Đêm xuống, Vị Như có chút khó ngủ, nằm ở trên giường âm thầm hối hận, buổi
chiều lúc ở trên thuyền, không nên bị cảm giác thoải mái ấm áp khi phơi
nắng, chòng chành của nhịp thuyền lênh đênh, đánh một giấc no say. Cô
vốn có thói quen lạ giường, hiện tại lại không buồn ngủ, nằm ở trên
giường chỉ cảm thấy nóng nực, rất là khó chịu, vì thế liền rời giường,
tính đi hồ nhân tạo hóng gió. Cô đẩy cửa, hít vào lồng ngực bầu không
khí mát mẻ, cả người đều thoải mái dễ chịu, cảm giác bứt rứt khó ngủ
nhất thời hóa thành hư không.
Mặt hồ yên tĩnh tối tăm, chỉ có ánh trắng chiếu trên mặt nước, theo từng cơn gió mặt hồ lăn tăn, tầng tầng ánh sáng lan tỏa. Bóng cây bên bờ hồ, có rất nhiều đom đóm nhỏ, từng đốm từng đốm ánh sáng xanh nhạt nhu hòa, ở trong bóng tối lúc ẩn lúc hiện, giống như một ảo ảnh đẹp hư ảo như
mơ.
Vị Như từ từ đi tới bên hồ, gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi bay tà váy,
tất cả đều yên tĩnh mà thích ý. Cô đi vòng sang một bên khác, đột nhiên
thấy trên ghế nằm bên hồ, có một dáng người.
Hình như anh không nhìn thấy Vị Như, vẫn nửa nằm nửa ngồi, vươn cánh
tay, một con đom đóm nhỏ liền bất ngờ đậu trên ngón tay. Anh nhìn chằm
chằm, bộ dáng hình như rất cao hứng, Vị Như không dám quấy rầy anh, chỉ
nhẹ nhàng đi đến cách khoảng hai bước chân.
Con đom đóm kia chỉ dừng trên tay anh một lát, sau đó lén lút giương
cánh bay đi, trên mặt anh lướt qua một tia mất mát, ánh mắt vốn chăm
chú, cũng trầm tĩnh lại, rất nhanh xoay mặt liền nhìn thấy Vị Như.
Trong chớp mắt bốn mắt chạm nhau, Vị Như phát hiện trong mắt anh thế
nhưng tất cả đều là chấn kinh. Anh lập tức chống tay vịn, ngồi ngay
ngắn, bối rối muốn che giấu cái gì, nhưng lập tức phát hiện,tất cả đều
phí công vô ích, trên ghế kia một bên ống quần trống rỗng, sớm bán đứng
anh.
Nhìn bộ dáng anh chân tay luống cuống, đáy mắt Vị Như ẩm ướt, cô đi qua
yên lặng ngồi bên cạnh anh, ghế nằm rộng rãi chắc chắn, cô ngồi gần sát
sườn anh, vươn tay choàng qua cổ, gác cằm sát bên tai anh, nhẹ giọng hỏi
” Tễ Viễn, muộn như vậy rồi sao anh còn chưa ngủ, đang làm gì vậy?”
Anh vẫn bối rối, trừ lần trước ở bể bơi, cho đến bây giờ anh cũng không
dám cho cô nhìn thấy cơ thể mình một cách chân thực nhất, anh cũng biết
sẽ có một ngày như thế, nhưng trong tiềm thức,không cách nào khống chế
bản thân luôn trốn tránh
Vị Như cảm giác được thân thể anh lén lút giãy giụa, vì thế không thèm
lặp lại lời nói, chẳng qua chỉ lại gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Ban đêm trong bụi cỏ, có tiếng dế mèn đâu đây, hoa sen trên mặt hồ đang
nở rộ, thoang thoảng mùi hương theo từng cơn gió đêm bay tới chóp mũi,
cô nhắm mắt, chuyên tâm hôn anh. Thân thể mềm nhũn dần theo nụ hôn, cô
cảm giác được, thân thể anh dần dần thả lỏng ko còn cứng ngắc, không
biết từ lúc nào cánh tay lén lút đặt trên thắt lưng cô.
Cô vụng trộm hé mắt, thấy vẻ mặt anh rất chuyên chú, có đom đóm bay xung quanh anh, trong đêm đen lập lòe chút ánh sáng, tựa như tâm tình cô
hiện tại.
