Như Thế Nào Bắt Lấy Nam Thần Đại Nhân

Chương 33: Quay về mịt mờ




“Thẩm Mạn đang ở đâu?” Nhạc Chí hỏi.

Thẩm Kỳ Ngọc nhìn hắn với vẻ khinh miệt, gã cũng không thèm đáp lại, chỉ cười lạnh lẽo.

Cây sáo ngọc trên tay Tần Thái Hòa đang đặt ở đan điền của Thẩm Kỳ Ngọc, thấy gã như thế, y chọc chọc nó về phía trước.

Sắc mặt Thẩm Kỳ Ngọc đột nhiên trở nên quái dị, gã vốn định hung tợn trừng mắt nhìn y, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, gã lại chuyển sang trừng Nhạc Chí.

“…”

“Thẩm Mạn đang ở đâu?” Tần Thái Hòa vuốt nhẹ sáo ngọc trong tay, hỏi tiếp.

Thẩm Kỳ Ngọc vẫn cứ trừng mắt dữ dằn nhìn Nhạc Chí.

“…”

Sáo ngọc của Tần Thái Hòa thình lình trượt xuống mấy phân, y lạnh lẽo hỏi: “Nói, hay là không?”

Sáo này mà hạ xuống chừng một tấc nữa, thì thân nam tử coi như tiêu tùng*.

*Giải thích: Cây sáo đang đặt ở đan điền, tức thắt lưng Thẩm Kỳ Ngọc. Hạ nó xuống một tấc (khoảng một gang tay) là chạm vào vị trí nhạy cảm của đàn ông.

“Nó không ở thành Viêm Dương.” Gã đáp.

“Vài chục năm nay ngươi vẫn cứ lảng vảng ở vùng phụ cận U Thảo Tông, không phải vì muốn lôi kéo Thẩm Mạn gia nhập Ma đạo sao?” Nhạc Chí hỏi.

“Hai phụ tử các ngươi vốn là người tu chính đạo, sao lại cùng sa đọa vào Ma đạo?” Tần Thái Hòa hỏi.

Sắc mặt Thẩm Kỳ Ngọc tối sầm lại, gã không cam tâm, nhưng vẫn phải lên tiếng: “Những kẻ tu Ma đạo, có kẻ là bẩm sinh, có kẻ do phát sinh; dạng bẩm sinh là lúc sinh ra đã có ma mạch, dạng phát sinh là muốn tạo ra ma mạch. Cách đây rất lâu, có nữ đạo tu nọ lên đường rèn luyện, khi trở về đã hoài thai. Nhà họ Thẩm bọn ta không cố tình tu ma, mà là trời sinh đã trót mang ma mạch.”

“Vậy nữ tu đó là mẫu thân của ngươi, ngươi là con của Ma tu, trời sinh đã có ma mạch à?” Tần Thái Hòa nói.

Thẩm Kỳ Ngọc gật đầu: “Vì bọn ta tu đạo từ bé, khi ấy ma mạch còn yếu ớt nên lúc đầu vẫn chưa phát hiện ra, sau này sức mạnh của ma mạch càng lúc càng lớn, bắt buộc phải đả thông mạch, nếu cố tình ức chế sẽ bị bùng nổ huyết mạch mà chết. Dù việc thông mạch này chưa đau đớn bằng đoạn mạch, nhưng cũng vô cùng khổ sở. Ta đến U Thảo Tông là muốn hỗ trợ nó thông mạch. Không ngờ nó hận ta đến mức, dù có gia nhập Ma môn cũng không đến thành Viêm Dương.”

“Ngươi sinh ra y mà không nuôi nấng dưỡng dục. Vì ngươi tu ma nên y bị người người hắt hủi, ngươi gieo nhân lại khiến y gánh quả, làm sao y không hận ngươi cho được?” Nhạc Chí hỏi: “Giờ y ở đâu?”

Thẩm Kỳ Ngọc cắn chặt răng không đáp.

Cây sáo trong tay Tần Thái Hòa lại chọc chọc về phía trước.

“Hư Minh phủ.” Thẩm Kỳ Ngọc nói.

Nghe được ba chữ “Hư Minh phủ”, Nhạc Chí và Tần Thái Hòa cùng sửng sốt. Hư Minh phủ cũng thuộc địa phận Ma giới, nhưng lại là nơi cực kỳ đặc biệt.

