Nhu Tình Trong Anh

Chương 48: 48: Không Cưới Được Lão Phùng Thì Cưới Quản Lý Lưu





Buổi tối, Phùng Nhã Kỳ chuẩn bị quần áo cho Hạ Tình, hai chị em chuẩn bị thị tươm tất thì xuống nhà hàng phía dưới của khách sạn, đoàn phim quay xong thì đến đây để dự tiệc.
Phùng Nhã Kỳ dắt Hạ Tình đi xuống nhà hàng, cả đoàn phim gần ba mươi người được sắp vào một phòng tiệc riêng, phòng tiệc với bàn ăn dài thật tráng lệ.
Phùng Thế Phong nhìn thấy Hạ Tình, anh liền đến nắm lấy tay cô dắt đi, công việc của Nhã Kỳ đến đây coi như là hoàn tất, cô chỉ cần tìm một chỗ để ngồi xuống dùng tiệc.
Nhã Kỳ đã dự định sẽ ngồi ở chỗ bên cạnh Hạ Tình, nhưng Trình Tiểu Khả đã ngồi, bên cánh trái Hạ Tình chính là Phùng Thế Phong, và Lưu An ở bên cạnh, chỉ còn một chiếc ghế trống bên cạnh Lưu An, ghế trống này ám chỉ dành cho cô.
Phùng Nhã Kỳ do dự nhìn vào chỗ ngồi, cô không muốn ngồi cạnh Lưu An, bởi vì cô không muốn phải nói chuyện với anh.

Nếu ngồi gần nhau trên bàn ăn mà cô và anh mãi không nói chuyện, như thế thì mọi người sẽ cảm thấy nghi ngờ hai người bọn họ.
Ngồi cùng anh, cô sẽ phải đội lên lớp mặt nạ cười cười nói nói với anh, ôi không, cô bây giờ đến nhìn mặt anh cũng không làm được, mỗi khi chạm mặt anh là trái tim như bị một cây kim nhọn chọt vào.

Cô không muốn phải ngồi gần anh, Phùng Nhã Kỳ đảo mắt, nhìn đến vị trí chỗ trống phía đối diện Lưu An, đó là bạn nam diễn viên phụ của Hạ Tình, tên là Lưu Hạo, trong vai anh chàng hộ vệ và sau này sẽ là người yêu của con gái ông trùm.
Phùng Nhã Kỳ lùi chân, rời khỏi vị trí ghế ngồi ngay bên cạnh Lưu An, cô đi bọc qua phía đối diện, khẽ cúi người chào hỏi Lưu Hạo.
"Chào anh Lưu, chỗ bên cạnh anh này đã có ai ngồi chưa?"
"Chỗ trống" Lưu Hạo nâng môi tiếp đãi trợ lý họ Phùng xinh đẹp "Cô cứ ngồi."
"Cảm ơn cảm ơn" Phùng Nhã Kỳ kéo ghế ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lưu Hạo, cô không hề nhìn về Lưu An ở phía trước, xoay hẳn gương mặt về phía Lưu Hạo để tiếp chuyện.
"Cảnh quay sáng nay của anh Lưu rất ấn tượng đó" Cô bắt đầu trò chuyện bằng một câu khen thưởng.
Lưu Hạo được khen liền ngượng ngùng cười, xấu hổ gãi gãi gò má.
"Cô Phùng quá khen rồi, thật ra tôi cảm thấy mình diễn vẫn chưa tốt lắm."
"Đó chỉ là do anh cảm giác vậy thôi nha" Phùng Nhã Kỳ cười tươi, bàn tay che miệng cười cười "Tôi thấy anh diễn tốt như thế mà."
"Cảm ơn cô Phùng nhé" Lưu Hạo rối rít cảm ơn về nhận xét của cô trợ lý xinh đẹp.
"Anh Lưu này, làm việc trong môi trường này đúng là thích quá đi, lúc nào cũng được gặp minh tinh, toàn là trai xinh gái đẹp" Phùng Nhã Kỳ thật vui vẻ tiếp chuyện, Lưu Hạo cũng thật ngượng ngùng hội ứng vị trợ lý xinh đẹp trước mặt một cách nhiệt tình hơn.
"Câu vừa rồi, tôi có thể xem là cô đang khen tôi đẹp không" Bởi vì anh cũng là người làm trong môi trường này, người mà cô đang đề cập đến.
Phùng Nhã Kỳ nhanh chóng nắm bắt trò đùa, cười tươi nói.

