Lục Diệp Quân nhìn thấy Vị Như cũng có
chút kinh ngạc. Trước đây mỗi lần gặp mặt cô đều mặc bộ đồng phục của
tiếp viên hàng không, búi tóc cao, bộ dạng giỏi dang, dịu dàng, hôm nay
mặc áo gió vàng nhạt, gió sớm tinh ngịch đùa mái tóc uốn dài, ánh nắng
sớm khẽ chiếu tạo cảm giác đặc biệt xinh đẹp.
Dù sao cũng đã gặp không biết bao nhiêu lần, Lục Diệp Quân ngây người hai giây, lập tức phản ứng, cười chào hỏi “Không ngờ lại là cô, sao, Hồng Viễn so với công ty hàng không có sức hấp dẫn hơn à?”
Vị Như đương nhiên càng không thể ngờ,
cái người từng là hành khách quen thuộc của mình, quay đầu đã thành cấp
trên của mình, không thể không cảm thán thế giới này quả nhiên quá nhỏ
bé.
Hai người nói chuyện một chút, Vị Như
lên xe. Lục Diệp Quân ngồi ở vị trí bên cạnh tài xê, Vị Như một mình
ngồi ở chỗ ghế sau rộng rãi, âm thầm cảm thán sao có thể trùng hợp đến
vậy. Như vậy cũng tốt, ít nhất cô với Lục Diệp Quân cũng không đến mức
hoàn toàn xa lạ, huống hồ cũng biết khá rõ tính cách của Lục Diệp Quân,
ít nhất mặt ngoài hòa ái dễ gần, hẳn là không phải người quá khó để ở
chung. Vừa nghĩ đến đâu, trái tim Vị Như lại đập nhanh. Anh ta là Lục
Diệp Quân, như vậy, tảng băng kia, có khi nào là Lâm tổng trong truyền
thuyết không… {Hana: Sau nhiều lần kìm nén gào lên: Đúng rồi đó bà ^^.. thoải mái quá}
Cẩn thận nghĩ lại, từ những gì đồng
nghiệp nói về hình tượng của anh ta, cùng với những gì mình nhìn thấy
trên máy bay, thoáng cái hai người hòa một, hóa thành một người.
Cô sẽ không quên, anh ta từng châm chọc cô nói “Not a good match”, còn đã từng gây khó dễ cho cô khi nói “Tôi làm sao biết cái này là của cô.” Mặc dù chưa hiểu rõ anh ta là ai, đáy lòng cô đã khắc sâu ấn tượng về anh ta.
Một người thích bắt bẻ như thế, đảo mắt
đã biến thành ông chủ của mình, còn phải ở chung nhiều ngày như vậy,
nhất thời Vị Như bắt đầu hoảng loạn, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, ngay
cả việc nói chuyện với anh ta thế nào cô cũng không biết nữa.
“Tiểu Kiều…” Lục Diệp Quân quay đầu gọi cô, thấy Vị Như ngẩng đầu lên, thần sắc có phần hoảng hốt, mỉm cười nói “Vậy mà bảo cô không có ý kiến gì à?”
“Đương nhiên không có.” Vị Như nhanh chóng thu hồi lại tâm tư của mình, mỉm cười nói, quả thật
cô tình nguyện để người ta gọi cô là Kiều Vị Như hay Vị Như còn hơn gọi
cô là Tiểu Kiều, một cái tên mỹ miều như thế đội lên đầu cô khiến cô
luôn cảm thấy không tự nhiên, chỉ là phản bác lại sếp có lẽ không phải
điều nên làm.
“Tôi nói qua cho cô biết tình hình lần này.” Lục Diệp Quân quay đầu, tư thế nói chuyện không được thoải mái lắm. Vị
trí đằng sau đương nhiên là để cho Lưu tổng, bởi vậy chờ lát nữa cô sẽ
ngồi cùng một chỗ với anh, nghĩ đến đây lòng bàn tay Vị Như lại ướt thêm vài phần “Được, cảm ơn.”
