Bên tai văng vẳng tiếng nhạc tiên thánh thót du dương, ru hồn phơi phới. Thân thể nhẹ bổng bềnh bồng, phiêu đãng trong gió, như chìm vào cực lạc.
Tại nơi hư vô mờ mịt đến vô cùng vô tận, thời gian cũng trôi trong mơ hồ.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nhạc dần trôi xa, thay vào đó là một giọng nói trầm trầm chậm rãi.
“Đan đạo hợp nhất là cơ duyên tột đỉnh của người luyện Đan tu. Có muôn vàn phương pháp hợp nhất, cách nào cũng dẫn đến cùng một kết quả. Nhưng cơ duyên như vậy cực kỳ hiếm gặp. Có hàng nghìn hàng vạn đan tu, đến tận lúc từ giã cõi đời cũng không gặp được cơ duyên này.”
“Luyện Thần Đan là đan dược thượng phẩm kết tụ trăm năm tu vi, dược tính cực kỳ hung mãnh. Để phá đan, phải chết đi sống lại, nhưng muốn hấp thu Luyện Thần Đan chỉ có thể phá đan.”
“Luyện Thần Đan buộc chủ thể phải chết đi sống lại, trùng hợp thay lại cộng hưởng với việc hợp nhất đan đạo làm nảy sinh cơ duyên: Hủy diệt rồi hồi sinh. Bị nuốt vào bụng rắn, lúc hấp hối là khi Luyện Thần Đan bảo hộ chủ thể mà phá hủy nội đan nguyên bản, lúc sắp bước vào cửa tử cũng là khi giác ngộ đan đạo hợp nhất. Tai họa ập đến liên miên, vậy mà lại hóa cơ duyên. Tiểu tử này thật là may mắn.”
Giọng nói già nua mơ hồ, nhưng nghe lại rất rành rọt.
Hắn muốn vươn tay chặn giọng nói đó, lại nhận ra cơ thể đã kiệt quệ, cả người như bị vây trong đám bông, tuy rất thoải mái nhưng không thể động đậy.
“Kỳ lão đệ, lão làm gì thế? Ngồi đó thì thấy được tiên cơ sao?” Lại một giọng nói khác vang lên.
“Lão ca ca, mau đến mà xem, có một sợi hồn phách bay từ nhân gian đến, ta dùng Hỗn Độn Nhãn quét qua thì phát hiện tiểu tử này có cơ duyên cực hiếm. Ta sống ngần ấy năm qua mà chưa từng thấy trường hợp nào như vậy, cứ tưởng vận rủi tột cùng, thật ra lại ẩn giấu cơ duyên.” Giọng nói mờ ảo có vẻ rất hưng phấn, nghe càng thêm rõ ràng.
“Này, để lão phu xem với. Thần hồn mà bay được tới tận đây thì phải có cơ duyên cực tốt.”
Hắn chìm trong đám bông, dường như có hai ánh mắt sáng quắc đang nhìn hắn, cảm giác bị lom lom dòm ngó cực kỳ rõ ràng.
“Này, thần hồn hiện ra rồi, mặt, miệng, mắt này, chà, đỏ mặt rồi kìa.”
Trên mặt có cảm giác lạnh lẽo, linh khí nồng nàn tràn đến, mỗi lần tiếp xúc, hắn đều hút được một ít linh khí.
“Thần hồn cũng biết mắc cỡ cơ à?” Một giọng nói hiếu kỳ vang lên.
“Mềm như bông vậy, lão ca ca, lão sờ thử đi.”
Có thứ gì đó liên tục sờ nắn mặt hắn, cực kỳ khó chịu.
“Lão ca ca, lão sao thế?”
“Bộ dạng thần hồn này, nhìn quen quen…”
Sau một lúc, một chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống trán hắn, đầu óc trống rỗng lại trở nên rõ ràng.
Hắn là ai?
Hắn ở đâu?
Chuyện gì đã xảy ra?
Sao hắn lại ở đây?