"Thì tôi đang nói anh mà haha."
Hai người bắt được tần số của nhau, bắt đầu luyên thuyên nói chuyện và cười đùa.
Lưu An ngồi ngay trước mặt Nhã Kỳ, nên màn thân thiết cười cười nói nói kia đều lọt vào mắt, dõng dạc trôi vào tai anh.

Anh chỉ cười thật nhẹ, một nụ cười giống như chẳng cười, chỉ có ánh mắt thoạt qua một tia ảm đạm.
Quá rõ ràng rồi, ghế trống bên cạnh anh thì cô tránh đi sang bên ghế trống phía đối diện để ngồi, đúng thật là...
Anh đã nghĩ sau khi nói chuyện với nhau, anh sẽ giải quyết theo ý muốn của cô, như vậy thì cả hai người sẽ không còn ngượng ngùng hay tránh mặt nữa.

Nhưng cô không hề như vậy, cô vẫn lựa chọn tránh mặt anh.

Công việc hôm nay khiến anh và cô chạm mặt nhau biết bao nhiêu lần, những lần đụng mặt nhau, cô cũng chỉ nhìn xuống mặt đất, không thì nhìn đi nơi nào đó rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ anh đứng.
Dù đã giải quyết nhưng nó không hề ổn thoả, cô vẫn tránh anh.
Anh cũng không thể nhìn về phía cô chằm chằm, ánh mắt anh rất nhanh chuyển đi nơi khác, một nữ diên viên phụ đến ghế trống bên cạnh anh.
"Quản lý Lưu, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Lưu An nhanh chóng dẹp đi muộn phiền, nâng ra một nụ cười đáp ứng.
"Cô ngồi đi."
Bữa tiệc hôm nay, Phùng Thế Phong tổ chức với mục đích cảm ơn mọi người đã giữ kín bí mật chuyện anh đã có vợ, dù Lưu An đã bịt đầu mối từng người nhưng Phùng Thế Phong vẫn tổ chức thêm một bữa tiệc thể hiện sự cảm kích.
Anh và Hạ Tình đứng giữa bàn ăn dài, Phùng Thế Phong nắm lấy tay cô, hướng về phía mọi người, những bạn diễn trong bộ phim, bộ phần phụ trách quay phim và đạo diễn, biên kịch.
"Thật sự cảm ơn mọi người đã giữ lời, giúp tôi giữ kín chuyện này, hôm nay mọi người cứ thoải mái gọi món, tôi sẽ hậu đãi đến phút cuối cùng" Anh nói dứt, hơn ba mươi người "Ô" lên thật to, hô hào vỗ tay.
Sau một trào vỗ tay nhiệt tình, Phùng Thế Phong nâng môi cười tươi, ánh mắt lướt qua từng người trên bàn ăn, sau đó anh khẽ kéo nhẹ tay Hạ Tình.
"Như mọi người cũng đã thấy, vợ tôi không thể nhìn thấy được, cho nên trong lúc quay phim sẽ gây ra một chút khó khăn và bất lợi cho mọi người.