“Người khách này là người Đức,
công ty chúng ta chủ yếu khai thác những khách hàng lớn ở hải ngoại, rất quan trọng, thời gian trước tôi đã qua gặp mấy lần, đây là lần đầu tiên Lâm tổng đi cùng, anh ta khi đi ra ngoài nói chuyện làm ăn chỉ nói
tiếng Trung, thường mang theo phiên dịch vì thế mới tìm cô. Thật ra là
trợ lý của anh ta cũng chỉ có thể nói tiếng Anh, hiện tại đổi là cô thì
có thể sử dụng tiếng Đức, thật đúng là quá tiện lợi rồi.”
Vị Như hiểu rõ cười, không biết vì sao,
vị trưởng phòng này lại có thể hoàn hảo đến thế, lại còn trẻ tuổi, làm
người khác cảm thấy tâm tình thoải mái, trong lòng vốn ngập tràn lo
lắng, thoáng cái đã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
“Có văn bản gì không, có cần tôi chuẩn bị gì không?” Vị Như vẫn không thể quá an tâm.
“Những thứ này là tin tức quan
trọng, tôi tin cô có thể phát huy hết khả năng phiên dịch cảu mình, vấn
đề không lớn, thật sự không quá lớn, người Đức cũng biết nói tiếng Anh.” Lục Diệp Quân vẫn vừa cười vừa nói, lần lượt đưa những tờ giấy A4 cho Vị Như.
Vị Như cúi đầu nghiên cứu, trên tay là
tài liệu giới thiệu sơ qua về công ty, kèm theo một số thông tin về nội
dung hạng mục lần này.
Chỉ là trong lòng cô vẫn không thể bình ổn, so với những tài liệu này thì việc gặp người kia còn khó ứng phó hơn nhiều.
Sân bay thành phố A nằm ở khuNamĐoan. Từ nhà Vị Như ở khu phía bắc đi ra được vài phút xe rẽ vào một khu chung
cư. Vốn cho rằng người nhiều tiền như Lâm Tễ Viễn chắc sẽ ở những khu
biệt thự xa hoa, không nghĩ tới nơi xe đến lại chỉ là một khu chung cư
bậc trung. Những tòa nhà cao tầng màu vàng san sát, sáng sớm cũng không
thiếu người và chó đi lại trên sân, nhìn cũng cảm thấy có phần bận rộn
nhưng trật tự.
Lái xe thuần thục lái xe đến một tòa nhà ở sâu phía trong, Lục Diệp Quân xuống xe gọi điện thoại, Vị Như thấy
thế lập tức đi xuống theo, hai người đứng ở bên cạnh xe, nhìn vào cửa
thang máy, đồng loạt im lặng.
“Tiểu Kiều, nghe nói cô là người thành phố B?” Không biết có phải không biết nói gì hay không, Lục Diệp Quân đột nhiên mở miệng hỏi.
“Vâng, khi thi đại học tôi đỗ đại học A, sau đó thì ở lại đây luôn.” Vị Như gật đầu.
Lục Diệp Quân tiếp tục hỏi “Sao cô lại học tiếng Đức?”
Vấn đề này bắt đầu từ năm nhất đại học, có rất nhiều người cũng đã hỏi Vị Như, cô đã tổng kết một đáp án vô cùng kín kẽ.
“Bởi vì thích truyện cổ tích
Grim, tất cả đều có kết thúc hoàn hảo, hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc đến trọn đời, không giống truyện cổ Andersen, nàng tiên cá si tình lại phải chết.” Vị Như cười trả lời.