Chớp mắt một cái, những điều cần nhớ đã quay về, hắn chậm rãi mở mắt ra thì thấy phía trước là hai ông lão đầu tóc hoa râm đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng quắc, trong đó còn có một người rất quen thuộc.
“Sư tôn?” Nhạc Chí chần chờ nói.
Trong mắt Huyền Linh Thánh tổ lóe ánh sáng: “Tiểu đồ nhi!”
Nhạc Chí quay đầu nhìn, bốn phía chờn vờn mây mù. Trong biển mây là đình đài lầu các ẩn ẩn hiện hiện. Người đi lại xa xa đều mặc trường bào thêu tay, không vương bụi trần.
Mông lung tựa tiên cảnh.
Nhạc Chí chậm rãi nhìn lại, xoa xoa đầu mình. Hắn bị xà tinh cắn nuốt, cơn đau ăn mòn xác thịt, chuyện sau đó thì đã quên mất.
“Đây là đâu thế ạ?” Hắn hỏi.
“Trên Cửu Trùng Thiên.” Huyền Linh Thánh tổ nói.
Là Tiên giới!
Quả thật là Tiên giới!
Hắn đứng lên nhìn lại thân thể của mình. Quái lạ, hắn nhớ đến lời vừa nãy, nếu hắn hiện giờ đang ở trạng thái thần hồn, vậy thân thể của hắn đâu?
“Kỳ lão đệ, đây là đệ tử mà lão phu thu nhận ở nhân gian.” Huyền Linh Thánh tổ nói với ông lão râu bạc kia, trong giọng nói ẩn giấu sự kiêu ngạo.
Lão ông kia tức khắc òa lên: “Lão đây cũng phải hạ phàm nhận đệ tử! Lão phi thăng đã mấy ngàn năm rồi, vậy mà cả đám đệ tử vẫn chưa đứa nào đăng tiên, rặt một lũ không có tiền đồ!”
Ông lão lầm bà lầm bầm rồi bỏ đi, thân ảnh biến mất trong mây mù.
“Mới nãy, giữa chân mày con có đọng một giọt Thông Linh Lộ, có tác dụng thông linh trăm ngày, thấu hiểu vạn sự, củng cố thần hồn. Chỉ mới vài trăm năm qua mà đã khiến đan đạo hợp nhất, lão phu quả nhiên không nhìn lầm, đúng là có tiên duyên. Giữa muôn vàn tai hiểm, thật ra đều ẩn chứa cơ duyên.”
Huyền Linh Thánh tổ vận một bộ trường bào thêu tay, râu tóc bạc phơ, phong thái tiên phong đạo cốt.
Lòng Nhạc Chí cảm kích, nếu không nhờ Huyền Linh Thánh tổ cứu mạng, hắn đã rơi vào Súc Sinh Đạo từ lâu. Sau đó ngài lại nhiều lần chỉ lối, giống như quý nhân trong mệnh hắn. Hắn cúi người thật thấp, vòng tay thi lễ: “Đa tạ sư tôn.”
Huyền Linh Thánh tổ đột ngột lùi giật ngược một bước: “Tiểu đồ nhi thế này làm lão phu sợ hãi!”
Hắn đứng thẳng người lại, cười chế giễu: “Hóa ra sư phụ nhát gan thế.”
Huyền Linh Thánh tổ thổi râu, trừng mắt nhìn hắn.
Nhạc Chí thu lại nụ cười, rũ mắt hối lỗi lấy lòng.
Kết bái sư đồ đã lâu như vậy, lại rất ít dịp thân thiết chuyện trò, Huyền Linh Thánh tổ thấy bộ dáng học trò mình như thế, lòng yêu thích không thôi, sợi râu vểnh ngược lập tức rơi xuống.
“Môn hạ của lão phu từ trước đến nay đều luyện đạo Vô tình vô dục, tuy lúc lão phi thăng vẫn chưa hoàn toàn đoạn tình, nhưng Lôi kiếp ngày đó cũng bớt được chín trận so với tu giả khác. Lúc Độ kiếp, mỗi trận sét đều có thể làm người hồn phi phách tán, bớt được chín trận, là bớt được biết bao nguy hiểm.” Huyền Linh Thánh tổ nói, “Tiểu đồ nhi con cũng luyện Tuyệt Tình Đạo, nhưng giờ đã phá đan sống lại, vậy đạo thuật đang tu cũng không còn, con có thể chọn bất cứ đạo nào trong muôn vàn đạo thuật mà luyện.”
