Kết quả tỉ thí được công bố rất nhanh, Thẩm Mạn quả thật đã làm Tam điện được nở mày nở mặt.
Ngay cả Nam Ngọc Chân nhân khi thấy y cũng phải thay đổi thái độ thiếu niềm nở ngày xưa, ngài ôn hòa nói: “Tông chủ đã bước vào giai đoạn Phân Thần, nhìn khắp thiên hạ cũng không có mấy ai. Hai người các con có thể trở thành đệ tử thân truyền của Tông chủ, chính là duyên lớn trời ban, nhất định không được kiêu ngạo hấp tấp, phải nỗ lực mà tu luyện đấy.”
“Đệ tử xin nghe lời sư phụ chỉ dạy.” Thẩm Mạn nói.
Y vận y phục trắng, xuất trần thoát tục, đứng lặng một bên, gương mặt tuấn tú không lộ cảm xúc, trông có vẻ chẳng vui chẳng buồn.
“Thẩm Mạn, Tam điện của ta chỉ tu Đan đạo, nhưng Kiếm đạo của con rất xuất chúng, hôm nay vi sư tặng con vật này.” Nam Ngọc Chân nhân cầm trong tay một thanh kiếm, mũi kiếm vừa rời vỏ, hào quang sáng rọi, quả thật là thượng phẩm.
“Tạ ơn sư phụ.” Thẩm Mạn nói, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Nhạc Chí nhìn y chăm chú, bỗng nhiên thấy trong nháy mắt, tay y hơi run rẩy.
“Vi sư còn vài lời muốn nói với Thuật nhi, con hãy lui xuống trước đi.” Nam Ngọc Chân nhân nói với Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn vâng lời đi khỏi.
Ánh mắt Nam Ngọc Chân nhân chuyển đến trên người Nhạc Chí.
“Đồ nhi à, ta đã coi sóc con từ nhỏ.”
“Lúc con bái nhập U Thảo Tông, vẫn là một đứa bé.”
“Khi đó, con còn xấu gấp mấy lần bây giờ.”
Ngài thở vắn than dài một lúc lâu.
Nhạc Chí không nói tiếng nào.
“Đồ nhi…” Đôi mắt tròn xoe của Nam Ngọc Chân nhân nhìn chăm chú vào hắn, “Nuôi con lớn đến nhường này, giờ lại phải tặng cho Tông chủ, ta tiếc đứt cả ruột.”
“…”
“Đồ nhi, con không có lời nào muốn nói với vi sư sao?” Nam Ngọc Chân nhân nhíu mày hỏi.
“Dù sư phụ ghét bỏ ngoại hình xấu xí của con, mà vẫn dưỡng dục con nhiều năm như vậy, là con phải đội ơn sư phụ mới đúng.” Nhạc Chí đứng đắn đáp lời.
“…” Nam Ngọc Chân nhân trừng mắt nhìn hắn.
Bỗng nhiên, Nhạc Chí nghe một tiếng kêu dồn dập, hắn xoay người, đập vào mắt là một màn lửa đỏ.
Màn lửa đó đang bao vây một con chim kỳ dị bên trong.
Nó chỉ có độc một chân, bộ lông lấm tấm xanh hồng, mỏ trắng như ngà ngọc.
Nhìn thoáng qua giống như một màn lửa.
Chói lòa, lóa mắt.
Không phải phàm vật.
“Núi linh thú ở phương Bắc có các loại kỳ trân dị thú, nhưng con Tất Phương điểu* này vốn là vật có linh trí, thì rất khó tìm được.”
*Tất Phương điểu: Là một loại chim thần trong truyền thuyết Trung Hoa, đại diện cho Hỏa thần và Mộc thần, sinh ra từ lửa, sống trong cây cối. Ngoại hình giống hạc trắng, chỉ có một chân, mỏ trắng, thân màu xanh lam điểm đốm đỏ. Toàn thân được tạo thành từ lửa, lông vàng chói mắt, là điềm báo hỏa hoạn.
Nam Ngọc Chân nhân nói: “Đồ nhi, nếu ta tặng linh thú này cho con thì sao?”
Lần đầu tiên Nhạc Chí nhận ra vị sư phụ này cũng tốt đó chứ, ánh mắt hắn sáng lên, vẻ ơ hờ trên gương mặt biến mất trong nháy mắt.
“Sư phụ, người nuôi dạy Nhạc Thuật suốt bao năm nay, chính là người thân nhất, cả đời Nhạc Thuật đều nhớ rõ ân đức của người.”
Nam Ngọc Chân nhân toét miệng cười tươi như hoa nở, ngài thầm thì một điều gì đó, con Tất Phương điểu đó bèn đáp xuống bên người Nhạc Chí.
Nhạc Chí nhìn ngọn lửa bên người, không kiềm lòng được mà chạm vào.
Tất Phương điểu ngoan ngoãn dựa vào chân hắn.