Không nghĩ đến cô gái trước mắt, thoáng
nhìn thì phóng khoáng lại có thể nói những lời ngây thơ như thế, Lục
Diệp Quân sững người trong giây lát, sau đó cười rộ lên, đồng thời phát
hiện, khi cô cười khóe miệng bên trái có một lúm đồng tiền, bên phải
không có, đúng là một sự không cân xứng đáng yêu và vô cùng hấp dẫn. Cô
bé này cũng không phải người có sắc đẹp quá lớn, cô xinh đẹp, nhưng
không phải là loại xinh đẹp động lòng người, nó là loại khiến người khác cảm thấy thoải mái, có phần thoát tục, giống như tìm được một dòng suối thanh mát vậy.
Hai người cười ha ha một chút rồi tiếp tục khôi phục trạng thái im lặng, chỉ là người kia, mãi còn chưa thấy xuống.
Lục Diệp Quân bắt đầu đi qua đi lại trước xe, bước đi thong thả được một lúc, quay đầu nói với Vị Như “Tôi đi xem.” Vị Như vừa gật đầu thì trông thấy cánh cửa thang máy màu bạc mở ra, một người bước ra.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chính là tảng băng Lâm Tễ Viễn.
Anh hôm nay mặc một bộ vest màu đen làm
nổi bật khuôn mặt có phần tái nhợt. Vị Như không kìm lòng được đưa mắt
nhìn chân của anh ta, quả nhiên có chút không bình thường, tốc độ di
chuyển tương đối chậm, cũng có phần hơi cứng nhắc, nhưng nếu không nhìn
kỹ cũng không thấy có gì lạ. vị Như ngẩn người, lúc trước nhìn thấy anh
ta đều là đang đứng hoặc ngồi, thật sự không phát hiện ra điều gì khác
lạ, hiện tại còn chưa kịp nhận ra vấn đề gì, người đã đi đến nơi.
“Chào buổi sáng, Lâm tổng.” Vị Như lập tức thu hồi tâm tình, nở nụ cười đã được luyện tập một cách cực khổ ra.
Lâm Tễ Viễn chủ động đưa tay phải ra “Xin chào.” Trên mặt vẫn là bộ dạng lạnh lùng, hai chữ này cũng không một chút tình cảm, giống như hai người lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau.
Được, cứ coi như hôm nay là lần đầu gặp
đi, trước kia bọn họ đúng thật chỉ là người qua đường, từ hôm nay trở đi đã biến thành quan hệ cấp trên cấp dưới, mối quan hệ này, tồn tại trong tám tiếng một ngày, ngoài tám tiếng này vẫn chỉ là người xa lạ.
Vị Như tiếp tục mỉm cười, nắm tay anh, cảm thấy tay anh ta lạnh như băng.
Cùng bàn tay ấm áp kia tiếp xúc trong giây lát, Lâm Tễ Viễn lập tức buông ra, nhàn nhạt nói “Đi thôi.” Mở cửa xe, cũng không đi vào, chỉ là ngẩng đầu nhìn Vị Như. Cản bản
không nghĩ đến Lâm Tễ Viễn giúp mình mở cửa xe, Vị Như cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhất thời lại ngây người.
Thấy cô không phản ứng, lông mày Lâm Tễ Viễn hơi nhíu lại, có điều chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng giãn ra “Sao, cô không định vào bên trong ngồi?” Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như trước, ánh mắt sắc bén nhìn Vị Như.
“Không có, cảm ơn Lâm tổng.” Vị Như đột nhiên hồi phục, quay đầu lên xe, ngồi vào vị trí bên trong.
Lục Diệp Quân nhân lúc Lâm Tễ Viễn nghiêng người chuẩn bị lên xe đột
nhiên giữ chặt tay anh, nhỏ giọng nói “Tại sao lâu như thế mới xuống? Có phải là…”
Anh còn chưa hỏi xong Lâm Tễ Viễn rất nhanh đã trả lời “Tôi không sao.” Nói xong cúi đầu lên xe, không cho Lục Diệp Quân cơ hội truy hỏi.
