Như Thế Nào Bắt Lấy Nam Thần Đại Nhân

Chương 16: Cố nhân ghé thăm




Nếu Nhạc Chí muốn dựng một gian nhà tranh cho riêng mình, chắc chắn không thể trông cậy gì vào Diệp Quang Kỷ, linh thú Tất Phương điểu lại chỉ được mỗi cái mồm to, nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trước tiên, Nhạc Chí chọn một nơi có phong thủy tốt, mà phải là một mảnh đất trống, vì nếu hắn dám dựng nhà trên khu đất có mọc thảo dược, đảm bảo Diệp Quang Kỷ sẽ lột sạch da hắn.

Nơi này cách nhà tranh của Diệp Quang Kỷ khá xa, Nhạc Chí rất vừa lòng với điều này.

Sau khi chọn được địa điểm, hắn bắt tay thu gom gỗ, chỉ đảo mắt một thoáng, mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu.

Nhạc Chí buông đống gỗ trong tay, hắn hơi do dự, nhưng rồi vẫn đi về phía lưng núi. Lưng núi vốn đã không nhận được ánh nắng mặt trời, mà cây Bích Tần lại mọc rất cao, nên vùng rừng cây này khá âm u.

Nhạc Chí lững tha lững thững rảo bước, rồi hắn nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở trên chiếc ghế đá hôm qua. Hôm nay, Tất Cảnh mặc một bộ trường bào màu tím, y nằm nơi đó, cả người toát lên phong thái cao quý.

Y nhắm nghiền hai mắt, có lẽ đã ngủ từ lâu.

Nhạc Chí đi đến ngồi xuống cạnh y. Bận rộn suốt từ sáng đến giờ, hắn đã mệt bở hơi tai, lại ngửi được mùi hương cây Bích Tần, nên cũng mơ màng thiếp đi.

Lúc Nhạc Chí tỉnh dậy, quả nhiên Tất Cảnh lại ôm hắn khư khư.

Có điều, lúc này y cũng đã tỉnh giấc, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như thế. Ánh mắt Tất Cảnh thâm sâu nhìn Nhạc Chí đang sửng sốt.

“Nhạc Thuật.” Y nói.

“Vâng.”

“Ngươi về được rồi.” Y tiếp lời.

“Vâng.”

Vài ngày sau, sáng sớm thì Nhạc Chí dựng nhà tranh, lúc chiều lại đi đến rừng Bích Tần. Lần nào hắn cũng gặp người kia, hai người rất ít khi chuyện trò, nhưng không hiểu sao lại ăn ý đến lạ.

Nửa tháng qua nhanh.

Nhạc Chí nhìn gian nhà tranh do tự tay mình dựng nên, vui mừng khôn xiết.

Phía chân trời, mây đen âm u vần vũ, có vẻ sắp đổ mưa. Chắc Tất Cảnh sẽ không đến đâu nhỉ.

Nhạc Chí ngẫm nghĩ, rồi đi về phía chỗ ở của Diệp Quang Kỷ, chỉ cần thu dọn một ít đồ đạc nữa thôi là hắn có thể vào ở trong nhà mới rồi.

Nghĩ đến đây, hắn lại khấp khởi mong chờ. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, khi xưa hắn chưa hề nghĩ rằng, mình sẽ vì việc dựng được một mái nhà con con mà cảm thấy vui vẻ.

Hôm nay, tinh thần Diệp Quang Kỷ cực kỳ phấn chấn, gã hớn ha hớn hở nhìn Nhạc Chí.

“Tiểu Thuật ơi.”

“…” Lông tơ khắp người Nhạc Chí dựng đứng hết lên.

“Tiểu Thuật ngoan này, lại đây ngồi đi.” Gã ngồi trên giường, vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.

Nhạc Chí hít vào một hơi sâu, nghĩ rằng mình cũng sắp cách xa gã bệnh thần kinh này rồi, nên mới lấy chút dũng khí mà đi qua.