Cô vừa cùng anh hôn môi, một cánh tay chậm rãi hướng dần xuống đùi anh
sờ soạng. Lập tức anh ngừng lại, theo phản xạ cả người lùi lại phía sau
một chút, chống lên tay vịn của ghế nằm.
” Tễ Viễn, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ?”
Cô liền đoán được vì sao anh như vậy, cau mày chất vấn anh, nhìn thấy
anh cúi thấp đầu, không dám nhìn cô, trong mắt cô chợt lóe lên chút đau
xót, tim cô liền mềm nhũn, không kìm lòng được lại gần một chút, ghé vào đầu vai anh, thấp giọng nói
” Anh cần bao nhiêu thời gian nữa? Cho em một thời hạn nhất định, để em
còn chuẩn bị tâm lý, bằng không lại luôn bị anh cự tuyệt.”
Anh không trả lời, chẳng qua chậm rãi vỗ về lưng cô, từng chút từng chút một.
” Chúng ta đánh cược đi.”
Vị Như cảm thấy không khí trầm trọng, liền nhúc nhích thân mình, nằm song song cùng anh trên ghế nằm, nhìn anh cười nói
” Chúng ta cùng vươn tay ra, nơi này nhiều đom đóm như vậy, đom đóm đậu lên trên tay ai trước thì người đó thắng.”
Nói xong liền vươn cánh tay phải ở giữa không trung. Chưa bao giờ anh
nhìn thấy hành động trẻ con như vậy của cô, mặt mày hơn hớ, giống như cô gái nhỏ nhất định phải chơi trò này.
”Bắt đầu đi, anh sợ thua sao?”
Vị Như vừa nói vừa kéo cánh tay anh, nâng cạnh tay cô
” Tôi làm sao có thể sợ thua.”
Nhất thời anh bị cô kích thích, sảng khoái nói
” Thắng thì được gì?”
” Ai thắng có thể bắt người thua làm một chuyện, người thua nhất định phải nghe lời.”
Vị Như quay đầu nhìn anh, vẫn cười nhẹ nhàng nói
” Ví dụ như nếu anh thắng, có thể bắt em ngày mai dậy sớm làm điểm tâm sáng cho anh.”
Tim anh dần trở nên nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng bác bỏ
chủ ý của cô, bởi vì ngay từ đầu cô vốn chỉ muốn anh vui vẻ, cũng bởi vì anh biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.
Tuy rằng gần hồ nước đom đóm tuy nhiều, kết thành từng đốm bay tới bay
lui, nhưng muốn dừng trên tay thì không dễ dàng như vậy, không lâu sau
Vị Như liền ngả đầu lên vai Lâm Tễ Viễn.
” Tễ Viễn, cánh tay em....thật mỏi mà.”
” Em có thể chọn cách nhận thua.”
Anh có lòng tốt đề nghị
” Không được, em không muốn nhận thua.”
Cô quật cường lắc đầy, nhưng kiên trì không nổi một phút lại có chút nhụt chí
” Thật sự mỏi lắm....em không chịu nổi..”
Lâm Tễ Viễn nhìn sườn mặt cô, thấy bộ dáng cô bĩu môi, cuối cùng không kiên trì nổi, hạ tay cô xuống, nhẹ giọng nói
” Tôi nhận thua.”
Anh cúi đầu, đem bàn tay cô xoa bóp nhẹ nhàng
” Em muốn tôi làm gì, nói đi.”
” Anh không cần làm gì cả, chỉ cần nằm xuống, nhắm mắt lại là được.”
Cô nhỏ giọng nói xong, liền giúp anh nằm xuống, sau đó cúi người, lại
lần nữa hôn anh, ngón tay lướt qua tấm lưng không có chút sẹo lồi lõm
nào, sau đó từ từ xuống dưới.
Anh quả nhiên nghe lời nằm bất động, chỉ là bàn tay đặt ở eo cô siết chặt.
Vị Như có thể cảm giác được, tay cô càng đi dần xuống, thân thể anh càng cứng ngắc, trong nháy mắt đó cô tựa như đã có ý nghĩ không tiếp tục
nữa. Nếu với anh là khó khăn như vậy, cô có thể dừng lại, nhưng tay cô
tựa như có ý chí của riêng mình, vẫn đang không chút do dự tiếp tục, cho đến khi chạm phải đùi phải của anh.