Ngồi ở bên cạnh Lâm Tễ Viễn hiển nhiên
là chuyện không dễ dàng gì. Phản ứng đầu tiên của Vị Như đương nhiên là
thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay trước khi rời nhà đã xịt nước hoa, vẫn
là loại cô thường dùng, nơi cổ tay tản ra mùi hương nhàn nhạt. Cô có một thói quen nhỏ, khi lo lắng sẽ muốn được ngửi hương thơm tươi máy, hiện
tại lo lắng không cách nào diễn tả, lại cũng không dám lén lút ngửi mùi
trên cổ tay mình, chỉ sợ người bên cạnh có cơ hội châm chọc “Sao, cảm thấy mình rất thơm sao?”
Lâm Tễ Viễn vốn không phải người nói
nhiều, chỉ là ngồi yên lặng ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó. Ngồi trên xe, lại là sáng sớm, không gian yên tĩnh, chỉ có thể
nghe thấy tiếng động cơ khe khẽ vang lên.
Lục Diệp Quân thấy không khí có phần quá yên tĩnh, mở miệng nói “Lâm tổng, Tiểu Kiều là sinh viên nổi tiếng khoa tiếng Đức đại học A đấy.
Chúng ta lần này đánh bậy đánh bạ, không nghĩ vận khí lại lớn như thế.”
Một câu này nói xong, Lâm Tễ Viễn coi
như không nghe thấy, vẫn nhìn ra cửa sổ như trước, Vị Như không biết nên nói gì cho tốt, nghiêng đầu nhìn Lâm Tễ Viễn, một bên mặt của anh ta,
dưới ánh mặt trời vô cùng hoàn mỹ, cổ áo trắng làm nổi bật ngũ quan sáng chói.
Vị Như vừa nhìn một giây, khuôn mặt đó đột ngột quay lại, môi mỏng mở ra “Vì sao học tiếng Đức?” Ngữ khí bình thản, rõ ràng là câu hỏi nhưng một chút ngữ điệu cũng không có.
“Bởi vì thích truyện cổ Grim.” Vị Như âm thầm ảo não, khi nãy nói những lời này với Lục Diệp Quân, anh ta cười, có thể lặp lại lần nữa với Lâm Tễ Viễn, không biết phản ứng
của anh ta thế nào, vì thế nói một nửa rồi dừng lại.
Hình như không được hài lòng với đáp án này, lông mày Lâm Tễ Viễn hơi nhướn lên, trực tiếp hỏi “Vì sao?”
Vị Như đành phải mang toàn bộ lý do kia nói hết ra “Bởi vì truyện của Grim kết thúc rất hoàn hảo, hoàng tử và công chúa luôn có thể hạnh phúc bên nhau trọn đời.”
Vị Như nói xong liền cúi đầu, không dám
nhìn ánh mắt Lâm Tễ Viễn. Đợi nửa ngày cũng không thấy anh đáp lại, Vị
Như ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn về phía người bên cạnh, anh ta đang tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn nhìn qua cửa sổ như bình thường, nhưng biểu
hiện trên mặt có chút kỳ lạ, đôi môi tái nhợt vẫn bình thường, nhưng
khóe miệng hình như có hơi nhếch lên.
Trên đường đi, không ai nói gì nữa.
Lâm Tễ Viễn bảo lái xe mở nhạc trong xe, tiếng nhạc vang lên, là bản nhạc trong vở nhạc kịch Chiếc Nhẫn Của
Người Nibelung của tác giả Wagner. {Hana: Wilhelm Richard Wagner sinh ngày 22 tháng 5 năm 1813 tại Leipzig,mất
ngày 13 tháng 2 năm 1883 tại Venice,là nhà soạn nhạc, kiêm nhạc trưởng,
đạo diễn kịch và nhà lý luận âm nhạc người Đức nổi tiếng bởi các tác
phẩm opera. Không như nhiều soạn gia lớn khác ông tự viết lời lẫn phân
cảnh cho các tác phẩm của mình. Âm nhạc của ông nhất là thời kì sau này
trứ danh bởi cấu trúc đối âm (contrapuntal), phong phú chất nửa cung
(chromatism) lẫn giai điệu và hòa âm, trau chuốt theo một mô-típ nền
nhạc luôn thích hợp vời từng nhân vật, từng phân cảnh trong nhạc phẩm.
