Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Chương 20




Marcus không thể diễn tả được âm thanh phát ra từ bốn nhạc cụ trong phòng diễn tập của nhà Smythe – Smith. Anh không chắc liệu có từ ngữ nào xác đáng hay không, ít nhất là không theo phép xã giao lịch sự. Anh miễn cưỡng gọi đó là âm nhạc, nhưng với tất cả lòng trung thực, nó giống một vũ khí hơn bất kì thứ gì khác.

Đổi lại, anh nhìn vào từng cô gái. Cô gia sư có vẻ hơi điên rồ, đầu nhấp nhô qua lại giữa phím đàn và tiếng nhạc. Daisy nhắm chặt mắt, đang nghiêng ngả và nhấp nhô, như thể cô đang hứng lấy hào quang của -- ừm, anh cho rằng anh phải gọi nó là âm nhạc. Iris trông như thể muốn khóc. Hoặc có thể là giết Daisy.

Và Honoria…

Cô trông đáng yêu đến nỗi anh muốn khóc. Hay có lẽ là đập tan cây đàn vi-ô-lông của cô.

Cô trông không giống như ở buổi nhạc hội năm ngoái, khi đó nụ cười của cô vui vẻ, và mắt cô sáng lên với niềm đam mê. Thay vào đó cô đang tấn công cây vi-ô-lông của mình với quyết tâm tàn nhẫn, mắt cô nheo lại, hàm răng nghiến chặt, như thể cô đang dẫn dắt quân lính của mình vào một trận chiến.

Cô là cầu nối giữ bộ tứ buồn cười này lại với nhau, và anh không thể yêu cô nhiều hơn nữa.

Anh không chắc họ có ý định diễn toàn bộ khúc nhạc không, nhưng may thay Iris ngẩng lên, nhìn thấy anh, và thốt ra một âm thanh đủ lớn “Ôi!” để tạm dừng lại tiến trình.

“Marcus!” Honoria kêu lên, và anh thề rằng trông cô vui vẻ khi thấy anh, trừ việc anh không chắc anh tin tưởng nhận định của anh về vấn đề này nữa. “Sao anh ở đây?” Honoria hỏi.

Anh giơ cái bình lên. “Mẹ em nhờ anh mang nước chanh đến.”

Trong một lúc cô nhìn chăm chú, rồi cô bật cười. Iris cười theo, cô gia sư thậm chí nở một nụ cười. Daisy chỉ đứng đó, trông bối rối. “Có gì buồn cười à?” cô thắc mắc.

“Không có gì,” Honoria lắp bắp. “Chỉ đơn giản là – trời ơi, cả ngày hôm nay – và giờ mẹ chị nhờ một bá tước phục vụ chúng ta nước chanh.”

“Em không thấy chuyện đó có gì vui,” Daisy nói. “Em chỉ thấy vô cùng không thích hợp.”

“Đừng để ý đến con bé,” Iris nói. “Nó không có khiếu hài hước.”

“Điều đó không đúng!”

Marcus giữ mình vô cùng im lặng, chỉ cho mắt đảo qua Honoria để được hướng dẫn. Cô gật nhẹ, xác nhận sự đánh giá của Iris.

“Nói cho chúng tôi biết đi, thưa đức ngài,” Iris nói với sự cường điệu quá lố, “ngài nghĩ sao về màn trình diễn của chúng tôi.”

Không đời nào anh trả lời câu đó. “Tôi chỉ ở đây để phục vụ nước chanh,” anh nói.

“Tốt lắm,” Honoria thì thào. Đứng dậy để tham gia cùng anh.

“Ta hi vọng em có li,” anh nói với cô, “bởi vì ta không thấy cái nào để mang vào đây.”

“Chúng em có,” cô nói. “Làm ơn, sao anh không rót cho cô Wynter trước nhỉ? Chị ấy làm việc chăm chỉ nhất, chỉ mới vừa tham gia vào nhóm tứ tấu hồi trưa này.”

