Đêm phủ xuống Pari, về đêm Pari đầy ánh sáng rực rỡ, khí trời mùa xuân khi đêm xuống lạnh hơn thành phố S rất nhiều.
Phùng Thế Phong xuống máy bay, đã là đêm khuya, anh không thể trở về chung cư ngay lúc này, Jayde và Zane có lẽ đều đã nghỉ ngơi, anh không nên làm phiền.
Phùng Thế Phong đành phải đến khách sạn tạm lánh qua đêm nay, vẫn là căn phòng anh thường ở.
4404.
Quẹt qua thẻ khoá phòng, đẩy cửa bước vào trong, thân thể to lớn ngồi xuống sofa thư giãn đầu lông mày.
Bàn tay tùy ý mở cúc áo trên cổ, mở ra ba chiếc cúc áo để thư giãn lòng ngực trĩu nặng, anh tựa mình vào sofa, thân thể cao to như hoà vào ghế đệm.
...
Hạ Tình ngủ một giấc đến đêm, cô quấn chặt chiếc chăn, trong giấc ngủ không an yên, đôi mày cứ nhăn chặt lại.
Trong tìm thức Hạ Tình có hai luồng hình ảnh, một bên là những bóng đen nhơ nhuốc, một bên là hình bóng phai mờ của anh, cô cố gắng nghĩ đến anh, cố gắng nhìn về hình bóng đang dần mờ phai kia.
Nắm lấy ánh sáng của ánh mặt trời để có thể xua tan đi những bóng đen kia, cô nằm cuộn tròn lại, đôi mày chau chặt nghĩ về anh mới có thể giãn ra.
Yên bình chìm vào giấc ngủ, tầm một giờ trôi qua, đồng hồ báo thức reo lên, Hạ Tình lật đật ngồi dậy, tay chụp lấy điện thoại tắt báo thức, vung vai ngáp lớn.
Bước xuống giường, đến máy nước rót một cốc nước ấm, lật đật đi ra cửa phòng.
Mở mắt con trên cánh cửa, nhón chân áp mắt nhìn qua mắt con, cánh cửa phòng 4404 đối diện vẫn đóng, nhìn qua không có động tĩnh gì cả.
Hạ Tình ủ rũ hạ hai bàn chân xuống, hai tay cầm cốc nước ấm, môi bĩu lại lẩm bẩm.
"Vẫn chưa đến sao?"
Thời gian này anh phải có mặt ở Pháp rồi, hoặc là anh không đến đây mà đến thẳng chung cư kia.
Vậy thì sáng mai cô sẽ sang đó, Hạ Tình thu lại dáng vẻ ủ rũ, nghĩ đến được gặp anh liền cười như bông hoa, chân cô nâng lên bước chân thì nghe thấy âm bấm chuông cửa của phòng đối diện.
Bàn chân nhỏ khựng lại, lập tức xoay đầu nhón chân áp mắt vào cánh cửa, phục vụ và xe đẩy chuyên dụng đựng rượu cùng món ăn đứng ở trước cửa phòng, sau đó dường như được cho phép nên đẩy cửa đi vào.
Hạ Tình hớn hở cười lớn, cô vui đến mức nhảy cẩn, vội chạy vào phòng cầm lấy chiếc áo khoác mặc vội vào.
Bước ra khỏi phòng, đi đến cánh cửa phòng 4404 chờ đợi, khi phục vụ đi ra, cô liền cười với anh nhân viên, nụ cười xinh như hoa đầy thiện cảm, ngón tay chỉ vào phòng.
Anh phục vụ cười với nữ khách, cho là người quen của chủ phòng nên chỉ cười khẽ rồi rời đi.
Hạ Tình đỡ lấy cánh cửa phòng đang chuẩn bị khép lại, len lỏi thân mình vào cánh cửa rồi khéo lại.
Xoay người nhìn vào căn phòng tối đèn, ánh sáng mặt trăng cũng không thể rọi vào vì rèm cửa kém kín, xe đẩy của phục vụ nằm nguyên phía trước, nhìn thấy bóng người ở trên sofa.
Hai chân nhỏ rón rén nhón lên, bước ra từng bước thật nhẹ đi đến bên sofa, dù bước chưa đến, cô cũng đã nhận ra chính là anh.
Bởi mùi nước hoa của anh vẫn quen thuộc như thế, mùi hương mà cô nhớ đến trong từng giấc ngủ.