Ông là người tiên phong dùng những kĩ thuật rất khó trong âm nhạc như
chất nửa cung nghiêm ngặt, chuyển đổi âm vực rất nhanh và do đó đã tạo
ảnh hưởng sâu rộng đến sự phát triển của nền âm nhạc cổ điển tại châu
Âu. Tác phẩm nổi tiếng là chiếc nhẫn của người Nibelung, nội dung chủ
yếu của vở nhạc kịch này dựa trên thần thoại Bắc Âu, là tác phẩm có ảnh
hưởng rất lớn đến nền opera hiện đại ^^}
Nghe thấy giọng Đức nhỏ nhỏ vang lên
trong không gian, Vị Như tò mò quay đầu liếc Lâm Tễ Viễn, lại vừa vặn
đụng phải ánh mắt anh, không nhìn rõ thần thái, chỉ là bình thản nhìn Vị Như.
Không biết vì sao, ở trước mặt anh Vị
Như luôn cảm thấy mình là người kém cỏi, luôn cảm thấy chột dạ, đành
phải làm bộ nhìn ra cửa sổ để tránh ánh mắt anh.
Anh ta thích Wagner, điều này càng khiến Vị Như đối với anh ta kiêng kị vài phần.
Lúc lên đại học đã từng có một giáo sư
đến trường mở tọa đàm nói, những người đàn ông muốn trở nên thành thục
nên nghe Wagner, khi đó mới đủ khí phách. Vị Như cản bản không tin, còn
Hàn Tô Duy sau đó lập tức đi thu thập tất cả CD của Wagner, hơn nữa
nhanh chóng thành Fan của ông ta, còn ép Vị Như cùng nghe. Đối với âm
nhạc cổ điển Vị Như vốn không hiểu rõ, chỉ tùy tiện cùng anh nghe hai
lần, không thể có tình cảm yêu mến đối với Wagner, bởi vì những người
yêu mến ông ta đều là những người như Nietzsche, Hitler, còn nữa, là
người đang ngồi trước mắt Lâm Tễ Viễn. {Hana: Adolf hitler sinh ngày 20/4/1889, mất ngày 30/4/1945, là chủ tịch Đảng
Công nhân Đức Quốc gia xã hội chủ nghĩa (Nationalsozialistische Deutsche Arbeiterpartei, viết tắt NSDAP) từ năm 1921, Thủ tướng Đức từ năm1933,
là “Lãnh tụ và Thủ tướng đế quốc” (Führer und Reichskanzler) kiêm nguyên thủ quốc gia nắm quyền Đế quốc Đức kể từ năm 1934. Ông thiết lập chế độ độc quyền quốc gia xã hội của Đệ tam Đế quốc, cấm chỉ tất cả các đảng
đối lập và bức hại các đối thủ chính trị. Ông đã gây ra thế chiến thứ
hai, thúc đẩy một cách có hệ thống quá trình tước đoạt quyền lợi và sát
hại khoảng sáu triệu người Do Thái Châu Âu cùng một số nhóm chủng tộc,
tôn giáo, chính trị khác, được gọi là cuộc đại đồ sát dân Do Thái
(Holocaust). Friedrich Wilhelm Nietzsche (15/10/1844 – 25/8/1900) một
nhà triết học người Phổ. Ông bắt đầu sự nghiệp như là một nhà ngữ văn