Marcus thì thầm đồng ý và đi về phía cây đàn pi-a-nô. “Ơ, của cô đây,” anh nói hơi cứng nhắc, nhưng rồi lần nữa, anh chưa từng mời nước uống bao giờ.

“Cảm ơn, đức ngài,” cô nói, giơ cái li ra.

Anh rót nước, rồi lịch sự chào cô. “Chúng ta có gặp nhau chưa?” anh hỏi. Cô trông quá đỗi quen thuộc.

“Tôi không nghĩ vậy,” cô trả lời, rồi cô nhanh chóng uống nước.

Anh nhún vai trầm ngâm và đi tới bên Daisy. Anh ắt sẽ nghĩ cô gia sư này chỉ đơn giản là một trong những gương mặt luôn nhìn quen thuộc, trừ việc cô ấy không phải. Cô xinh đẹp đến sửng sốt, nhưng theo vẻ trầm lặng và yên ắng. Không phải loại người mà các bà mẹ muốn thuê làm gia sư. Anh cho rằng quý bà Pleisworth cảm thấy an toàn trong chuyện này, bà không có con trai, và nếu chồng bà có bao giờ rời khỏi Dorset, Marcus chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy.

“Cảm ơn, thưa đức ngài,” Daisy nói khi anh rót nước cho cô. “Ngài thật dễ gần khi nhận một công việc như thế này.”

Anh không biết phải nói gì với câu đó, nên anh lúng túng gật đầu với cô và quay sang Iris, cô đang đảo mắt nhạo báng em gái mình. Cô mỉm cười cảm ơn khi anh phục vụ cô, và cuối cùng anh có thể trở lại với Honoria.

“Cảm ơn,” cô hớp một ngụm.

“Em sẽ làm gì?”

Cô nhìn anh thắc mắc. “Về cái gì?”

“Buổi nhạc hội,” anh nói, nghĩ rằng điều đó rõ ràng rồi còn gì.

“Ý anh là gì? Em sẽ chơi. Em có thể làm gì khác đây?”

Anh ra dấu về phía cô gia sư với một sự chuyển động tinh tế của cái đầu. “Em có một cái cớ hoàn hảo để hủy bỏ.”

“Em không thể làm vậy,” cô trả lời, nhưng có nhiều hơn một thoáng hối tiếc trong giọng cô.

“Em không cần hi sinh bản thân cho gia đình của em,” anh nói nhẹ nhàng.

“Đó không phải là hi sinh. Nó là—“ Cô mỉm cười ngượng ngùng, có lẽ là một chút buồn bã. “Em không biết đó là gì, nhưng đó không phải là sự hi sinh.” Cô nhìn lên, mắt cô to và ấm áp trên mặt cô. “Đó là những gì em làm.”

“Anh—“

Cô đợi một chút, rồi hỏi. “Có chuyện gì?”

Anh muốn nói với cô anh nghĩ cô có lẽ là người can đảm, và rộng lượng nhất mà anh biết. Anh muốn nói anh sẽ ngồi suốt một ngàn buổi nhạc hội của nhà Smythe – Smith nếu đó là những gì cần làm để được ở bên cô.

Anh muốn nói với cô là anh yêu cô. Nhưng anh không thể nói ở đây. “Không có gì,” anh nói. “Anh chỉ muốn ca ngợi em thôi.”

Cô bật ra một tiếng cười nhỏ. “Anh có thể lấy lại câu đó sau khi buổi tối nay kết thúc.”

“Anh không làm được những gì em làm,” anh nói nhẹ nhàng.

Cô quay lại và nhìn anh, giật mình bởi sự hấp dẫn trong giọng nói của anh. “Anh có ý gì?”

Anh không chắc làm thế nào để diễn đạt, nên cuối cùng anh ngập ngừng nói tiếp, “Anh không thích trở thành trung tâm của sự chú ý.”