Hắn ngồi xuống cạnh Diệp Quang Kỷ.

“Gần đây tinh thần của gã Yêu Chủ đó rất tốt.” Diệp Quang Kỷ nói.

“À.” Nhạc Chí ơ hờ đáp, ra vẻ “có liên quan gì đến ta đâu”.

“Không còn bị ác mộng đeo bám luôn.” Gã lại tiếp.

“Ừm.”

“Dược đồng này, ngươi đoán thử xem cái kẻ đã hạ Ký Tình Đan lên người Yêu Chủ rốt cuộc là ai nào?” Mặt Diệp Quang Kỷ đầy vẻ tò mò.

“Làm sao ta biết được chứ?” Nhạc Chí liếc gã.

“Ta chỉ hỏi thôi, cũng đâu trông mong gì vào câu trả lời của ngươi.”

“…”

“Nhưng mà, thật ra ta đã nghe được một số lời đồn, ngươi muốn nghe không?” Diệp Quang Kỷ hỏi.

“… Không muốn.”

Nhạc Chí trả lời cực kỳ kiên quyết, khiến Diệp Quang Kỷ bày ra vẻ mặt tiếc nuối khôn tả.

Tâm tình Diệp Quang Kỷ rất tốt.

Mà một Diệp Quang Kỷ cao hứng thì khiếp vía quá!

Gã dán mắt vào người Nhạc Chí, ánh mắt đó hết sức quái dị, làm cho hắn sởn cả tóc gáy.

“Không ngờ nhà ngươi mà lại có bạn cũ cơ đấy.” Diệp Quang Kỷ đột nhiên nói.

Chuyện này thì Nhạc Chí hoàn toàn mù tịt.

“Hôm nay có người đến U Thảo Tông, nói muốn tìm bạn cũ, mà người bạn nọ lại chính là ngươi.” Gã nói, trên mặt lộ ra nụ cười tinh tướng, “Là Mục Sân của Ngọc Thanh Tông, tuy gã này không phải Tông chủ Ngọc Thanh Tông, nhưng thân phận cũng không kém cạnh gì so với Tông chủ.”

Nhạc Chí cũng rất bất ngờ.

Vào cái ngày hắn bảo Mục Sân cứ để mặc việc sống chết của mình, y cũng không nể nang gì, ném đi mảnh ngọc mà hồn phách của hắn đang ký thác vào.

Vì sao Mục Sân lại biết hắn vẫn còn sống?

Có điều, Nhạc Chí cũng chỉ ngạc nhiên trong giây lát, hắn nghĩ đến mảnh ngọc đó. Mục Sân có tu vi cao cường, chắc hẳn đã thi triển pháp thuật nào đó trên ngọc, nên y mới biết được mình đã đầu thai chuyển thế.

“Y đang ở đâu?” Hắn hỏi.

“Sao các ngươi lại quen nhau?” Diệp Quang Kỷ vặn lại, “Ngươi mới ngoài hai mươi, lại chưa bao giờ rời khỏi U Thảo Tông, nên chắc chắn không thể gặp gỡ gã ta. Trừ phi nhà ngươi có bí mật không thể cho người khác biết.”

“Đúng là không thể cho ai biết.” Nhạc Chí đáp.

“Bí mật gì vậy?”

“Ngài là con người à?”

Diệp Quang Kỷ lập tức hiểu ra, đã không thể cho người khác biết, nếu gã biết tức gã không phải là người. Diệp Quang Kỷ hậm hực liếc xéo hắn.

Người ngoài không thể vào Bách Thảo Viên, Nhạc Chí đi ra ngoài cổng lớn Bà Sa Phong, đập vào mắt hắn là một dáng hình đen thẫm lạnh lùng phía xa xa.

Mục Sân nhận thấy có người đến, nhanh chóng quay người lại, khi thấy rõ diện mạo Nhạc Chí, lông mày y không khỏi nhíu lại.