Mong mọi người thông cảm cho cô ấy, tôi hi vọng mọi người sẽ nể mặt tôi một chút, chiếu cố cô ấy hoàn thành tốt bộ phim này."
Hạ Tình lúng túng cúi đầu một cái.
Mọi người đồng loạt vỗ tay, đạo diễn Lý cầm ly rượu đỏ lên đưa về phía Phùng Thế Phong.
"Cậu lại nói sao ấy, cậu nên tự hào về vợ mình chứ, sáng nay em ấy quay rất tốt, hoàn toàn không gây khó khăn gì cho đoàn phim."
Phùng Thế Phong tươi cười, tay nâng ly rượu hướng về phía đạo diễn đáp trả.
"Đúng là rất tự hào."
Hạ Tình đang cúi mặt, nghe thấy anh nói tự hào về mình, cánh môi hồng chúm chúm chím chím muốn cười, hai gò má chợt phừng phừng như lửa đốt.
Tay cô níu chặt tay anh hơn, Phùng Thế Phong nhấp rượu với đạo diễn xong thì cùng cô ngồi xuống.
Bữa tiệc thịnh soạn bắt đầu, mọi người nâng cao ly rượu đỏ chút mừng, chỉ trừ Hạ Tình ngồi uống nước trái cây.

Anh gọi món cho cô chỉ toàn là tôm, đương nhiên là vì cô thích rồi.
Anh mang bao tay, vừa cười nói với mọi người vừa bốc tôm bỏ vào đĩa ăn của Hạ Tình, cô chỉ việc cầm chiếc nĩa bạc và sắn tôm trong đĩa ăn.
Ăn no rồi, Hạ Tình như đứa trẻ ngồi nghịch hộp kẹo chocolate.

Bởi cô ăn xong nhưng bàn ăn vẫn đang tiếp diễn, mọi người đang nói với nhau về chuyện đóng phim, cô không có gì để nói cả.

Chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, nghịch hộp chocolate, cô cứ gỡ hết viên kẹo này ăn đến mân mê gỡ viên kẹo khác ăn.
Phùng Nhã Kỳ ngồi phía đối diện, vừa ăn vừa tán ngẫu với Lưu Hạo, tâm tình cô trở nên thật thoải mái, bởi Lưu Hạo nói chuyện khá ăn ý với cô, nói vài ba câu lại đùa một câu.

Tâm tình u phiền của Nhã Kỳ bỗng chốc nhẹ hững, vui vẻ vừa ăn vừa nói.

"Thế xong dự án phim này anh sẽ có dự án phim điện ảnh à?"
"Đúng vậy, tôi rất hồi hộp luôn đó, nhưng mà bây giờ tôi lại thấy nó không đáng hồi hộp nữa."
"Tại sao cơ?" Nhã Kỳ nhanh chóng thắc mắc.
"Nói chuyện với cô Phùng đây khiến tôi hồi hộp hơn" Lưu Hạo lại ghẹo.
Phùng Nhã Kỳ haha cười, tay còn đánh vào vai Lưu Hạo, bọn họ như những người bạn thân thiết đùa giỡn với nhau vậy.
"Anh Lưu này, lại đem cái mặt đẹp trai đó ra trêu ghẹo tôi rồi."
Phùng Nhã Kỳ cười tít mắt, tâm tình thật sự rất thoải mái, cô vô tình lướt ánh mắt về phía trước.
Lưu An từ nãy đến giờ không hề nhìn cô, từ lúc bắt đầu bữa tiệc, cô tuy cười nói với Lưu Hạo, nhưng chốc lát cô lại lén liếc nhìn phía trước, anh rất điềm tĩnh dùng bữa.

Anh cũng nói chuyện với cô gái bên cạnh, nhưng đa phần là cô ấy nói còn anh thì trả lời.
Hiện tại anh đang xem điện thoại, anh đã xem điện thoại được một lúc rồi, cô gái bên cạnh muốn nói chuyện với anh cũng khó, trên bàn ăn đông mà lại xem điện thoại như thế, thật là có chút không lịch sự nhỉ?!
Lưu An bỗng nhiên tắt điện thoại, Nhã Kỳ sợ anh bắt gặp cô đang nhìn lén anh, vội vã liếc mắt đi nơi khác nhưng tổng thể cô vẫn chú ý hành động của anh.