Cô nghiêng đầu qua một bên, rồi nhìn anh một lúc lâu trước khi nói, “Không. Anh không.” Và sau đó. “Anh luôn là một cái cây.”

“Gì cơ?”

Mắt cô tràn đầy tình cảm. “Khi chúng ta biểu diễn những buổi kịch câm khủng khiếp khi còn nhỏ. Anh luôn là một cái cây.”

“Anh không bao giờ phải nói bất kì thứ gì.”

“Và anh lúc nào cũng đứng ở phía sau.”

Anh cảm thấy mình cười, mất cân xứng và đúng sự thật. “Anh khá thích làm một cái cây.”

“Anh là một cái cây tốt.” Cô mỉm cười, và sau đó, thật là – một thứ rạng rỡ và kì diệu.

“Thế giới cần nhiều cây.”

Lúc buổi nhạc hội kết thúc, mặt Honoria đau nhức vì cười. Cô cười toe toét suốt phần thứ nhất, tươi cười suốt phần thứ hai, và lúc họ qua phần thứ ba, cô rất có thể đi gặp nha sĩ, cô đã khoe quá nhiều răng.

Buổi trình diễn thật khủng khiếp như cô lo sợ. Thực tế, nó rất có thể là cái tệ nhất trong lịch sử các buổi nhạc hội của nhà Smythe – Smith, và đó không phải là kì công tệ hại. Anne đã hoàn thành khá tốt phần pi-a-nô, và cô chỉ có sáu giờ để hiểu được cô đang làm gì, cô có thể làm khá tốt việc này, nhưng như kết quả, cô rất kiên định chơi trễ nửa nhịp so với phần còn lại của bộ tứ.

Điều này thật phức tạp bởi sự thật Daisy luôn luôn là người chơi sớm hơn nửa nhịp.

Iris đã chơi xuất sắc, hay đúng hơn, con bé có thể chơi xuất sắc, cô đã nghe Iris luyện tập một mình và cô rất kinh ngạc trước trình độ của con bé, cô sẽ không ngạc nhiên nếu Iris đột ngột đứng dậy và thông báo rằng con bé là con nuôi.

Nhưng Iris đã rất đau khổ khi bị bắt buộc lên sân khấu và con bé di chuyển cây vĩ của mình không có chút sức sống nào. Vai con bé xụi xuống, khuôn mặt đầy đau khổ, và mỗi lần Honoris liếc nhìn con bé, hình như con bé sắp đâm bản thân bằng cổ cây đàn xen-lô của mình.

Còn bản thân Honoria…Ừm, cô rất tệ. Nhưng cô biết là cô sẽ như vậy. Thực ra, cô nghĩ có lẽ cô còn tệ hơn lúc bình thường nữa. Cô quá tập trung vào việc căng miệng thành một nụ cười say mê đến nỗi cô cô thường xuyên lạc mất vị trí của mình trong bài hát.

Nhưng nó rất đáng giá. Hầu hết ở hàng khán giả đầu tiên là gia đình cô. Mẹ cô ở đó, và tất cả các dì của cô, Vài người chị, vô số em họ…Họ mỉm cười rạng rỡ với cô, rất vui sướng và tự hào vì là một phần của truyền thống.

Và nếu các khán giả khác trông như muốn bệnh, ừm, họ chắc phải biết họ đang vướng vào cái gì. Sau mười tám năm, không có ai tham dự nhạc hội của nhà Smythe – Smith mà không có vài ý niệm mơ hồ về những thứ kinh hoàng ở phía trước.

Có một tràng pháo tay kha khá, chắc là để ăn mừng buổi nhạc hội kết thúc, và khi họ ngừng vỗ, Honoria vẫn tiếp tục mỉm cười và chào các khán giả có đủ can đảm để tiếp cận sân khấu.

Cô hoài nghi hầu hết khả năng đáng ngờ của họ để giữ vẻ mặt chân thật trong khi chúc mừng các nghệ sĩ.