Phượng Hư Đạo nhân của Hư Minh phủ vốn là Yêu tu, chân thân là Phượng hoàng, Phượng hoàng lại là thần điểu, nên việc tu luyện thăng tiến rất nhanh.

Lúc Phượng Hư Đạo nhân đối mặt với trận sét cuối cùng* khi phi thăng, lại đột nhiên nhập Ma giới, lập ra Hư Minh phủ. Từ đó, ngài cắt đứt duyên nợ với Cửu Trùng Thiên, bằng lòng ở lại phàm trần làm một Tán tiên**.

*Trận sét: Là thử thách của Lôi kiếp, một kiếp nạn trong Thiên Kiếp. Thiên Kiếp gồm Tứ đại kiếp: Phong kiếp, Hỏa kiếp, Lôi kiếp và Tâm Ma kiếp, trong đó Lôi kiếp là nguy hiểm nhất. Người chịu Lôi kiếp phải chống chọi với nhiều trận sét đánh liên tục, ít nhất là 18 trận, cao nhất là 81 trận, trận sau mạnh hơn trận trước. Tu giả phải vượt qua Thiên Kiếp mới được phi thăng thành tiên.

**Tán tiên: Những người phi thăng thất bại nhưng vẫn còn Nguyên thần, ở lại trần gian và tiếp tục tu luyện.

Chuyện xưa đã xảy ra cách đây không biết bao nhiêu năm, đến tận bây giờ vẫn không ai rõ tại sao Phượng Hư Đạo nhân không thể phi thăng, chỉ còn một vài truyền thuyết được lưu truyền lại.

Nghe đồn Phượng Hư Đạo nhân đã trải qua ngàn tai kiếp, nhưng lại không vượt nổi tình kiếp này, khốn đốn vì tình, rốt cuộc cũng không thoát được cõi trần.

Hư Minh phủ là một tòa thành tọa lạc ở núi Tu Di, nơi có linh khí dồi dào nhất Ma giới, vì có linh khí nên Tu giả có thể tu đạo. Dù đây là vùng có phong thủy tốt lành, nhưng bốn vị Ma Tôn lại không hề tranh đoạt, mà như đang thờ phụng Hư Minh phủ. Hư Minh phủ giống như động phủ của thần tiên, là sự tồn tại thần bí thu hút người khác.

Trong Hư Minh phủ, dù là Đạo tu hay Ma tu đều được Phượng Hư Đạo nhân che chở. Có điều, rất khó xâm nhập nơi này.

Việc Thẩm Mạn vào được Hư Minh phủ có thể xem là điều may mắn, y mang ma mạch trong người, lại nhập Ma đạo nên chỉ có thể tu ma. Người tu đạo sẽ nể mặt Phượng Hư Đạo nhân, không gây trở ngại cho y.

“Nếu đã vào Hư Minh phủ, cũng không cần khuyên bảo y tu đạo nữa.” Nhạc Chí nói, gương mặt rạng rỡ nụ cười. Thẩm Mạn có được cơ duyên này, lòng hắn cũng nhẹ nhõm phần nào.

“Việc này coi như xong, chúng ta về thôi.” Hắn nói.

Ma khí ở Ma giới quả thật khiến người ta khó chịu.

Tần Thái Hòa vẫn nhìn hắn lom lom.

Nhạc Chí bị y nhìn chòng chọc mà không hiểu gì cả.

“Việc của Thẩm Mạn đã ổn, nhưng Tần Tô chính là bào đệ* của ta.” Y nói.

*Bào đệ: Em ruột.

Nhạc Chí chỉ nhớ mỗi Thẩm Mạn, lại quên bẵng mất Tần Tô.

“Ngày thường ta đây cứu người ta, bảo vệ người ta, hóa ra người ta chưa bao giờ để tâm đến ta.” Tần Thái Hòa nói với vẻ ưu thương.

“Ta xem người ta là bạn thân, lại không nhận được hồi báo, khổ tâm biết mấy.”

Nhạc Chí áy náy trong lòng, hắn len lén nhìn Tần Thái Hòa bằng ánh mắt dỗ dành.

Sắc mặt Tần Thái Hòa tươi tỉnh hơn một chút.

“Chúng ta lập tức đến Hư Minh phủ.” Hắn nói, “Không tìm được Tần Tô, nhất định không quay về.”

Nhìn hai kẻ trước mặt cứ mắt đi mày lại với nhau, Thẩm Kỳ Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực ngập một ngụm máu: “Hoặc là giết ta, hoặc là thả ta ra.”