Hạ Tình bước đến trước sofa, nhìn người đàn ông cao to thả mình tựa vào sofa, anh nhắm mắt cùng với hơi thở rất đều.
Gương mặt tuấn lãm trong đêm tối, màn đêm vẫn không thể khước từ phong trần của anh, từ xương mũi đến gò càm, vẫn cương nghị như thế.
Hạ Tình nhìn thấy anh, trái tim cô nghẹn ngào đập thật vội làm cho hơi thở loạn đi, đôi mắt lấp lánh cay nồng, hai cũng mũi cũng thật cay.
Hai tay cô nắm lấy gấu váy siết lại, môi nhỏ mấp mấy khẽ.
"Chồng...!Chồng ơi..."
Phùng Thế Phong chau lại đầu lông mày, âm thanh nhung nhớ lọt vào lỗ tai làm cho gương mặt bình lặng đang thư giãn nhíu lại, anh xoay nghiêng sang một bên, sau đó thở ra một hơi thật nhẹ.
Anh lại không tỉnh táo rồi, lại nghe thấy tiếng cô.
Thật là...!Chỉ chợp mắt một chút cũng không được.
Phùng Thế Phong xoay mặt đi, đôi mắt vẫn nhắm một cách yên bình, thư giãn đầu lông mày, rồi thở ra một hơi xua đi cảm giác nhớ nhung đến ảo thanh đó.
Hạ Tình nhìn anh xoay mặt đi, anh giống như đã nghe thấy nhưng lại không thức dậy.
Cô bước lên một bước gần anh hơn, hai tay nắm chặt gấu váy, nuốt xuống một ngụm cay xè trên mắt, Hạ Tình lại bước lên thêm một bước nữa.
Cô đứng trước mặt anh, anh tựa mình vào sofa hoàn toàn buông lỏng phòng bị, Hạ Tình nâng lên gối chân bước lên sofa, hai gối chân tì lên hai bên sofa thân anh, cô ngồi lên người anh, hai tay câu lấy cổ anh, áp mặt vào một bên vai anh.
Một cảm giác mềm mại đổ tới, Phùng Thế Phong cứng ngắt, toàn thân đông cứng lại, anh mở ra đôi mắt, nhất thời không phân định được là ai, hai bàn tay to nắm lấy hai cánh tay đang choàng qua cổ anh, dùng lực nắm lấy.
Hạ Tình câu chặt anh hơn, không cho anh gỡ mình ra, mặt cô dụi vào bã vai anh rít ra một âm nhỏ.
"Chồng..."
Âm thanh lọt vào tai, mềm mại đến mức Phùng Thế Phong mất đi lực, trái tim anh giống như đang la hét trong lòng ngực.
Mắt anh trừng to hư vô phía trước, mùi hương từ tóc cô lan toả, anh mới ngửi được mùi hương đã khiến anh nhung nhớ đến gần như phát điên.
Giây phút nhận ra thật sự là Hạ Tình, không phải anh ảo giác hay là đang nằm mơ nữa, Phùng Thế Phong nắm mạnh hai tay cô gỡ ra, đẩy cô ngã xuống sofa bên cạnh, còn anh thì đứng bật dậy.
Anh bật ra khỏi cô như một chiếc lò xo bung nảy, đôi mắt cả kinh nhìn người con gái trước mắt, chân lập tức lùi về sau một bước.
Hạ Tình ngã nghiêng xuống sofa, cô vội vàng đứng dậy, không kịp chính đốn lại làn váy, bước lên nắm lấy bàn tay anh.
"Chồng ơi, anh về nhà với em đi."
Cô vội nói, mò mẫn trong túi áo khoác nhưng vừa rồi vì gấp gáp quá mà không cầm theo mấy tờ đơn, chỉ đành nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của anh nói.
"Anh về nhà với em đi, đừng ở chỗ này nữa, chúng ta trở về thành phố S và rồi..."
Và rồi làm lại từ đầu, nhưng cô không kịp nói hết, câu hỏi đầy nghi hoặc của anh đã chặn lại.
"Sao em lại ở chỗ này?"
"A...!Em..." Cô nắm chặt tay anh, tay anh hoàn toàn buông thả để cho cô nắm, gương mặt nhỏ lấp lánh nước, trong đêm tối đôi mắt cô lắp lánh vì sao thật đẹp.