Và rồi, chỉ khi cô nghĩ cô có thể thôi tỏ vẻ tin rằng tất cả mọi người ở đây đều giả bộ thích thú buổi nhạc hội, người có thiện chí cuối cùng cũng đến.

Không phải Marcus, bực thật. Dường như anh đang chìm đắm vào cuộc trò chuyện với Felicity Featherington, cô gái mà ai cũng biết là xinh đẹp nhất trong các chị em gái nhà Featherington.

Honoria cố gắng căng hàm ra thành một nụ cười khi cô chào đón—

Phu nhân Danbury. Ôi, chúa ơi.

Honoria cố không hoảng sợ, nhưng quỷ thật, quý bà này làm cô sợ.

Kịch kịch ( từ cây gậy ), được theo bởi: “Cô không phải là người mới, phải không?”

“Gì cơ ạ, thưa phu nhân?” Honoria trả lời, vì thú thật, cô không biết câu đó có nghĩa gì.

Phu nhân Danbury nghiêng người, mặt bà nhăn lại khi bà nheo mắt đến nỗi mắt bà gần như biến mất. “Cô có chơi hồi năm ngoái. Ta đã kiểm tra tờ chương trình của ta, nhưng ta không giữ lại mấy tờ chương trình. Quá nhiều giấy.”

“Ôi, cháu hiểu,” Honoria trả lời. “Không, thưa phu nhân, ý cháu là, phải, cháu không phải là một trong những người mới.” Cô cố gắng dõi theo những lời phản đối trở lại và cuối cùng cô quyết định rằng không quan trọng liệu cô nói có đúng không, dường như phu nhân Danbury hiểu ý cô là gì.

Không đề cập đến việc phân nửa tâm trí cô đang tập trung vào Marcus, và sự thật là anh vẫn đang trò chuyện với Felicity Featherington. Người mà Honoria không thể không lưu ý, trông đặc biệt xinh đẹp với chiếc váy buổi tối có màu của hoa anh thảo [ màu hồng đậm ], chiếc váy cô có ý định mua trước khi cô rời khỏi London để chăm sóc cho Marcus khi anh bị sốt.

Mọi thứ đều có nơi có chỗ, Honoria nghĩ, thậm chí cả tính nhỏ nhen.

Phu nhân Danbury nghiêng xuống và nhìn cây vi-ô-lông trong tay cô. “Vi-ô-lông?”

Honoria giật cái nhìn của cô về phía phu nhân Dabury. “Ơ, phải, thưa bà.”

Bà bá tước già nhìn lên với đôi mắt sắc bén. “Ta có thể thấy cô muốn nhận xét nó không phải là một cây đàn pi-a-nô.”

“Không, thưa bà.” Và sau đó, bởi vì mọi thứ đã được sắp xếp vào tối nay, Honoria nói, “Cháu sẽ nhận xét nó không phải là một cây đàn xen-lô.”

Khuôn mặt nhăn nheo của phu nhân Danbury nổ ra một tràng cười, và bà cười đủ lớn để mẹ của Honoria nhìn qua đầy cảnh giác.

“Ta thấy khó khăn khi phân biệt đàn vi-ô-lông với đàn an-tô,” phu nhân Danbury nói. “Cô không thấy vậy à?”

“Không,” Honoria trả lời, thấy can đảm hơn một chút khi cô trở nên nồng nhiệt, “nhưng đó có thể là vì hiện nay cháu chơi vi-ô-lông.”

Chà, Honoria nghĩ như thêm vào, “chơi” có lẽ là động từ quá tham vọng. Nhưng cô không nói ra.

Phu nhân Dabury dộng cây gậy cái kịch. “Ta không nhận ra cô gái chơi pi-a-nô.”