“Khó coi đến thế à?” Hắn sờ mặt mình, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Mục Sân chân thành gật đầu: “So với ngươi lúc trước thì thua kém nhiều lắm.”

“Huynh tìm ta có việc gì vậy?” Nhạc Chí hỏi.

Mục Sân đưa lưng về phía cổng lớn, trước mắt y là vách núi sâu hun hút vạn trượng. Tóc đen bay bay theo gió, trên mặt y chất chứa suy nghĩ sâu xa. Y đang do dự. Nhạc Chí cũng không hối thúc.

“Mất bao lâu nữa mới luyện xong Tuyệt Tình Đan?”

Hắn quay đầu nhìn, trên mặt y là nụ cười mỏi mệt.

“Nhanh thì trăm năm, chậm thì ba giáp* nữa.” Hắn nghĩ rồi nói.

*Giáp: Ở đây hiểu là “Lục Thập Hoa Giáp”, tức 60 năm, là bội số chung nhỏ nhất giữa 12 can chi (mỗi con giáp Tí, Sửu, Dần, v.v.) với 10 thiên can (Giáp, Ất, Bính, v.v.). Vậy “ba giáp” là 180 năm.

“Một trăm năm mươi năm.” Mục Sân đanh giọng, “Một trăm năm mươi năm sau ta sẽ đến lấy Tuyệt Tình Đan.”

“Sao lại gấp như thế?”

“Ta sẽ tiến vào giai đoạn Độ Kiếp trong một trăm năm mươi năm nữa, nàng ấy mang si niệm quá sâu với ta, nếu không dùng Tuyệt Tình Đan, sẽ trở thành tình kiếp của ta.” Mục Sân nói, “Trước khi phi thăng, ta phải độ hóa mình, phải trừ bỏ si niệm của nàng với mình, mới hóa giải được nợ kiếp này. Chờ đến lúc ta tiến vào Độ Kiếp rồi, kiếp nạn đã gánh, thì dù có trăm viên Tuyệt Tình Đan đi chăng nữa cũng vô dụng. Nàng cứ ôm si niệm như vậy, sợ là cả đời ta lỡ hẹn với tiên duyên.”

“Việc thành tiên còn quan trọng hơn nàng sao?” Nhạc Chí hỏi.

“Bất cứ người tu đạo nào cũng muốn thành tiên.”

Người tu đạo nào cũng muốn thành tiên…

Biểu tình trên mặt Nhạc Chí rối bời, rồi gật đầu: “Một trăm năm mươi năm sau, huynh hãy đến tìm ta.”

“Nhạc Chí.” Mục Sân đột ngột gọi hắn.

Hắn quay đầu nhìn y.

“Tu tiên quan trọng hơn ái tình.” Dường như đó là lời khuyên nhủ lẫn an ủi.

Nhạc Chí không nói gì, Mục Sân xoay người đi khỏi.

Hắn nhìn vách núi sâu vạn trượng cùng biển mây mênh mông, cuối cùng buông một hơi thở dài.

Tiên đạo và tình đạo, muốn thành tiên không nhất định phải rũ bỏ ái tình, nhưng nếu tình ái quá sâu nặng, lại ngáng trở đường tiên.

Trên đường trở về, tâm tình Nhạc Chí chùng hẳn xuống, tới trước nhà tranh của Diệp Quang Kỷ, bỗng thấy nơi đó hóa thành đất bằng, cứ như chưa từng có gian nhà nào ở đây.

Nhạc Chí sửng sốt, đột nhiên lòng có linh cảm xấu.

Hắn vội vã đi về phía gian nhà mình mới dựng.

Khi hắn đến nơi, cửa nhà toang hoác, bên trong nhét đầy đồ đạc của Diệp Quang Kỷ, còn gã ta thì đang nằm khểnh trên giường, nhìn hắn mà cười tủm ta tủm tỉm.

“Nhà mới này rất hợp ý ta, Dược đồng đã vất vả rồi, mau vào trong ngồi đi chứ.”