Tuyệt Tình Đạo của hắn đã bị phá ư?
Nhạc Chí nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nhìn Huyền Linh Thánh tổ.
Huyền Linh Thánh tổ lấy từ trong lòng ra một cuộn thẻ ngọc*, đưa tới trước mặt hắn: “Trong khắp đại đạo Tu Chân, Định Hồn, Tận Tình, Tùy Tâm, hàng muôn vàn đạo, Tiểu đồ nhi hãy chọn bất cứ thứ gì. Có điều, Tận Tình Đạo là gửi gắm tình cảm vào một người, chết không hối tiếc, người ôm ấp tình ái quá sâu nặng, thì Lôi kiếp cuối cùng cực kỳ hung hiểm. Nhưng khi Tận Tình Đạo niết bàn trọng sinh, tu vi thăng tiến cực nhanh. Tùy Tâm đ*o là tùy tâm mà tu, thích ứng mọi hoàn cảnh, tùy tâm mà làm, tuy không sánh bằng Tuyệt Tình Đạo, nhưng cũng là một đạo pháp lợi hại.”
*Thẻ ngọc: Từ gốc là “Ngọc giản”. Là một cuộn sách được kết từ những phiến ngọc/đá/xương dát mỏng, có thể cuộn lại, tương tự sách thẻ tre.
Nhạc Chí lật xem thẻ ngọc mà hoa cả mắt.
Một lúc sau, hắn hỏi: “Nếu Tuyệt Tình Đạo tốt như vậy, tại sao đệ tử không thể tiếp tục luyện nó?”
Tình ái tổn thương người, hắn đã chịu đựng đủ rồi, nên hắn sẽ không sa vào Tận Tình Đạo này.
Hơn nữa nếu lòng đã mang đạo thuật, tại sao không chọn đạo thuật thượng thừa?
Huyền Linh Thánh tổ ngẩng đầu lên, nhìn hắn một bằng ánh mắt phức tạp.
Nhạc Chí đứng đó, đột nhiên bên tai loáng thoáng nghe được tiếng gào thét thê lương thảm thiết.
Từng tiếng, từng tiếng dộng vào lòng, trái tim co rút đau đớn từng cơn, hắn ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch.
Cảnh vật xung quanh bỗng biến đổi, mây mù trắng xóa hóa thành khói đen mịt mù, Nhạc Chí vén màn khói ra thì thấy một người quỳ sụp trên mặt đất, bên cạnh là xác rắn đã chết.
Bầu trời nhuộm đỏ sắc máu.
Trên đời này, vũ khí tự sinh ra từ thân thể chính là linh khí tốt nhất. Vuốt sắc của y chính là thế.
Mà giờ đây, vuốt sắc bén ngót đã gãy lìa từng đoạn, lộ ra máu thịt nhầy nhụa.
Người nọ như đã mất hết cảm giác, chỉ không ngừng nghỉ đào bới trong bụng rắn.
“Chí nhi…”
Dù giọng nói của y đã khản đặc, thanh âm cực kỳ khó nghe, nhưng Nhạc Chí vẫn nghe được cái tên mà y lặp đi lặp lại.
Dáng người vốn hiên ngang giờ héo hon tiều tụy, mỗi lần đôi tay kia hạ xuống là thêm một lần tuyệt vọng.
Hắn mở lớn mắt.
Nhìn y khóc rấm rứt.
Nhìn y nằm ngửa mặt trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn tóc đen của y hóa bạc trắng, dung mạo đẹp đẽ vô ngần như già đi trong phút chốc.
Khi mây đen trên trời tan đi, Nhạc Chí nhắm chặt mắt, trái tim nảy lên một chút.
Lúc hắn mở mắt ra, đã về lại trong mây mù trắng xóa.