“Đó là cô Wynter, gia sư cho các bé gái nhà Pleisworth. Em họ Sarah của cháu bị bệnh và cần người thế chỗ.” Honoria cau mày. “Cháu nghĩ đã có một thông báo mà.”

“Có lẽ là có. Nhưng ta không chắc là ta có nghe.”

Cô định nói cô hi vọng phu nhân Danbury không nghe được gì vào đêm nay, nhưng cô nuốt ngược trở lại. Cô cần duy trì bộ mặt vui vẻ, và cô hoàn toàn đổ lỗi cho Marcus – và, ở một mức độ thấp hơn, Felicity Featherington – đã làm cô cảm thấy khó chịu.

“Cô đang nhìn ai đấy?” Phu nhân Danbury nói ma mãnh.

Honoria trả lời rất nhanh. “Không có ai cả.”

“Vậy cô đang kiếm ai?”

Chúa ơi, bà lão này bám dai như đỉa. “Lần nữa, không ai hết, thưa bà,” Honoria nói, cô hi vọng thế là đủ ngọt ngào.

“Hừm. Thằng bé là cháu trai của ta. Cô biết đấy.”

Honoria cố gắng không cảnh giác. “Gì cơ ạ?”

“Chatteris. Cháu cố trai của ta, nếu ai đó phải nói cho chính xác, nhưng chữ cố đó làm người ta thấy cổ lổ sĩ.”

Honoria nhìn Marcus, rồi nhìn phu nhân Danbury. “Mar – ý cháu là, đức ngài Chatteris là cháu trai của bà?”

“Thằng bé không thăm ta thường xuyên như nó nên làm.”

“Ừm, ngài ấy không thích London,” Honoria thì thào mà không nghĩ ngợi.

Phu nhân Danbury bật ra một tiếng cười ranh mãnh. “Cô biết thế, đúng không?”

Honoria ghét việc má cô đang ửng hồng. “Cháu đã biết ngài ấy gần như cả cuộc đời.”

“Phải, phải,” phu nhân Danbury nói, hơi thô bạo, “Ta đã được nghe. Ta—“ Có thứ gì đó làm phu nhân Danbury chú ý, rồi bà nghiêng người với cái nhìn đáng sợ trong mắt bà. “Ta sẽ cho cô một đặc ân rất lớn.”

“Cháu ước gì bà đừng cho,” Honoria nói yếu ớt. Bởi vì không có gì tốt lành sẽ đến với biểu hiện trên mặt của phu nhân Danbury.

“Phì. Để tất cả cho ta. Ta có một kỉ lục tuyệt vời trong loại việc này.” Bà dừng lại. “Chà, một đối một, nhưng ta lạc quan vào tương lai.”

“Gì cơ ạ?” Honoria liều lĩnh hỏi.

Phu nhân Danbury lờ cô đi. “Cậu Bridgerton! Cậu Bridgerton!” bà gọi nồng nhiệt. Bà vẫy tay, nhưng thật không may cái phụ kiện đặt biệt được gắn với cây gậy của bà, Honoria phải nghiêng người né về bên phải để tai cô không bị xén mất.

Lúc Honoria đứng thẳng người dậy, một người đàn ông đẹp trai đã tham gia cùng họ với một tia sáng nguy hiểm trong đôi mắt xanh của anh ta. Cô khựng lại một giây, nhưng chỉ trước khi cô tự giới thiệu mình, cô nhận ra anh ta là Colin Brigerton, một trong những người anh trai của Gregory Bridgerton. Bản thân Honoria không biết anh, nhưng cô đã nghe các chị gái than thở về anh ta không ngừng lúc họ ra ngoài và còn chưa kết hôn. Sức quyến rũ và nụ cười của anh ta gần như là huyền thoại.

Và nụ cười của anh ta hiện nay đang hướng về cô. Honoria cảm thấy dạ dày lộn nhào và cô nhanh chóng trấn tĩnh nó. Nếu cô không liều lĩnh yêu Marcus ( anh có nụ cười còn lâu mới được coi là tinh tế, và do đó nó có ý nghĩa hơn rất nhiều ) thì đây thật sự là một người đàn ông nguy hiểm.