Nâng ra nụ cười tươi, hai tay nắm chặt một bàn tay của anh nói.
"Em nhờ một người khác, giả dạng thành em về thành phố S, còn em đến chỗ này chờ đợi anh về" Cô nhoe ra nụ cười thật tươi, hai mắt lấp la lấp lánh hạnh phúc nhìn anh "May quá, đúng là anh sẽ quay về chỗ này, cuối cũng cũng được gặp anh rồi."
Hạ Tình mừng đến mức thổn thức, hai mắt đỏ hoe, cô bước đến một bước, muốn nhào vào lòng anh nhưng anh lại lùi rất nhanh, tay còn rút ra khỏi tay cô.
"Em về đi!"
Phùng Thế Phong xoay đầu, nhanh chóng sải ra bước chân dài muốn rời khỏi.
Hạ Tình lập tức nhào đến ôm lấy lưng anh, hai tay vòng ra phía trước bụng anh nắm chặt lại, mặt úp vào lưng anh, nói thật nhanh.
"Anh đừng đi mà..." Cô ôm chặt thắc lưng anh, mặt dụi nước mắt vào lưng áo rộng lớn ấy.
Anh vừa nhìn thấy cô đã rời đi rồi, cô bị doạ đến mếu máo.
"Chồng ơi...!Chồng về với em...!Em xin lỗi..." Hai bàn tay cô bấu chặt vào nhau giữ anh lại, mặt ủi vào lưng anh hít lấy hít để mùi hương từ lưng áo.
"Chúng ta trở lại như trước, nha, nha chồng nha."
Phùng Thế Phong hít sâu vào một hơi, kiềm hãm lại cơn đau nhói trong lòng ngực, thở ra thật nặng.
Người phụ nữ này thật sự nguy hiểm quá, chỉ vừa xuất hiện trong tầm mắt đã làm cõi lòng anh bấn loạn, mọi thứ trong tâm trí hoàn toàn hỗn loạn, hai tay nổi qua điểm run nắm lấy hai tay cô gỡ ra.
Anh muốn thoát khỏi cái ôm đầy mê muội này, tâm tư thật loạn rồi.
Hạ Tình bấu chặt hơn, hai tay bị anh gỡ ra lập tức nắm lấy áo trên bụng anh.
"Anh đừng đi nữa mà" Hạ Tình sợ bị bỏ lại, hai tay bị gỡ ra liền nắm lấy áo anh giữ lại thêm lần nữa.
Phùng Thế Phong lặng người, anh buông lỏng hai tay, mặc cho cô ôm, âm thanh lạnh lẽo yêu cầu.
"Em trở về đi, anh không liên quan đến em nữa."
"..."
Hạ Tình mím môi, hai tay buông anh ra, bọc ra phía trước mặt anh, mắt đẹp trừng lên nói nhanh.
"Sao lại không liên quan? Anh là chồng của em."
Cô nói, hai tay cho vào túi áo khoác mò tìm hai tờ giấy kia, dự là sẽ lấy hai lá đơn kia ra chặn miệng anh nhưng vừa rồi cô vội quá chỉ cầm lấy áo khoác, trong túi áo khoác chỉ có điện thoại, không có hai tờ giấy quan trọng kia.
Hạ Tình bậm môi, hai tay gian ra chắn lại đường đi, nói lớn.
"Chúng ta chưa có ly hôn, anh vẫn là chồng em!"
Chưa ly hôn?
Phùng Thế Phong chau mày, anh đã phó thác toàn bộ việc ly hôn cho Lưu An, vì yêu cầu xử kín nên anh cứ nghĩ Lưu An đã giải quyết xong việc ly hôn ở toà với Hạ Tình.
Ngày đó cô đòi mãi đơn ly hôn, không lý nào lại chưa nộp, anh cho rằng cô đã nộp và phía anh là Lưu An đã hoàn tất thủ tục.
"Vẫn chưa ly hôn?" Anh chau mày, trái tim đột nhiên vui mừng làm sao, nhưng nét mặt anh chỉ chau lại.
"Ừ, vẫn chưa, nên anh vẫn là chồng em, nên anh phải về nhà với em."
Phùng Thế Phong nhăn mặt, bước chân nâng lên muốn đi ra ngoài, anh cần phải gọi điện xác nhận với Lưu An.