Ngực vẫn còn nhoi nhói tàn dư thống khổ, hắn lấy tay phải che ngực, sắc mặt mờ mịt.
Huyền Linh Thánh tổ thở dài: “Tuyệt Tình Đạo dẫu là tuyệt đỉnh nhưng lại rất khó luyện, không vướng không bận, không luyến không lưu, đơn giản sao? Chỉ cần còn vương vấn với thế gian, ngày nào chưa đoạn tuyệt là một ngày không thể phi thăng. Duyên của con và nó đã kết, đạo nó tu là Tận Tình Đạo, tình ý của nó gửi gắm vào con, ân oán này đã định là không hóa giải được. Nếu con lại tu Tuyệt Tình Đạo, thì mãi mãi vô duyên với tiên đạo.”
Nhạc Chí như vừa tỉnh cơn mộng, dù chỉ là một mảnh linh hồn, sắc mặt hắn cũng cực kỳ khó coi.
Cảnh tượng vừa nãy không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
Tất Cảnh thương hắn ư? Nhạc Chí đã từng hận y tột cùng, rồi sau đó tình cảm phai nhạt, hận ý nguôi ngoai, cùng lắm cũng chỉ là người dưng mà thôi.
Nhưng giờ y lại hóa thành bộ dạng này.
Nhạc Chí không làm gì cả, nhưng Tất Cảnh như thế là do hắn gây ra.
“Vì con liên lụy nó, nên con mới thông linh nhìn thấy nó. Đồ nhi ngoan, con chỉ có thể tu đạo khác thôi.” Huyền Linh Thánh tổ nói.
Trên gương mặt tái nhợt của hắn dần hé nụ cười: “Vậy con sẽ tu đạo khác.”
“Tu đạo gì? Để giúp con luyện, vi sư cho con một quyển điển tịch.”
Ánh mắt Nhạc Chí hạ xuống trên thẻ ngọc, nhìn chăm chú một lúc, rồi chỉ một nơi: “Là nó.”
Huyền Linh Thánh tổ nhìn thoáng qua rồi nói: “Con vừa ngộ đạo, tuy được Thông Linh Lộ bảo hộ thần hồn, nhưng vẫn không thể tách rời thể xác quá lâu, phải nhanh chóng quay về thôi. Đồ nhi ngoan, con đã lĩnh ngộ được đan đạo hợp nhất thì tu vi ít nhất đã kết thành Nguyên Anh, nếu vận khí tốt, sẽ là Phân Thần.” Huyền Linh Thánh tổ càng nói càng phấn chấn.
Nếu đến được giai đoạn Phân Thần, chỉ vài trăm năm sau sẽ phi thăng. Tiểu đồ nhi phi thăng trong ngàn năm, ngẫm lại… Quá mất mặt!
“Đa tạ sư tôn, thỉnh sư tôn giúp đệ tử mở đường.”
Nhạc Chí nói xong, Huyền Linh Thánh tổ vung tay, hắn thấy thân thể bỗng chốc nhẹ tênh bềnh bồng, trước mắt là một vùng trắng xóa, thân thể hóa bọt biển, trôi theo gió nhẹ thổi, cuối cùng quay lại nơi khởi đầu.
Nhạc Chí tỉnh lại trong bí cảnh Thất Sắc Thạch.
Cơ duyên của hắn quá tốt, vừa mở mắt tỉnh lại, đã vào kỳ Phân Thần.
Nguyên Anh an vị trong bụng, dù thân thể bị hủy hoại cũng có thể đúc lại, mà thần hồn cũng có thể tách rời thân thể, không bị thân thể trói buộc.
Hắn mở mắt ra thì thấy trường bào nhem nhuốc bẩn thỉu, nhìn chẳng ra màu sắc ban đầu, hít vào là một mùi tanh tưởi.
Hắn bị xà tinh cắn xé nuốt vào bụng, lúc hấp hối thì ngộ đạo, Luyện Thần Đan hộ chủ, mở ra bí cảnh Thất Sắc Thạch, nên mới bảo tồn được thân thể.