“Tôi đã đi khỏi đất nước,” quý ngài Bridgerton nói trơn tru, chỉ sau khi anh ta hôn lên bàn tay cô, “nên tôi không chắc chúng ta đã được giới thiệu.”

Honoria gật đầu và định nói vài câu gì đó về việc hoàn toàn có thể quên được khi cô thấy tay anh ta được băng bó.

“Tôi hi vọng vết thương của ngài không nghiêm trọng,” cô lịch sự nói.

“Ồ, cái này à?” Anh ta giơ tay lên. Các ngón tay của anh ta tự do ve vẫy, nhưng phần còn lại trong giống một cái găng tay. “Không có gì. Một cuộc vật lộn với con dao mở thư ấy mà.”

“Vâng, làm ơn, hãy cẩn thận kẻo bị nhiễm trùng,” Honoria nói. Có hơi mạnh mẽ hơn bắt buộc. “Nếu nó biến thành màu đỏ, hay sưng lên, hoặc thậm chí tệ hơn, màu vàng, vậy ngài phải gặp bác sĩ ngay lập tức.”

“Xanh lá?” Anh ta châm biếm.

“Sao cơ?”

“Cô liệt kê quá nhiều màu mà tôi phải coi chừng.”

Trong một lát Honoria chỉ có thể nhìn chăm chú. Vết thương nhiễm trùng không phải chuyện đùa.

“Quý cô Honoria?” anh ta lẩm bẩm.

Cô quyết định nói tiếp như thể anh ta không nói gì. “Quan trọng nhất, ngài phải theo dõi mấy vệt đỏ lan rộng từ vết thương. Đó là thứ tệ nhất.”

Anh ta chớp mắt, như thể anh ta giật mình bởi sự đổi hướng của cuộc trò chuyện, anh ta không thể hiện ra. Thay vào đó anh ta nhìn xuống tay mình với anh mắt tò mò và nói, “Đỏ như thế nào?”

“Sao cơ?”

“Mấy vệt đỏ trông ra sao trước khi tôi nên lo lắng?”

“Làm sao cô biết nhiều về y học vậy?” Phu nhân Danbury cắt ngang.

“Ngài biết không, tôi không chắc là đỏ như thế nào nữa,” Cô nói với quý ngài Bridgerton. “Tôi nghĩ rằng bất kì thứ gì có sọc đều là nguyên nhân đáng lo ngại.” Rồi cô quay qua phu nhân Danbury và nói, “Gần đây cháu có giúp một người bị một vết thương nhiễm trùng trầm trọng.”

“Tay à?” Phu nhân Danbury quát.

Honoria không thể hình dung được bà đang nói cái gì.

“Ở trên bàn tay cô ta? Cánh tay? Chân? Nói chi tiết đi, cô gái.” Bà dộng gậy, suýt trúng chân ngài Bridgerton. “Nếu không thì đây là một câu chuyện ngu ngốc.”

“Xin lỗi, ơ…Chân.” Honoria không thấy có bất kì lí do nào để đề cập đến là của một anh, hay một cô.

Phu nhân Danbury im lặng một lúc, rồi bà rõ ràng đang cười khúc khích. Honoria không biết tại sao. Sau đó bà bảo cần đi nói chuyện với cô gái chơi vi-ô-lông còn lại, và bà đi thơ thẩn, để Honoria lại một mình – hoặc một mình như hai người trong căn phòng đông đúc – với ngài Bridgerton.

Honoria không thể không quan sát phu nhân Dabury đi đến chỗ Daisy, và ngài Bridgerton nói, “Đừng lo, bà ấy hầu như vô hại.”

“Em họ Daisy của tôi?” cô ngờ vực hỏi.

“Không,” anh ta trả lời. “Phu nhân Danbury.”