học và viết nhiều bài phê bình về tôn giáo, đạo đức, các vấn đề văn hóa
đương thời, và triết học. Các tác phẩm của Nietzsche nổi bật với phong
cách viết của ông, thường mang tính ẩn dụ (aphorism) và nhiều nghịch lý
hơn là mức độ thông thường của các bài luận triết học. Nietzsche không
được đánh giá cao bởi những người đương thời trong suốt cuộc đời của
ông, nhưng đầu thế kỉ 20, ông đã được giới trí thức ở Đức, Pháp và Anh
công nhận. Ông bắt đầu bị mang tiếng xấu tiếng khi Đảng Quốc xã của Đức
chọn ông là một tiền bối, mặc dù Nietzsche có quan điểm chống chủ nghĩa
bài Do Thái và chủ nghĩa dân tộc Đức. Sau thế chiến thức hai, triết gia
Walter Kaufmann bắt đầu một cố gắng bền bỉ nhằm khôi phục lại danh tiếng của Nietzsche trong các nước nói tiếng Anh, và vào nửa sau của thế kỉ
20 Nietzsche đã được xem là một nhân vật quan trọng có ảnh hưởng lớn
trong triết học hiện đại. Trực tiếp và gián tiếp (thông qua Martin
Heidegger), Nietzsche đã ảnh hưởng đếnthuyết hiện sinh (existentialism), chủ nghĩa hậu hiện đại (postmodernism), phân tâm học (psychoanalysis)
và nhiều tư tưởng theo sau đó.}
Vị Như càng nghe càng cảm thấy không khí trong xe mỗi lúc một lạnh, thật khác biệt với ánh sáng bên ngoài.
Quá khứ khi đi vào sân bay quốc tế,
trong lòng Vị Như luôn tràn đầy mong đời, bởi vì máy bay Hạ Cánh có thể
nhìn thấy bóng dáng ấm áp của Hàn Tô Duy. Nhưng giờ đây mọi thứ đều đã
thay đổi. Từ thời khắc chia tay anh, mọi thứ đã không thể giống như lúc
trước.
Tuyến bay đến Munich cũng không thể gặp
những đồng nghiệp cũ, Vị Như phát hiện mỗi khi Lâm Tễ Viễn và Lục Diệp
Quân nói chuyện thì âm lượng luôn được giảm đến mức tối đã, phảng phát
như tiếng cì cào bàn tán bình thường, phát hiện này khiến Vị Như nhớ đến những lời phỏng đoán về việc hai người là đồng tính luyến ái của Hứa
Ngôn, lập tức không nhịn được cười rộ lên, cũng may vị trí bọn họ đứng
khá xa, mặc dù cười cũng không bị họ phát hiện.
Người ngồi gần Vị Như là một bà lão
người Đức, so với trình độ soi mói và bắt bẻ của Lâm Tễ Viễn thì quả
thật còn hơn rất nhiều. Vừa cất cánh không lâu bà đòi uống rượu, còn nói chỉ muốn loại rượu do Áo sản xuất, trên máy bay chỉ có loại rượu nho
của Pháp, làm sao có rượu Ice Wine (Rượu đá) của Áo được chứ.