Lưu An cầm điện thoại xoay sang Phùng Thế Phong, anh kề vào tai Phùng Thế Phong nói nhỏ.
Lão anh già biểu thị bằng một cái gật đầu, Lưu An xoay sang cô gái bên cạnh, cười đáp.
"Tôi đi trước."
"À vâng" Cô gái đáp lại.
Lưu An đứng dậy, lùi người khỏi bàn ăn sau đó xoay đầu rời đi.
Phùng Nhã Kỳ mới có thể trực diện nhìn bóng lưng anh rời đi, bàn ăn chỉ mới bắt đầu một chút, anh đã rời đi rồi, không biết anh đi đâu mà gấp như vậy nhỉ? Vừa rồi xem điện thoại rất lâu, xem xong thì rời đi, có phải là có hẹn với ai khác không?
Ớ?!
Phùng Nhã Kỳ lập tức ngớ ra, vì sao cô lại nghĩ nhiều như thế?!
Anh có hẹn gặp ai, có bận chuyện gì thì vốn đâu liên quan đến cô, sao cô lại để tâm kia chứ?
Lắc lắc đầu, Nhã Kỳ đánh bỏ suy nghĩ "Quan tâm" kia.
Cô chú ý đến Hạ Tình cũng đang ngồi phía trước, hộp chocolate đã hết sạch, mặt Hạ Tình đỏ bừng, Nhã Kỳ liền cảm thấy lạ.
"Tình Tình này, mặt em đỏ thế?" Cô hỏi.
Hạ Tình nghe tiếng gọi, nhưng tiềm thức mơ hồ không biết là ai đang gọi, cô nhoe ra nụ cười quay ngoắc về phía Phùng Thế Phong, hai tay giơ ra như đứa trẻ.
"Chồng ơi chồng ơi, ôm ôm."
Mọi người trên bàn ăn đang ồn ào trở nên im bặt vì bất ngờ hành động của Hạ Tình, Phùng Thế Phong cũng bất ngờ, anh nhìn tiểu thiên hạ mặt mũi đỏ ửng, cái miệng còn lem ra vết kẹo đen.
Anh vội vàng nâng lên hai gò má nhỏ xem xét gương mặt cô, ngón tay cái lau đi vết kẹo đen len trên mép miệng, làn da cô thật nóng, hai lòng bàn tay anh lạnh áp vào má nóng liền gây ra xúc tác, cô bé nhỏ toe toét miệng cười.


"Mát quá đi! Tay chồng mát quá a."
Hành động ngây ngô này của Hạ Tình, Phùng Thế Phong chau mày.
"Tình, em say sao?"
Nhưng rõ ràng cô chỉ uống nước trái cây, Hạ Tình nhoe ra nụ cười, cô hì hì cười mang theo mùi kẹo nồng nặc hương cồn rượu.

Phùng Thế Phong nhìn hộp kẹo trên bàn, anh lập tức hiểu ra vấn đề, vội vàng xoay về phía mọi người.
"Thật xin lỗi, vợ tôi say rồi, mọi người cứ tự nhiên thưởng thức đi nhé."
"Haha, cậu cứ đi đi" Đạo diễn Lý vẫy tay chào, biên kịch Thẩm cũng nháy nháy mắt ghẹo.
"Chăm sóc vợ đi nào, bé vợ say rồi."
Phùng Thế Phong chỉ có thể cười trừ, anh đứng dậy, Hạ Tình liền nắm níu tay anh.
"Ôm ôm, ôm em."
Cô không những say, mà còn say khướt rồi, chỉ có say đến không biết gì cô mới dám hành động như thế này trước bao người.