“Tất Phương thuộc hệ hỏa, không ăn phàm vật mà sống nhờ đan dược.”
“Là loại đan dược thế nào ạ?”
“Bất cứ loại nào, chỉ cần là đan dược đều được. Bản thân Tất Phương cũng là lò luyện đan, nếu gặp được cơ duyên, nó sẽ hóa thành người, biết đâu lại là một người đẹp nghiêng thành thì sao…” Nam Ngọc Chân nhân cười ẩn ý.
Nhạc Chí cúi đầu, con chim đó cũng ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn hơi ngẩn người một chút.
“Tất Phương chỉ là chủng loài chứ không phải tên, sau này mi gọi là Khâm Ly, là Tất Phương điểu của riêng ta có được không?” Hắn hỏi.
Thoạt đầu Tất Phương điểu ngơ ngác nhìn Nhạc Chí một lát, rồi sau đó dùng chiếc mỏ trắng cọ cọ vào cẳng chân hắn.
Lòng hắn rộn ràng niềm vui.
Lúc Nhạc Chí từ nơi ở của Nam Ngọc Chân nhân bước ra, có người đang đứng chờ hắn tại cửa.
Thẩm Mạn nhìn thoáng qua Tất Phương điểu rực lửa trên vai hắn, nhấp môi không nói gì, rồi cùng hắn sóng bước đi tới.
Trên đường đi, họ thu hút vô số ánh mắt hâm mộ.
Càng đến gần nơi ở của Thẩm Mạn, đường đi càng lúc càng vắng người, cuối cùng gần như không còn thấy ai nữa.
“Thẩm Mạn!” Đột nhiên có người cản đường họ.
Thẩm Mạn lạnh lùng nhìn người trước mắt.
Nhạc Chí cảm nhận được không khí đối đầu căng thẳng, nên yên lặng đứng sang một bên.
“Năm đó Thẩm Kỳ Ngọc nhất niệm thành ma, khi sư diệt tổ, phản bội sư môn, ngươi chỉ là nghiệt tử của hắn, vậy mà sư phụ lại để ngươi bái Tông chủ làm thầy ư?” Kẻ đó nói một cách tức tối.
Thẩm Mạn vẫn giữ gương mặt không cảm xúc như trước, nhưng trong mắt đã bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Trường kiếm thoát khỏi vỏ, ánh kiếm chiếu trên mặt, dường như có một làn khí rét lạnh tỏa ra.
Kẻ đối diện hơi co rúm người lại.
“Đường Kiến, ngày đó ở Thí Luyện Trường, ngươi đã thua rồi.” Thẩm Mạn nói.
“Cha ngươi là ma, ngươi là con của ma, hôm nay ta phải thay mặt sư môn diệt trừ tên yêu ma nhà ngươi.” Đường Kiến nói xong, giơ kiếm lao lên.
Hai kiếm tỏa ra vầng sáng, giằng co cách nhau một thước.
Vầng sáng đó ngày càng mãnh liệt, sắc mặt của Đường Kiến cũng càng lúc càng khó coi.
“Choang” một tiếng, kiếm trong tay gã bị đánh gãy.
Đường Kiến đột nhiên ngồi thụp xuống đất, kiếm của Thẩm Mạn đã kề vào cổ gã.
Giết nó!
Trong đầu đột nhiên có một âm thanh kêu gào. Biểu tình Thẩm Mạn khủng bố, trong mắt lóe hung quang.
Mũi kiếm đó càng lúc càng kề sát cổ Đường Kiến, đến gần làn da, đâm vào thịt, tơ máu đỏ tươi dính trên thân kiếm.
Thẩm Mạn đã bị tâm ma quấn thân.
Nhạc Chí định đến gần, đột nhiên có người kéo hắn lại.
“Sư phụ?” Hắn kinh ngạc nói.
Nam Ngọc Chân nhân nhìn chằm chằm vào hai kẻ đang giằng co kia.
Biểu tình trên mặt Thẩm Mạn ngày càng khủng khiếp, chỉ cần đẩy về phía trước một tấc là cắt vỡ yết hầu, máu tươi tung tóe.
Bỗng dưng tay y run lên, ánh sáng điên cuồng trong mắt lịm dần, kiếm trong tay rơi xuống đất.
Đường Kiến xanh mặt, gã vẫn ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích, dường như không tin rằng mình vẫn còn sống.
Thẩm Mạn bước từng bước một về phía Nhạc Chí.
Nhạc Chí quay đầu theo bản năng, bên cạnh đã không còn bóng dáng Nam Ngọc Chân nhân.
“Thẩm Mạn.” Hắn gọi một tiếng.
Ánh mắt y từ từ tinh anh trở lại.
“Nhất niệm thành ma, huynh đã khống chế được tà niệm kia rồi.” Hắn nói.
Nhạc Chí đưa Thẩm Mạn về phòng, lập tức bị Lâm Khinh Ngôn đón lấy.