Vì vậy bà ta không ngừng lầm bầm, tâm tình khó chịu. Vị Như nghe được bà ta nói những lời thô tục bằng tiếng Đức, nói nửa ngày lại dùng tiếng
Đức nói với Vị Như “Phụ vụ trên máy bay của người Hán quả thật càng ngày càng kém.” {Hana: Vang đỏ của Pháp ai cũng biết rồi đúng hem ^^, còn Ice Wine là loại
rượu với vị ngọt và gọi cái tên khác là Eiswein. Nước Đức là nước đầu
tiên sản xuất ra loại Rượu Đá cách đây khoảng 200 năm. Và các nhà sản
xuất rượu tại Canada bắt đầu làm loại rượu này vào thập niên 1990′s với
một kỳ tích không ngờ rằng nó lại được người sử dụng ưa chuộng mạnh mẽ,
và do đó số lượng rượu sản xuất ngày một gia tăng nhanh. Loại rượu nho
bình thường được ủ bằng những quả nho tươi, nhưng đặc biệt loại rượu đá
này được ủ bằng những quả nho được bọc bởi lớp băng bên ngoài. Nó tạo
hương vị đậm đà hơn. Mùa thu hoạch đến, khi nho đã đóng băng, được thu
hoạch bằng tay, khởi sự khi nhiệt độ xuống dưới từ -10 cho đến -13 độ C
và nho đã hoàn toàn dóng băng trên giàn. Và khi nho đông lạnh được ép
lại, lượng nước tự nhiên trong trái được giữ hoàn toàn dưới lớp vỏ bao
bọc dưới dạng các tinh thể đá. Một phần nhỏ nhưng vô cùng quý giá với
nồng độ nước nho cao được chiết xuất ra. Nước nho tinh chất được chiết
xuất ra này chỉ chiếm khoản 1/5 số lượng nước nho chiết xuất thông
thường khi thu hoạch nho tươi. Hay nói cách khác, để làm một chai Rượu
Đá, thì cùng với số lượng đó, có thể làm được 5 chai rượu thường, và đó
có lẽ là lý do tại sao mà giá của chai Rượu Đá tương đối đắt. Cái này
cũng chả biết thế nào, Vang Pháp uống rồi chứ còn cái này chưa có tiền
mua ^^}
Vị Như làm bộ nghe không hiểu, dùng tiếng Anh nói “Xin lỗi, tôi không biết nói tiếng Đức.”
Bà lão lập tức im lặng, có vẻ như nói chuyện bằng tiếng Anh với bà ấy là quá khó khăn.
Vị Như cúi đầu xem tài liệu trong tay,
nhìn hai người gần đó, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt đồng tình của Lục Diệp
Quân, dịu dàng cho cô chút an ủi, cô nhún vai, tỏ vẻ không thể làm khác
được.
Lúc máy bay cất cánh Vị Như mấy lần
ngẩng lên để cho mắt nghỉ ngơi đều thấy Lâm Tễ Viễn đang nhìn tài liệu
trong tay, cau mày, ánh mắt thâm thúy. Qua mười tiếng bay, Lục Diệp Quân và Vị Như không biết ngủ được bao lâu, nhưng mỗi khi Vị Như tỉnh lại
đều thấy anh, tinh thần anh ta rất phấn chấn, có vẻ như chẳng cần nghỉ
ngơi gì cả.
Vị Như suy nghĩ, bọn họ đến Munich, theo giờ địa phương thì là giữa trưa, ngay buổi chiều sẽ đến chỗ khách hàng
nói chuyện bàm ăn, chỉ có một chút thời gian để ăn trưa cho nên để có
thể theo sát hành trình, nghỉ ngơi nhiều một chút. Lục Diệp Quân có vẻ
cũng nghĩ như thế, còn Lâm Tễ Viễn vẫn không hề chợp mắt.
Ngồi lên vị trí tổng giám đốc này đúng
là thân bất do kỷ. Một công ty lớn như thế, hơn ngàn người đợi anh ta
phát lương, thời gian cho bản thân nhất định sẽ rất ít. {Hana: Thân bất do kỷ: lấy trong câu “Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ”, ý nói nhiều việc không phải mình có thể quyết định được, nó còn do nhiều yếu
tố khác kết hợp dẫn đến. đại loại là thế, bao giờ hiểu sâu hơn bổ sung
sau ^^}
Được một nửa hàng trình, Lâm Tễ Viễn bắt đầu xem tạp chí tiếng Anh Time Magazine, kinh tế học, Vị Như âm thầm
buồn bực, đọc hiểu tạp chí như thế chắc chắn tiếng Anh phải rất tốt, vì
sao còn muốn có người phiên dịch? Chỉ là ông chủ nghĩ gì, nghĩ cũng
không nghĩ ra, vẫn là ngoan ngoãn phục tùng thôi. {Hana: Time Magazine chính là tờ NewYork Time thì phải ^^, tờ tuần báo nổi tiếng nhất nước Mỹ ^^}