Cô nhẹ nhàng chạm vào đùi anh, liền cảm giác được anh không tự giác có
chút run run. Cô nhất thời cả kinh trong lòng, liền thu hồi bàn tay,
ngồi thẳng dậy.
Anh cũng ngồi dậy, nhìn ánh mắt của cô hỏi
” Sợ hãi sao?”
” Không phải, em chỉ...không muốn miễn cưỡng anh...”
Cô lập tức giải thích. Anh vươn tay sờ sờ hai má cô, thấp giọng nói
” Là em, sẽ không miễn cưỡng.”
Nói xong, anh liền nằm lấy cổ tay cô, đặt ở trên đùi, đi dần dần xuống.
Cô cúi đầu, trơ mắt nhìn bàn tay mình, theo anh đi đến cuối đùi phải,
nơi đó, là bí ẩn anh che giấu, cũng là đau đớn cùng bất lực của anh.
Anh mặc một bộ ngủ, chất liệu mỏng manh, có thể xuyên qua lớp vải cảm
nhận được độ ấm của làn da, rất thoải mái, chẳng qua ấm áp này đột nhiên trống không, là một khoảng không trống rỗng, cách lớp vải, Vị Như có
thể cảm giác được, nơi đó gập ghềnh những vết sẹo.
” Tễ Viễn, anh....rất đau nhỉ?”
Cô không dám ngẩng đầu, không dám để anh nhìn thấy nước mắt của mình.
” Vị Như.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, vừa gọi cô, tay vừa nâng cằm cô lên
” Em xem.”
Cô thuận theo tay anh quay đầu, thấy có một con đom đóm nhỏ, đậu trên mu bàn tay khác của anh. Tay anh để trên tay vịn ghế nằm, mu bàn tay thanh mảnh, đường cong rõ ràng, trên mu bàn tay đó có ánh sáng mỏng mảnh của
đom đóm, có cảm giác tốt đẹp kì lạ.
” Em xem, tôi thắng cược rồi.”
Anh nhìn hốc mắt hồng hồng của cô nói
” Tôi muốn em làm một việc, chính là không được khóc nữa.”
Cô nhếch nhếch miệng muốn cười, nhưng nước mắt vốn đảo quanh hốc mắt,
bỗng nhiên chảy xuống. Bất đắc dĩ Lâm Tễ Viễn đành nâng tay lên, dùng
đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt trên gương mặt cô, thấp
giọng nói
” Trước kia em rất nghe lời tôi, bây giờ thì hay rồi, học được cách đối
nghịch với tôi luôn, hơn nữa cá cược vừa rồi tôi còn thắng, em như vậy,
không phải là chơi xấu sao?”
Tại nơi này, dưới ánh trắng mông lung, âm thanh của anh trầm thấp mềm
mại, so với hồ nước trong suốt trước mặt, càng làm cho người ta an tâm.
Vị Như chẳng qua đau lòng nói không nên lời, ghé vào đầu vai anh, nước
mắt rất nhanh liền dừng. Ạnh không nhắc lại, cô cũng không muốn nhớ đến, chỉ ôm cô, ôm thật chặt không chịu buông ra, hôn nhẹ hai má cô. Bờ môi
anh có chút lạnh, chạm lên mặt có chút ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, Vị Như mới bình phục tâm tình, ngẩng đầu nhìn vào mắt
anh, bối rối vừa rồi sớm đã biến mất không tung tích, trên mặt là bộ
dáng bình tĩnh ấm áp.
” Ổn rồi chứ?”
Anh sờ sờ hai má cô hỏi
” Dạ.”
Cô ngượng ngùng gật gật đầu, ánh mắt mềm mại
” Tễ Viễn...”
Cô gọi tên anh, lại không nói nên lời.
” Sau này...đừng khóc vì chân tôi nữa, nghe thấy không?”
Anh đè thấp âm thanh, miệng nói lời nghiêm khắc, nhưng giọng nói lại ôn nhu.
” Em biết rồi.”
Cô cúi đầu, nhìn lòng bàn tay anh
” Về sau nhìn nhiều là được, em cũng không có nhiều nước mắt như thế.”