Phùng Thế Phong cười cười với mọi người ở bàn ăn, hai tay ôm lấy tiểu khả ái bế lên, cô được anh ôm liền hí hửng cười khúc khích như đứa trẻ.
"Oa, chồng ôm, ôm rồi!"
Tình huống gì đây nha, mọi người nhìn anh chằm chằm cả rồi, Phùng Thế Phong không biết nên khóc hay nên cười nữa, âm thanh bất lực cưng chiều hội ứng lại.
"Ừ nha, anh đang ôm rồi."
"Hí hí, thích quá đi."
Phải thích chứ, anh sắp khóc rồi đây mà.
Bế thiên hạ lên phòng ngủ, thả cô xuống giường, cô vì say mà mền nhũng ra, thả cô nằm xuống, anh muốn nâng người dậy nhưng không thể, hai tay vẫn câu cổ anh như một con sam, cô tròn xoe mắt nhìn anh, ánh mắt đắm say cùng hai gò má đỏ đỏ hồng hồng.
"Hôm nay chồng nói tự hào về em đó!" Cô chúm chím môi nói, tự hào khoe thành tích lớn.
Hôm nay anh khen cô đó, anh tự hào về cô đó a, nghĩ đến thật sự rất vui, vì cô đã có thể làm cho anh nói tự hào, cô không vô dụng nữa rồi.
"Rồi rồi, em bé của anh hôm nay giỏi lắm" Anh cười cười, nhìn gương mặt trẻ con được khen thêm, cô đỏ bừng tíu tít cười thật đáng yêu làm sao "Em bé của anh say rồi, em phải ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ đau đầu lắm, thế thì sẽ không quay phim tốt đâu."
Đúng rồi, phải ngủ a, cô buồn ngủ lắm rồi, hai mắt cứ diếp lại thôi, nhưng mà nhưng mà...
"Hôn một cái ạ" Cô vểnh mặt lên, chờ đợi nụ hôn, phải hôn một cái cô mới đi ngủ a.
Phùng Thế Phong thật sự bị cô làm cho bật cười, anh hôn chụt lên môi cô một cái.
"Rồi, ngủ ngoan."
"Ôm nữa, anh ôm em ngủ nữa."
Chật chật, cô là đang được voi đòi luôn hai bà Trưng đi.
Quần áo trên người anh từ chiều còn chưa thay, nhưng Hạ Tình bám anh như con sam nhỏ, nếu anh không ôm cô sẽ không chịu ngủ.
Hmm, có lẽ là anh tắm sau vậy, dỗ cô ngủ trước đã.
Phùng Thế Phong chỉ đành leo lên giường, nằm xuống cùng cô, ôm ấp cô vào lòng, Hạ Tình lập tức hí hí cười rồi dụi vào lòng anh như chú mèo nhỏ.
...
Phùng Nhã Kỳ nhìn lão anh già bế Hạ Tình rời đi, ôi, may mắn cho anh là đã bịt kín miệng mọi người, nếu không mọi người sẽ đem chuyện này đăng lên mạng.
Chắc chắn lên thẳng hot search, cơ mà...!Không cần phải nói, mọi người lúc này đã bàn tán ồn ào cả rồi.
Cô nhìn vào hộp kẹo chocolate trước mặt, nhìn qua nhãn hiệu thì hiểu ra, ra là một loại kẹo chocolate của Pháp, thành phần có chứa rượu đỏ.
Thảo nào, bé Tình ăn cả hộp thế kia, không say mới là chuyện lạ.

"Ôi, Phùng lão đại thương vợ thế cơ" Cô A nhìn thấy màn cưng chiều thì mắt sáng lấp la lấp lánh "Ước gì tôi cũng cưới được một tấm chồng vừa soái vừa biết cưng chiều như thế."
"Uây, cô có mà nằm mơ đi" Cô B bĩu môi.
"Có khi nằm mơ còn không thấy ấy" Cô C phủi phủi bàn tay.
"Các cô à" Cô D với đôi mắt lấp lánh tiếc nuối, nhưng đâu đó trong mắt cô D là sự phấn khích không thể tả được "Không cưới được lão Phùng đâu, nhưng...!Không cưới được lão Phùng thì còn quản lý Lưu mà."
"Ấy nha, không được nha" Cô gái ngồi cạnh chỗ của Lưu An lên tiếng "Quản lý Lưu của tôi rồi."
Phùng Nhã Kỳ mím môi, bàn ăn chẳng còn người quen biết của cô nữa, cô cũng xin phép rời khỏi bàn ăn, đi lên phòng với tâm trạng khó chịu.
"Quản lý Lưu của tôi rồi, xía!" Cô nhái lại giọng cô gái kia, còn biểu thị một biểu cảm rất chán ghét.
Nhã Kỳ vừa đi vừa bĩu môi một cách chanh chua, tay soạn một đoạn trạng thái rồi đăng lên mạng.
"Tôi có quen biết hai người họ Lưu, một người vừa đẹp trai vừa vui tính, biết làm người khác thoải mái.