Lúc này, Tần Thái Hòa mới nhìn Thẩm Kỳ Ngọc đang bị mình chế ngự: “Nếu ta đã muốn giết ngươi, cớ gì phải thả?”

“…” Đồ đê tiện! Thẩm Kỳ Ngọc mắng thầm trong bụng.

Ở Ma giới mà giết chết Ma tu thì hậu hoạn khôn lường, Tần Thái Hòa không phải kẻ ngốc, nên y thu cây sáo lại.

Thẩm Kỳ Ngọc hằn học trừng mắt liếc Tần Thái Hòa, trước khi y quay đầu nhìn lại, gã đã biến mất.

Hai người quay lưng, hướng ra ngoài thành Viêm Dương.

Núi Tu Di cách nơi này khoảng vài trăm dặm, vừa ra khỏi thành, Nhạc Chí liền gọi Tất Phương điểu.

Nhạc Chí nhảy lên Tất Phương điểu, Tần Thái Hòa nhìn hắn với đôi mắt chờ mong.

“Làm gì có món ngon dâng tận miệng hoài.” Hắn vừa dứt lời, Tất Phương điểu bay vút vào đám mây.

Tần Thái Hòa chỉ đành triệu hồi Hỏa Quang thú, bay theo sát phía sau hắn.

Dãy núi Tu Di cách thành Thủy Minh, một trong bốn chủ thành lớn, một trăm dặm về phía Bắc. Đó là nơi cổ thụ che trời, dã thú rình rập. Hư Minh giới nằm ẩn sâu trong núi Tu Di, cảnh vật xung quanh nửa hư nửa thực, lại không biết đường đi bị ẩn giấu nơi nào, nên muốn vào Hư Minh giới chỉ đành trông cậy vào cơ duyên.

Lúc đến chân núi Tu Di, trời đã tối hẳn, bọn họ bèn tìm một hang núi để nghỉ chân.

Chỉ mới vào ngoại vi núi Tu Di đã cảm nhận linh khí bức người, nếu ở trong núi Tu Di, không biết linh khí còn dày đặc đến mức nào.

Nhạc Chí tiến vào Thất Sắc Thạch, thổi thêm lửa vào trong lò luyện đan, Tuyệt Tình Đan vừa mới luyện được ba mươi năm, chỉ ngửi được làn hương mong manh nhạt nhòa.

Bí cảnh tùy thân là một bảo bối vừa lợi hại, vừa thuận tiện; mang theo bí cảnh này, có thể luyện đan bất cứ lúc nào, chỉ cần mỗi ngày bỏ ra từ một đến hai canh giờ trong đó là được.

Mục Sân cho hắn kỳ hạn một trăm năm mươi năm, giờ đã qua tám mươi năm.

Nhạc Chí rót vào trong lò luyện một luồng khí, làn hương đó nồng nàn hơn một chút.

Hắn tu luyện trong bí cảnh một lát rồi đi ra ngoài.

Tần Thái Hòa không ở trong hang động, Nhạc Chí đến cửa động, nhìn xuyên qua đám cây cối thì thấy vầng trăng treo cao giữa trời.

Trăng tròn rồi trăng lại khuyết, ấy chính là Thiên Đạo. Gió đêm thổi qua, mát lành trong trẻo. Nhạc Chí trầm tĩnh, yên lặng hòa mình cùng vạn vật, cõi lòng dần dần trở nên trống trải.

Lúc hắn thức tỉnh, bên cạnh đã xuất hiện một người. Tần Thái Hòa đứng kề bên hắn, gió đêm lặng lẽ lướt, lay khẽ vạt áo y.

“Ngàn năm thanh tu khó tránh khỏi cô tịch, các hạ có nghĩ đến việc tìm một đạo lữ không?” Y hỏi.

Đạo lữ ư? Nhạc Chí hơi hốt hoảng, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Đạo lữ có thể không liên hệ đến ái tình, chỉ cần cùng nâng đỡ lẫn nhau, hỗ trợ nhau tu luyện mà thôi.” Tần Thái Hòa nói.

“Vạn sự tùy duyên.” Hắn đáp, không muốn nhiều lời.

Không ai trong hai người nói thêm gì nữa, họ cùng đợi ngày hôm sau sẽ lên núi Tu Di tìm lối vào Hư Minh phủ.