Việc làm đầu tiên của Nhạc Chí là tìm hồ nước, rũ bỏ toàn bộ áo quần, nhảy vào trong nước.
Nghĩ đến trong bụng con rắn kia chứa cái gì, hắn đã thấy ghê tởm.
Sau khi gột bỏ mùi xú uế trên người, hắn cũng tỉnh táo hơn.
Tuyệt Tình Đạo đã bị phá, trong cõi lòng vốn không gợn sóng nổi lên một nỗi oán hận.
Nhưng dẫu Tất Cảnh đáng giận đến mấy, y lại đã cứu mạng hắn quá nhiều.
Hắn nghĩ đến việc người nọ gửi gắm tình cảm cho mình, nếu vào trăm năm trước, sẽ là việc hạnh phúc nhường nào.
Sau oán hận là bi ai, giữa hắn và Tất Cảnh, cũng chỉ có hai từ bi ai.
Nhạc Chí bỗng cảm thấy hắn và y đã rơi vào một vòng lặp vô tận.
Mấy trăm năm trước, hắn dùng Ký Tình Đan làm Tất Cảnh yêu mình. Sau đó y tỉnh ngộ, buộc hắn phải trả giá bằng cả tính mạng, rồi dây dưa mãi rất nhiều năm, y vẫn cứ coi hắn như rắn rết. Để rồi tận khi hắn đoạn tình, mới biết hóa ra lòng y đâu phải không có mình.
Hiện giờ Tất Cảnh tu Tận Tình Đạo, một sợi tơ đã nối với hắn. Giữa bọn họ, dây dưa dùng dằng mãi, lại quay về nơi bắt đầu.
Nếu là vậy, thà không gặp lại, có lẽ vốn là kết cục tốt nhất cho bọn họ.
Nhạc Chí nhắm mắt lại, trong đầu lởn vởn hình ảnh cuối cùng hắn thấy trên đỉnh núi kia, người nọ ngã ngửa trên mặt đất, dung nhan tàn tạ, tóc đen bạc trắng.
Lòng hắn đau đớn quặn thắt, hắn mở choàng mắt.
Nhạc Chí chọn Tùy Tâm đ*o, đây không phải là đạo thuật thượng thừa, nhưng lại là con đường tiếp cận gần với Thiên Đạo nhất.
Tùy tâm mà làm, không áp không bức, yêu thì yêu, hận thì hận, quay về bản tâm, đó là cốt lõi của Tùy Tâm đ*o.
Nỗi đau lúc nãy là nghịch lại đạo tu.
Nhạc Chí dựa vào thành hồ, đầu óc hoảng loạn.
Trên đỉnh núi kia, dãi nắng dầm mưa, không biết đã bao ngày trôi qua.
Rất nhiều tu giả đã đến mang xác xà tinh đi, còn người nằm bên cạnh thì không ai nhận ra.
Y đột nhiên mở mắt, níu lấy người đệ tử đi sau cùng.
Vị đệ tử trẻ tuổi hoảng sợ, cố gắng tránh thoát, y lại gắt gao giữ chặt cậu ta, trên mặt là vẻ điên cuồng, giọng nói khàn khàn, phát ra chỉ một âm tiết.
Sau đó có người quay lại tìm vị đệ tử nhỏ tuổi kia, người sau có tính tình trầm ổn hơn, vị này kiên nhẫn nghe y nói, cẩn thận suy ngẫm, nhưng vẫn không đoán được lời lẽ gì, đành dẫn vị đệ tử nhỏ đi mất.
Trên đỉnh núi trống trải chỉ còn một người.
Tầm mắt chuyển tới gần, lúc nhìn thấy cặp mắt kia, Nhạc Chí trong hồ nước đột nhiên mở mắt.
Thông Linh Lộ có trăm ngày thông linh, hắn chỉ cần nhắm mắt là vô thức tương thông với người nọ.
Sự điên cuồng trong mắt y khắc sâu trong lòng hắn.
Hắn nên làm gì đây?
Tùy tâm tùy tâm, tất cả tùy duyên, tự do tự tại.