Cô cúi đầu, khóe mắt còn vương chút nước, có chút trẻ con, làm anh kìm lòng không được dí dí trán cô hỏi
” Làm sao em nửa đêm không ngủ lại đến đây?”
” Buổi chiều ngủ nhiều quá, lại lạ giương, không ngủ được, mới đi ra ngoài đi dạo.”
Cô quay quay đầu, thấy trên bàn bên cạnh ghế nằm có laptop của anh, trên màn hình, hé ra bảng excel phức tạp
” Nửa đêm sao anh còn xem mấy thứ này? Không được xem nữa.”
Cô duỗi tay, “Ba” một tiếng gập laptop lại
” Aiz...Em...Tôi mới nhìn được một chút...”
” Chuyện gì quan trọng đến nỗi nửa đêm anh không làm không được vậy? Có muốn cuồng việc cũng không không thể như vậy chứ.”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu
” Không xem cái này, em muốn tôi làm việc gì.”
” Xem tivi, xem phim, đọc sách, tìm em nói chuyện phiếm, anh làm cái gì
chẳng được? Còn nói muốn ra ngoài giải sầu, kết quả lại muốn làm việc,
một ngày anh ngủ mấy tiếng? Cuối tuần cũng không nghỉ ngơi...”
Cô giận dữ nhìn ánh mắt anh có chút tơ máu, vừa đau lòng lại sốt ruột.
” Được, được, tôi không xem nữa còn không được sao? Hiện tại tôi trở về ngủ, được rồi chứ?”
Lâm Tễ Viễn vừa nghe cô lải nhải, lập tức cảm thấy nhức đầu, bởi vì bình thường cô rất nghe lời anh, cho nên đến lúc cô không phân rõ phải trái, một chút biện pháp anh cũng không có.
Cô lập tức đứng lên
” Được, bây giờ liền trở về.”
Anh không động đậy, ngẩng đầu nhìn nhìn cô.
” Sao vậy?”
Cô thấy anh không chịu đi, lại lôi kéo mình, đành ngồi trở lại bên cạnh người anh.
Anh ngả đầu vào bả vai cô, nhẹ giọng nói bên tai cô
” Ngồi cùng tôi một lúc nữa...”
” Được.”
Cô cúi đầu, đem mặt chôn vào ngực anh. Anh ôm cô thật lâu, nhiệt độ ban
đêm hơi hơi lạnh, bọn họ gần nhau như vậy, truyền nhiệt độ cơ thể, tựa
như tất cả ấm áp ở trên đời này, đều ở nơi đây.
” Như Như...”
Giữa màn trời đêm bỗng nhiên giọng nói của anh vang lên. Nhất thời cô có chút giật mình, trừ bỏ ôm anh chặt hơn một chút, căn bản không biết nói gì.
Chưa bao giờ có người nào kêu tên cô như vậy “ Như Như.”, ngữ khí sủng
nịch lại cố chấp, như là một động sâu không đáy, làm cho trái tim cô dễ
dàng bị cuốn vào nơi sâu nhất trái tim anh, ở nơi đó, cô là người thân
cận nhất của anh, mà anh cũng là người thân thiết nhất của cô. Trên đời
này sẽ không có người thứ hai, vô cùng thân thiết gọi cô là “ Như Như.”
Đem cô đặt ở vị trí thứ nhất trong lòng, tựa như trên đời này sẽ không
có người thứ hai hòa tan được băng giá trong lòng anh, làm cho anh dễ
dàng buông thả bản thân, nhưng cũng lại là gánh nặng ngọt ngào của anh.
Thật lâu, thật lâu về sau, mỗi khi Vị Như nhớ lại thời điểm ban đêm ngày đó, hồ nước yên tĩnh, mùi hoa sen thoang thoảng, ở giữa không gian tràn đầy đom đóm, trong trí nhớ hỗn loạn, mơ hồ không rõ, cô lại có thể nhớ
rất rõ tiếng tim đập thình thịch của anh, cùng với hương vị đặc trưng
của nam nhân, và một tiếng “ Như Như.” lưỡng lự. Rõ ràng như thế, ôn nhu như thế, tựa như tình yêu say đắm, triền miên mà tốt đẹp, ngọt ngào
quanh quẩn trong trí óc cô cả đời, thật lâu, thật lâu chưa từng tan
biến.