Hừng đông ngày hôm sau, Nhạc Chí ra khỏi sơn động, lúc nhìn về phía chân trời nơi mặt trời mọc, hắn kinh hãi tột độ.

Tần Thái Hòa vừa đi ra đã thấy vẻ thất thần của hắn: “Chuyện gì thế?”

Nhạc Chí chỉ về phía trước mặt rồi hỏi: “Đây là hướng nào?”

“Hướng Tây…” Tần Thái Hòa vừa nói xong, cũng ngẩn người ra.

Vầng thái dương như bị bao vây bởi một rặng mây đỏ thẫm như lửa, lại nhô lên từ phía Tây.

Hai người ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hòn lửa đỏ rực đang dâng lên từ đằng Tây.

“Trời giáng dị tượng, không biết là phúc hay họa.” Tần Thái Hòa nhỏ giọng thầm thì.

Hai người đứng trầm mặc một lát, rồi rời khỏi sơn động.

Nhạc Chí gọi Tất Phương điểu rồi bay lên giữa không trung, trông về phía xa. Nhìn rặng núi Tu Di trải dài miên man, hắn chỉ cảm thấy đau cả đầu.

Chốn tiên cảnh Hư Minh phủ này rốt cuộc đang ẩn nấp nơi đâu?

Nhạc Chí vừa định đáp xuống, đột nhiên hắn nghe được tiếng gió rít từ đằng sau, một luồng khí lạnh đang ập đến càng lúc càng gần. Hắn quay đầu lại thì thấy một vệt sáng đỏ đang lao về phía mình.

Nó đã gần ngay trước mắt, có muốn trốn cũng không kịp. Hóa ra bên trong luồng sáng đỏ kia là một chiếc châm màu trắng bạc, chiếc châm nọ bay đến cách giữa trán hắn một khoảng rồi dừng lại.

Tất Phương điểu đáp xuống đất, chiếc châm đó cũng bám theo, lượn vòng vòng quanh người hắn.

“Đây là cái gì vậy?” Nhạc Chí hỏi.

Tần Thái Hòa nhìn thấy chiếc châm đó, mặt biến sắc, y nhanh tay chộp lấy nó. Chiếc châm bị bao phủ ánh sáng đỏ kịch liệt rung động, một luồng ma khí xuyên thấu qua bàn tay y, thâm nhập lục phủ ngũ tạng. Tần Thái Hòa đành phải buông tay, chiếc châm nọ lại bay về, đảo quanh Nhạc Chí.

“Đây là thứ gì vậy?” Hắn lại hỏi lần nữa.

Vẻ đùa cợt thường thấy trên mặt Tần Thái Hòa đã mất tăm mất tích, chưa bao giờ sắc mặt y lại khủng bố như bây giờ.

“Đó là Truy Hồn châm.” Một giọng nói vang lên từ đằng sau.

Giọng nói đó vô cùng quen thuộc.

Nhạc Chí nhìn chiếc châm bạc lóe ánh sáng đỏ đang dừng trước mắt mình, hắn bất chợt vỡ lẽ.

Tần Thái Hòa nói: Truy Hồn châm dùng để tìm người đã chuyển thế, ta vốn tưởng nó sẽ tìm đến nhà ngươi.

Thân thể này của hắn, có hai người đã sử dụng qua, một người là Nhạc Thuật, người còn lại là chính hắn.

Nhạc Thuật đã chuyển thế, đó là Đỗ An Ước trên núi Côn Luân.

Sau khi Nhạc Thuật chết đi, hắn mới mượn thân xác này, thoáng chốc đã qua trăm năm. Nếu hắn giết Nhạc Thuật, vậy Nhạc Thuật chuyển thế sẽ tầm tám mươi tuổi.

Dù Tất Cảnh có muốn tự lừa mình dối người, cũng không thể bỏ qua hai mươi năm sai lệch này.

Giờ đây Truy Hồn châm lại tìm đến hắn.

Ngày đó, Tất Cảnh một mực cho rằng hắn đã giết Nhạc Thuật, Nhạc Chí hết đường chối cãi, lòng như lửa đốt; hiện nay y phát hiện chân tướng, hắn lại không hề vui sướng chút nào.

Hắn chỉ ngơ ngác nhìn chiếc châm nọ.

Còn Tất Cảnh lại nhìn hắn sững sờ.

Hóa ra là hắn à?

Vậy mà là hắn ư?

Vì sao là hắn chứ?