Lâm Khinh Ngôn dĩ nhiên rất vui vẻ, lôi kéo Thẩm Mạn nói chuyện không ngừng. Sau nửa nén hương, cô nàng mới nhận ra sự có mặt của Nhạc Chí.
“Sao huynh còn ở đây?” Nàng hỏi.
“… Ta đi đây.” Nhạc Chí đáp.
Lâm Khinh Ngôn thấy Tất Phương điểu trên vai hắn, ánh mắt sáng rỡ, nhảy dựng lên.
“Nhạc sư huynh, đây là gì thế?”
“Linh thú Tất Phương điểu.” Hắn đáp.
“Sư huynh, ta chơi một chút được không?” Lâm Khinh Ngôn nháy mắt, hỏi với vẻ mong đợi.
Nhạc Chí còn chưa nói, Khâm Ly đột nhiên cúi đầu, nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, bắn vào mặt cô nàng.
Ngọn lửa đó không lớn, cũng không gây thương tổn gì, nhưng Lâm Khinh Ngôn lại bị dọa đến choáng váng.
Nàng ngơ ngác nhìn Nhạc Chí.
Nhạc Chí cũng ngơ ngác nhìn Khâm Ly, hai bên nhìn nhau một lát, bỗng dưng nó gác cái cổ lông xù lên cổ hắn, cọ cọ lấy lòng.
Đương nhiên cũng không phải Nhạc Chí thương hương tiếc ngọc gì, hắn ngẩn người ra chỉ vì tò mò thôi, hóa ra linh thú này còn biết phun lửa.
Tất Phương điểu lại hiểu lầm là hắn nổi giận, nghĩa là quan hệ giữa linh thú và chủ nhân vẫn chưa đạt đến mức độ tương thông đồng nhất.
Lâm Khinh Ngôn nhào vào lồng ngực Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn cũng đã phục hồi tinh thần, y vỗ lưng nàng an ủi.
Lúc y ngẩng đầu lên, Nhạc Chí đã đi mất.
Ngày bái sư chính thức là vào mười ngày sau.
Nhiều ngày qua Nhạc Chí cũng khá rảnh rang, mỗi ngày ngoại trừ việc tu luyện thì cũng không có sự tình gì.
Kỹ thuật luyện đan là điều cực kỳ quan trọng, hiện tại hắn vẫn là Luyện đan sư cấp Hai, đan dược tốt nhất có thể luyện được cũng chỉ vào bậc trung. Loại hạ phẩm thì luyện rất nhanh, nên số lượng nhiều vô kể.
Những cái vô dụng đó đều cho Khâm Ly. Nó cũng không từ chối, ăn rất nhiệt tình.
Nhạc Chí cảm thấy dường như bụng Tất Phương điểu của mình đang từ từ phình ra.
Vào buổi tối ngày thứ chín, trăng sáng sao thưa.
Thẩm Mạn ôm vò rượu trong tay, đứng trong sân nhỏ nhà Nhạc Chí.
Dưới ánh trăng, dường như y được khoác một vầng sáng, trông như tiên như mộng.
Y đưa cho Nhạc Chí một vò rượu.
Nhạc Chí không thích uống rượu, nhưng lại nghĩ đây là cơ hội để hắn và Thẩm Mạn thân thiết hơn, nên vui vẻ nhận lấy.
Hai người ngồi trong sân, mỗi người ôm một vò rượu, không nói một lời, cũng không uống rượu.
Trông cả hai rất đần.
“Hai ta cứ ôm rượu ngắm trăng thế này sao?” Nhạc Chí ngơ ngác hỏi.
Thẩm Mạn ngượng ngùng: “Chúng ta uống rượu chứ.”
Uống xong rượu, Thẩm Mạn, người vốn kín như hũ nút bắt đầu bắt chuyện.
“Nhiều ngày nay đệ bận gì thế?” Y hỏi.
“Luyện đan.” Nhạc Chí nói.
“…”
“…”
Hai người lại không nói một lời.
“Luyện đan dược gì?”
“Gì cũng có.”
“…”
“…”
“Nghe nói mấy ngày nữa, một người bạn cũ của Đường Kỳ Chân nhân sẽ đến U Thảo Tông.”
“…”
“Đệ không muốn biết người bạn cũ của Đường Kỳ Chân nhân là ai sao?”
“…”
Thẩm Mạn nói một lúc lâu mà không nghe tiếng đáp lại, y quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhạc Chí ôm vò rượu, cằm gác trên miệng vò, mặt múp phồng lên, sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt mê dại.
Nhìn… thiệt ngốc mà.
Hóa ra là say, tửu lượng của tên này kém vậy sao.
Gương mặt vốn không cảm xúc của Thẩm Mạn nay lại lộ ra biểu tình chế giễu, y khẽ “hừ” một tiếng, rồi không nhịn được, lấy ngón trỏ chọc chọc cái mặt tròn ủng đó.
Nhạc Chí lờ đờ nhìn y.
Ngốc quá mà!