“…”

Trong tích tắc, thế giới của Nhạc Chí tối sầm.

Một ngày vui sướng đã tan biến trong chớp mắt, Nhạc Chí cũng không còn lòng dạ nào nữa, hắn đi ra ngoài. Mây đen trên trời dần tan, có lẽ sẽ không mưa. Mặt trời chìm dần về phía Tây, chỉ còn rơi rớt lại ánh tà dương hiu hắt.

Trong vô thức, hắn đi đến rừng Bích Tần.

Theo bản năng, Nhạc Chí đi đến chỗ cũ, không ngờ lại thấy Tất Cảnh đang sa sầm mặt mày ngồi ở đó.

Sắc mặt Tất Cảnh cực kỳ khó chịu, lúc thấy hắn, y “hừ” một tiếng lạnh lùng.

Nhạc Chí: “…”

Hắn cho rằng Tất Cảnh không muốn thấy mình, bèn cắn răng, toan bỏ đi.

“Lại đây.” Y cất giọng lạnh tanh.

Nhạc Chí dở khóc dở cười, hắn ngồi xuống bên cạnh y. Người kế bên tỏa ra khí lạnh, hắn bất giác rụt cổ lại.

“Sao ngươi đến trễ vậy?” Y hỏi.

“Tại hạ có việc riêng.” Hắn thành thật đáp.

“Tên Diệp Quang Kỷ dở hơi đó sai ngươi làm à?” Y hỏi tiếp, giọng nói lạnh lẽo hơn.

Nhạc Chí nhớ đến việc gã già kia chiếm dụng nhà mới của mình, hắn yên lặng gật đầu.

Tất Cảnh không nói chuyện nữa, hai người cứ ngồi như thế.

Một vật lông xù nào đó đột nhiên tựa vào vai Nhạc Chí.

Hắn giật nảy người.

“Đừng động đậy.” Âm thanh lạnh lùng vang lên.

Nhạc Chí không dám nhúc nhích nữa, một lát sau, hắn nghe thấy tiếng thở nặng nề phả vào tai.

Đôi tay đó siết eo hắn, càng lúc càng chặt.

Nhạc Chí đành chấp nhận thân phận gối đầu, đến khi Tất Cảnh tỉnh lại, trăng đã treo giữa trời.

“Ngày mai ngươi hãy đến sớm một chút.” Y nói xong, xoay người bỏ đi.

Toàn thân Nhạc Chí đã tê dại, phải ngồi một lúc lâu mới hồi phục.

Sáng sớm tu luyện, giữa trưa đến rừng Bích Tần, cứ thế, Nhạc Chí quen dần nếp sinh hoạt này.

Rồi sẽ có một ngày, hắn dùng thân phận Nhạc Chí quay lại bên Tất Cảnh, chứ không phải là đứa nhỏ Nhạc Thuật tướng mạo bình thường, tu vi kém cỏi này.

Hiện tại dùng thân phận Nhạc Thuật tiếp xúc với y, chẳng qua chỉ để vơi nỗi tương tư trong lòng mà thôi.

Ngày mười sáu tháng sáu, khí trời tươi sáng, Nhạc Chí đi đến rừng Bích Tần, đợi cả buổi trưa vẫn không thấy Tất Cảnh xuất hiện.

“Dược đồng này, hôm nay thời tiết đẹp như thế, ta dẫn ngươi ra ngoài một chút nhé.” Diệp Quang Kỷ cười nói.

“Đi đâu vậy?”

“Ngàn Vô động phủ.”

“Nhưng Yêu Chủ không thích thấy ta mà.”

“Khi đó Yêu Chủ khó ở, nhưng hiện giờ y đã dùng đan dược của lão phu, tinh thần phấn chấn thì tự khắc tâm trạng thoải mái, nếu được nhiều người chứng kiến, chắc chắn y sẽ rất vừa lòng.”

“… Được thôi.”