Hạ Tình tưởng rằng anh muốn bỏ đi, hai tay chắn đường lên ôm lại anh, không cho anh đi qua, mếu máo la hét.
"Anh đi đâu anh đi đâu? Không được đi!"
Phùng Thế Phong bị cô bé nhỏ ôm cứng lòng ngực như con sam biển, anh luồng tay vào hai cánh tay nhỏ, nhấc bổng cô lên như bế một đứa trẻ sơ sinh.
Vốn anh đã bế cô đến mức quen tay rồi, giờ đây nhấc cô lên cũng chỉ như nhấc bao gạo.
"Á á!" Hạ Tình la hét, hai chân đạp đạp không khí.
Nhấc cô lên cao, anh bước về phía giường rồi ném cô lên giường, Hạ Tình bị ném ngã, đầu óc va chạm với chăn bông choáng váng, vội ngồi bật dậy.
Mếu máo ăn vạ.
"Uhuhu, anh ném người hay ném con heo, u oa đau tay em, hức hức, gãy tay rồi."
Phùng Thế Phong liếc mắt, nhìn gương mặt mếu mếu nước mắt cá sấu kia, không cần nhìn cũng biết cô đang giả vờ giả vịt.
Bởi ngã chăn bông làm sao có thể gãy tay!1
Anh nghiêm mày, bộ dạng mếu máo ấy không lay động được anh, tay cầm điện thoại xoay đầu bước ra ngoài.
Anh xoay bước đi, Hạ Tình hốt hoảng hét lên.
"Này!"
Cô vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy theo anh nhưng cô chỉ chạy đến cửa, cánh cửa đã đóng chặt lại.
Tít!
Âm thanh cánh cửa mã hoá khoá trái, Hạ Tình ngớ ra, tay nắm chốt cửa vặn vặn.
"Ớ!"
"Mở cửa! Mở cửa cho em!"
Người này còn nhốt cô lại, anh có còn nhân tính không?
Cô đã lặn lội đường xa tìm đến tận cửa, anh còn nhốt cô?
Hạ Tình trừng trừng cánh cửa, cô không có thời gian tức giận nữa, tay mở điện thoại nhanh gọi cho Nhã Kỳ.
Thành phố S đang là buổi sáng, Nhã Kỳ nhìn Lưu An đứng cách xa cô tầm mười bước chân để nghe điện thoại, có vẻ như là cuộc gọi quan trọng.
Vừa lúc điện thoại của Nhã Kỳ cũng vang lên, cô nhìn số máy của Hạ Tình, vội vàng nghe máy.
"Chị nghe, em đã về đến đâu rồi?"
"Em gặp được anh ấy rồi" Hạ Tình thốt lên, nói nhanh "Nhưng anh ấy không chịu theo em về, em phải làm sao đây? Anh ấy còn nhốt em trong phòng á!"
"Không chịu về sao? Thế thì em năn nỉ đi" Phùng Nhã Kỳ cũng rối rít theo âm thanh của Hạ Tình.
"Em đã năn nỉ rồi nhưng mà anh ấy không nghe" Hạ Tình oai oái giọng thét lên.
Phùng Nhã Kỳ hớ ra, lão anh thương Hạ Tình như thế, mà Hạ Tình đã năn nỉ vẫn không muốn về, vậy...
"Em hết cách chưa?" Nhã Kỳ dò hỏi.
"Hết rồi" Hạ Tình rối rít trả lời, còn muốn cô làm sao nữa, cơ mà chị lại hỏi như thế nghe như cô chưa dùng hết cách vậy.
"Chắc chưa?" Nhã Kỳ hỏi cặn kẽ hơn.
"Chắc rồi" Hạ Tình nói xong thì ngớ ra, một dòng suy nghĩ nổi lên, tâm trí được khai sáng "À mà chưa."
Nếu mà dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ anh không được, thì chỉ còn một cách thôi, chính là cưỡng chế.
Cưỡng chế đem về nhà!
Còn tiếp...
(P/s Anh Phong ra tín hiệu đi, ra tín hiệu đi rồi em cũng kệ thôi chứ ai mà giải cứu, hỏi dân con xem có ai muốn giải cứu anh không?1
Tôi đi tắm rửa gột rửa bụi trần và đi ăn đây, ăn rồi về viết tiếp cho nè.)
_ThanhDii.