Tất Cảnh chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn như tơ vò, dường như có vô số mảnh ký ức cuộn xoáy trong đầu, cuối cùng tất cả lắng đọng lại, chỉ còn đó một khuôn mặt giống người trước mắt y như đúc.

Nhạc Chí nhìn về phía Tất Cảnh.

“Ngài đã nói nếu gặp lại tại hạ, sẽ giết chết không tha, nhưng nếu hôm nay tại hạ bỏ mạng, chính là chết oan uổng.” Hắn bất đắc dĩ nói.

Tất Cảnh chỉ nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh quay cuồng đủ loại suy nghĩ. Nhạc Chí nhìn thẳng y một cái, rồi vội vàng thu ánh nhìn lại.

Tần Thái Hòa đặt một tay lên vai Nhạc Chí, như thể đang an ủi hắn.

Nhạc Chí mỉm cười cảm kích.

Tần Thái Hòa chỉ cười nhẹ đáp lại, bàn tay đặt trên vai Nhạc Chí siết chặt hơn, dường như muốn ôm trọn hắn vào lòng.

Nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người, sát khí trên người Tất Cảnh bốc cao ngút trời, móng vuốt màu bạc trên tay vọt ra theo bản năng.

Nhạc Chí cứng người nhìn vào tay y, lùi về sau vài bước.

“Yêu Chủ thật sự muốn giết tại hạ sao?” Hắn khiếp sợ hỏi.

Móng vuốt bén nhọn rút về, hóa thành năm ngón tay thon dài, ánh mắt ghim chặt trên người Nhạc Chí cũng đã mất đi sát ý.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tất Cảnh đã đứng trước mặt hắn.

Tần Thái Hòa cảm giác được một luồng chân khí áp bức người, y lùi về sau vài bước theo bản năng, thế là Nhạc Chí rơi trọn vào lồng ngực Tất Cảnh.

Tất Cảnh nhìn gương mặt trước mắt, này mi thanh mắt biếc, này môi mềm mím chặt, ẩn giấu sự yếu đuối không dễ phát hiện.

Y chỉ nhớ Nhạc Chí là một kẻ độc ác tột cùng, kẻ sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng y lại chẳng nhận ra sự mong manh của hắn.

Tất Cảnh vươn tay, cẩn thận vuốt ve mặt hắn từng li từng tí, mãi đến lúc gương mặt trắng nõn đó bị vuốt đến độ đỏ ửng lên, y vẫn chẳng muốn ngừng tay.

Nhạc Chí đột ngột đẩy y ra.

“Yêu Chủ đại nhân, ngài muốn làm gì!”

Tất Cảnh đột nhiên cười to hai tiếng “Ha ha”, sau đó hóa run rẩy, y mê man nói: “Ta làm sao vậy?”

“Không phải là hóa điên rồi chứ?” Người vẫn luôn im lặng bất chợt lên tiếng.

Tất Cảnh gườm gườm trừng mắt nhìn Tần Thái Hòa: “Đột nhiên bổn tọa rất muốn giết nhà ngươi.”

“Hóa ra Yêu Chủ thích lạm sát người vô tội.” Tần Thái Hòa nói.

“Bổn tọa không giết người vô tội, chỉ giết ngươi.” Tất Cảnh đáp lời.

“Ta đây vô tội, giết ta chính là giết người vô tội.” Tần Thái Hòa trả treo.

“Dù ngươi không có tội, bổn tọa cũng giết ngươi.” Tất Cảnh vặc lại.

Nhạc Chí: “…”

Tất Cảnh vừa dứt lời, vuốt sắc trong tay đã hiện ra, y lao về phía Tần Thái Hòa.

Thân hình Tần Thái Hòa lóe lên, tránh thoát một trảo này, y lấy sáo ngọc ra, tiếng sáo vang lên, tạo nên một lồng khí, tạm thời ngăn chặn đòn tấn công của Tất Cảnh.

Tu vi của Tất Cảnh đã đạt đến giai đoạn Phân Thần, mà Tần Thái Hòa mới là Nguyên Anh bậc Tám, cách biệt rất lớn.

Tần Thái Hòa gần như không địch lại.

Tu vi của Nhạc Chí kém cỏi, cuộc chiến giữa hai vị cao thủ này, hắn chỉ nép vào một bên theo dõi cũng thấy chân khí xáo trộn.

Nhạc Chí gọi Tất Phương điểu, hai người tâm ý tương thông, hắn muốn cứu Tần Thái Hòa, Tất Phương điểu bèn liều chết vọt lên, mổ lên lưng Tất Cảnh.