Honoria nhìn Daisy và phu nhân Danbury qua vai anh ta. “Bà ấy có bị điếc không?”

“Em họ Daisy của cô à?”

“Không, phu nhân Danbury.”

“Tôi nghĩ là không.”

“Ồ,” Honoria nhăn mặt. “Tệ quá. Bà ấy có thể bị lúc bà ấy ở cùng với Daisy.”

Lúc đó ngài Bridgerton không thể cưỡng lại mà nhìn qua vai mình. Anh ta được thưởng thức cảnh tượng – hoặc, chính xác hơn, âm thanh -- của Daisy khi cô nói to và chậm với phu nhân Danbury. Anh ta cũng nhăn mặt.

“Điều đó sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu,” anh ta lẩm bẩm.

Honoria không thể làm gì hơn ngoài lắc đầu và lầm bầm. “Không.”

“Em họ của cô có thích ngón chân của cô ấy không?”

Honoria chớp mắt bối rối. “Tôi nghĩ vậy, vâng.”

“Vậy thì cô ấy sẽ muốn quan sát cây gậy.”

Honoria nhìn lại chỉ kịp lúc cô thấy Daisy bật ra một tiếng kêu nhỏ khi cô nhảy lùi về sau. Cô không thành công với cú thứ hai, cây gậy của phu nhân Danbury ghim cô lại khá chắc chắn.

Họ đứng đó trong một lúc, cả hai cố gắng không mỉm cười, rồi ngài Bridgerton nói, “Tôi biết tháng trước cô ở Cambridge.”

“Đúng vậy,” Honoria trả lời, “Tôi đã có vinh hạnh được ăn tối với em trai của ngài.”

“Gregory à? Thật sao? Cô xem đó như là một vinh hạnh?” Nhưng anh ta đang cười toe toét khi nói, và Honoria ngay lập tức có thể hình dung ra loại cuộc sống ắt phải giống của gia đình Bridgerton: rất nhiều trêu chọc và tràn đầy tình yêu.

“Ngài ấy rất tử tế với tôi,” Honoria nói với nụ cười.

“Tôi sẽ nói cho cô một biết mật được chứ?” Ngài Bridgerton thì thào, và Honoria quyết định trong trường hợp của anh ta, thật đúng đắn và thích hợp để nghe tin đồn – anh ta là một kẻ tán tỉnh không thể tin được.

“Tôi có nên giữ bí mật không?” cô nói, hơi nghiêng người về trước.

“Dứt khoát không cần.”

Cô cười rạng rỡ với anh ta. “Vậy thì được, làm ơn.”

Ngài Bridgerton nghiêng người, vừa đủ xa như cô đã làm. “Cậu ấy được biết đến như một người phóng đậu qua bàn ăn tối.”

Honoria gật đầu ảm đạm. “Gần đấy ngài ấy có làm vậy không?”

“Không, không gần đây lắm.”

Cô bậm môi lại, cố không mỉm cười. Thật thú vị khi chứng kiến cảnh anh em trêu chọc nhau như thế này. Đã từng có nhiều cảnh tượng như vậy xảy ra trong nhà cô, mặc dù cô ở đó như là một người xem. Cô quá nhỏ so với các anh chị em khác; và thành thật mà nói, hầu hết mọi lúc họ chắc hẳn chỉ quên trêu chọc cô thôi.

“Tôi có một câu hỏi, ngài Bridgerton.”

Anh ta nghiêng đầu.

“Làm thế nào xây dựng bệ phóng này.”

Anh ta cười toe. “Một cái muỗng đơn giản thôi, quý cô Honoria. Nhưng trong đôi tay láu cá của Gregory, không có gì là đơn giản về nó cả.”

Lúc đó cô bật cười, và rồi đột nhiên cô cảm thấy một bàn tay ở khuỷa tay mình.

Là Marcus, và anh trông giận dữ.