Một người vừa không đẹp trai, vừa xấu tính, mặt mày suốt ngày chỉ có lầm lầm lì lì."
Cô không thèm nhìn cửa phòng, đi theo cảm giác do mắt chỉ nhìn vào màn hình điện thoại xem phản hồi bình luận, vì fanpage của cô liên quan đến lão anh già, mà fan hâm mộ của lão anh già thì ai ai cũng biết quản lý Lưu.
Bọn họ phản ứng y hệt như nhóm các cô gái vừa rồi.
"Quản lý Lưu, họ Lưu, vừa đẹp vừa thân thiện tốt tính, chuẩn chồng nhà người ta."
"Không cưới được Phùng lão đại, tôi cưới quản lý Lưu."
Há?!
Phi!
Mấy cái người này đúng là mất não mà, Phùng Nhã Kỳ vừa mắng thầm vừa đi vào phòng.
Cô bật công tắc điện, đèn phòng ngủ sáng lên.
"Oái!"
Thét lên một tiếng, vì đèn sáng lên, bóng lưng to lớn ngồi ở phía bên giường hiện ra, đùng đùng một cục lưng to đen xì khiến Phùng Nhã Kỳ bị doạ đến thét lớn, bật ngửa về sau, còn xém chút ngã lăn ra sàn.
Sau đó nhìn rõ lại thì ra là quản lý Lưu, anh ngồi trong phòng vì sao lại không bật đèn.
Lưu An nâng tay giống như đang lau chùi gì đó trên mặt, sau đó anh xoay đầu nhìn cô.
"Cô Phùng, cô đi nhầm phòng rồi."
"À à" Có thể là do vừa rồi cô vừa bấm điện thoại vừa đi vào phòng nên là không chú ý đến số phòng, cũng thật là, vì phòng không khoá cửa nên cô càng chắc nịt là phòng của cô mới xong xong đi vào "Thật xin lỗi, tôi chỉ là vô tình đi nhầm phòng, à vừa rồi cửa phòng anh cũng không khoá nữa nên là..."
"Hiểu rồi" Lưu An không cần cô giải thích thêm nữa, anh xoay mặt đi "Ra ngoài đi."
Ơ? Đuổi thẳng thừng như thế à?
Phùng Nhã Kỳ cũng chẳng thèm nán lại lâu đâu, cô thở hắc một hơi, xoay đầu rời khỏi phòng anh.
Bước ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại liền hầm hực bước sang phòng bên cạnh của mình, tay đưa ra không khí nhưng ngón tay chưa chạm vào chốt cửa thì ngừng lại, tay cô ngừng trong không khí.
Vừa rồi...!Anh ở trong phòng nhưng đèn không mở, anh ngồi trong căn phòng tối mịt như vậy làm gì?
Nếu cô không nhầm, trong vài giây anh xoay lại nhắc nhở cô, cô thấy mắt anh...!Hơi đỏ.
Cô cứ tưởng anh rời khỏi bữa tiệc sớm như vậy để đi gặp ai đó, nhưng không, anh ở trong phòng tối và rồi...!Khóc sao?
Còn tiếp...
(P/s Thiện cảm không tốt về nhau chứ thật ra cũng để ý nhau lắm đó, nay bà dà Kỳ Kỳ biết đau lòng hết mấy giây đồ.
Khi chị bé say, lão Phùng ba phần bất lực bảy phần như ba.)
_Thanh Dii.