Sau đó nó bị một luồng chân khí đè xuống mặt đất, lông vũ đỏ rơi rụng lả tả.

“…”

Mặt Tần Thái Hòa càng lúc càng trắng bệch.

“Tất Cảnh, ngươi chỉ muốn giết mình ta, cần gì phải ra tay với những người khác!” Nhạc Chí nói bằng giọng lạnh lùng.

Tất Cảnh lặng thinh bất động.

“Tất cả đều là ân oán giữa ta và ngươi, Tất Cảnh, buông huynh ấy ra!” Giọng hắn càng lạnh lẽo hơn.

Móng vuốt nhọn hoắt vọt đến giữa trán Tần Thái Hòa, Nhạc Chí cắn răng lao vào giữa trận pháp giao chiến của hai người, hắn lập tức cảm thấy chân khí trong người đảo loạn, cổ họng ngập ngụa mùi máu tươi.

Tất Cảnh thình lình buông Tần Thái Hòa ra, luồng chân khí dọa người đó biến mất.

Y nhìn Nhạc Chí một cái, rồi quay người bỏ đi.

Nhạc Chí thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, hắn vội vã lao đến bên Tần Thái Hòa.

Y rã rời dựa vào người hắn.

“Có phải Tất Cảnh hóa điên rồi không?” Y yếu ớt hỏi.

“… Huynh đừng nói nữa, hãy nghỉ ngơi cho khỏe đã.” Nhạc Chí nói.

Tình hình thế này, chắc chắn không thể tiếp tục tìm Hư Minh phủ, thế là hai người đành quay về hang núi.

Tần Thái Hòa nhắm mắt điều hòa hơi thở, Nhạc Chí ngồi ở cửa động, lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sao, thật ra cũng là để canh chừng, đề phòng Ma tu hay yêu thú rình mò. Nhạc Chí nghĩ rằng mình đã liên lụy Tần Thái Hòa, lòng hắn đầy hổ thẹn, nên lại càng đối đãi với y tử tế hơn.

Ngày hôm sau, tình trạng của Tần Thái Hòa đã tốt hơn một chút, hai người bèn tiếp tục cưỡi linh thú du đãng quanh vùng Tu Di.

Nơi nơi đều là rừng cây rậm rạp, không thể biết Hư Minh phủ ở đâu.

Hai người cứ lượn lờ không phương hướng như thế ở núi Tu Di chừng mười ngày.

Một ngày nọ, Nhạc Chí đang cưỡi trên Tất Phương điểu, bỗng thấy trên trời xuất hiện một vầng sáng trắng.

“Hay đó là lối vào?” Hắn chỉ vào vầng sáng trắng, hỏi.

Tần Thái Hòa cũng chú ý đến, cả hai bèn bay về phía vầng sáng đó.

Càng đến gần, vầng sáng càng lớn, hóa ra là một cô gái toàn thân tỏa hào quang.

Xuyên qua vầng hào quang, thì thấy nàng ta có diện mạo thoát tục, cả người vận áo trắng, tu vi sâu không lường được, cứ như tiên nữ chốn Cửu Trùng Thiên.

“Ta là Cửu Phượng, là thị nữ bên cạnh Phượng Hư Đạo nhân.” Nàng nói.

“Hân hạnh được gặp cô nương, chúng ta là Đạo tu, nay muốn vào Hư Minh phủ tìm một người, thỉnh cô nương bẩm báo cho Phượng Hư Đạo nhân.” Tần Thái Hòa cung kính nói.

“Trong hai vị, vị nào là Tần Thái Hòa?” Cửu Phượng hỏi.

Trên mặt y là vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ Phượng Hư Đạo nhân đã biết chúng ta sẽ đến sao? Cũng xem như có duyên với tại hạ, nên cho phép tại hạ đi vào ư?”

Chưa đợi Cửu Phượng trả lời, Tần Thái Hòa đã tiếp tục khẩn cầu: “Đây là Nhạc Chí, chính là bằng hữu của tại hạ, hy vọng Phượng Hư Đạo nhân cho đệ ấy một cơ hội, cho phép chúng ta cùng vào.”

“Chủ thượng nói: Nhạc Chí, vào Hư Minh phủ, Tần Thái Hòa: Biến.”

Nhạc Chí: “…”

Tần Thái Hòa: “…”