Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 10




Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Vào bữa cơm chiều, Dung Tịch cùng Giải Ý không ra phòng ăn, Hoa thúc lập tức gọi điện thoại vào phòng bọn họ, lễ phép thông tri bọn họ xuống dùng cơm.

Trước đây khi bọn họ cùng một chỗ, chỉ cần điện thoại di động gọi một tiếng, chín phần thì cả chín đều là tìm Dung Tịch, y cũng quen thế, điện thoại chỉ cần reo một tiếng là bắt lấy ngay, tránh đánh thức người bên cạnh. Nghe Hoa thúc xong, y lập tức nói: “Đã biết, chúng ta lập tức sẽ xuống.”

Giải Ý ngủ rất say, nghe y nói chuyện cũng chỉ trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ, ngay cả con mắt cũng không chịu mở. Dung Tịch nằm úp sấp lên người hắn, ghé vào tai cười khẽ, “Chú heo nhỏ, mau dậy ăn đi kìa.”

Giải Ý hàm hàm hồ hồ: “Ta ngủ tiếp một chút, ngươi đi ăn đi.”

Dung Tịch suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: “Được, vậy ngươi cứ ngủ đi, chờ ngươi tỉnh, ta làm cho ngươi.” Y khinh thủ khinh cước mà rời giường, thay quần áo, cẩn thận tỉ mỉ khóa kỹ cửa, rồi mới đi xuống lầu.

Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều đã ngồi ở bàn ăn, Tôn Thế An cùng một thanh niên nữa một thứ đại khái là trợ lý Trần Trí Phàm đã ngồi bên cạnh. Thấy y chỉ có một người, Trần Tam có chút bất ngờ, “Sao vậy? Giải tiên sinh khó chịu sao?”

“Không có, hắn mệt, còn muốn ngủ một hồi.” Dung Tịch ngồi xuống, mỉm cười giải thích, “Không sao, chúng ta không cần chờ hắn.”

Trần Tam vẫn rất thân thiết, “Không có gì bất mãn với chúng ta chứ? Hay là món ăn buổi trưa không đúng khẩu vị?”

“Không phải. Hắn chỉ là có chút mệt mỏi rã rời, muốn nghỉ ngơi thôi. Thân thể hắn không được tốt.” Thần tình Dung Tịch rất ôn hòa, “Hắn là nghệ thuật gia, có chút không câu nệ tiểu tiết, xin đại ca, tam ca đừng để ở trong lòng. Cũng vì hắn xem đây như nhà mình mới thế thôi.”

“À, vậy là tốt rồi.” Trần Tam cười gật đầu, “Đã xem đây như nhà, mà chúng ta còn quá khách khí với hắn, thật là không nên nhỉ.”

Dung Tịch lập tức nói: “Không không không, các ngươi rất tốt với hắn, hắn rất hài lòng, cảm ơn đại ca, tam ca.”

“Đều là người một nhà, đừng có khách khí như vậy.” Trần Trí Phàm nhàn nhạt, nhìn về phía Hoa thúc, “Ăn cơm nào.”

Rất nhanh, một bàn thức ăn phong phú liền từng món từng món được mang lên, Trần Trí Phàm cầm lấy đũa gắp món đầu tiên rồi mọi người liền cùng nhau ăn.

Trần Trí Phàm cùng Trần Tam hàn huyên trò chuyện, trên cơ bản là đàm luận thân bằng hảo hữu bên ngoài tình hình gần đây như thế nào, thí dụ như ai kết hôn, hài tử nhà ai vào đại học, lão nhân nhà ai qua đời, mọi việc như thế, dù sao toàn những chuyện mà Dung Tịch không biết, nên cũng vui vẻ nghe mà không nói gì. Ăn phân nửa, Trần Trí Phàm bỗng nhiên nhìn về phía hắn, “Lão tứ, ngươi đem hạng mục gia khí trạm kia kể lại một chút, ngày mai ta cho người đi làm.”

“À, theo ta được biết, tình huống là như vậy.” Dung Tịch liền mang tư liệu liên quan kể lại một lần.

Phương diện này y là chuyên gia, hạng mục cùng loại cũng đã làm nhiều ở mấy thành thị khác, bởi vậy rất thành thục, nghĩ cũng không cần nghĩ nói thẳng ra những số liệu liên quan. Đương nhiên, tránh tị hiềm, y vẫn ẩn tàng rất nhiều điều chưa nói, nhưng tư liệu này cũng đã đủ để bốn người kia lý giải hạng mục này.

Trần Trí Phàm ngưng thần lắng nghe, đối với vị tứ đệ vốn tưởng rằng bình thường vô năng đã nhìn với cặp mắt khác xưa, nghĩ y cũng không phải người ngu ngốc, trong bụng cũng có chút tài. Trần Tam hiển nhiên cũng có đồng cảm giác, trên mặt vẫn mỉm cười, trong mắt lại mơ hồ lộ vài phần kinh ngạc.

Chờ Dung Tịch nói xong, trợ lý Trần Trí Phàm cùng Tôn Thế An đều hỏi một ít huống không rõ, sau đó cho ra kết luận, “Xác thực là một phiên giao dịch rất lời, bất quá, không phải trong nghề không làm được, dễ gặp sự cố.”

“Ừ.” Trần Trí Phàm đồng ý, “Xem ra lão tứ là chuyên gia phương diện này.”

“Đúng vậy, đại ca không phải nói giao cho tứ đệ xử lý sao? Ta tán thành.” Trần Tam cười tủm tỉm nhìn Dung Tịch.

Tôn Thế An cùng người trợ lý trẻ trẻ kia cũng gật đầu biểu thị tán thành.

Dung Tịch cười cười, không chối từ, cũng không biểu thị quyết tâm hay các loại cử động tán thành, nhìn qua rất thành thật.

“Giải tiên sinh không phải nói các ngươi cũng muốn thành lập một công ty sao? Ngày mai ta để Tiểu Tôn giúp các ngươi xử lý. Nếu như cần tư liệu gì, các ngươi giao cho Tiểu Tôn là được.” Trần Tam rất nhiệt tâm, “Nếu như tài chính đăng kí chưa đủ, có thể mượn ta hay đại ca cũng được.”

“Cảm ơn tam ca.” Dung Tịch nhanh chóng gật đầu, “Hẳn là đủ, vốn đăng ký 5.000.000  là được rồi.”

“Làm lớn một chút, miễn cho phiền phức sau này.” Trần Trí Phàm không khỏi phân trần, “Thêm 20.000.000 đi, việc này không cần ngươi quan tâm. Công ty do cổ phần ngươi khống chế, để Giải tiên sinh một phần cố định cổ phần là được.”

Dung Tịch cùng Giải Ý ai chiếm bao nhiêu cổ phần căn bản không quan trọng, chỉ cần không để lọt tay người ngoài là được. Dung Tịch cười nói: “Tốt, nghe theo đại ca sắp xếp.”

Trần Trí Phàm rất thoả mãn, trên mặt lộ nụ cười vui vẻ.

Buổi cơm chiều kết thúc trong bầu không khí khoái trá hữu hảo, Dung Tịch trở lại phòng, xem TV trên phòng ngoài, y xem các loại, tin tức trực tiếp, tin tức địa phương, tin tức Trung Quốc, tin tức quốc tế. Tới khi xem hết các tin đại sự tiểu sự trong goài nước xong, Giải Ý vẫn còn ngủ, hắn liền đi vào phòng ngủ, nhè nhè lay người trên giường, “Tiểu Ý, rời giường nào, nếu không tối ngươi khẳng định mất ngủ đó, sẽ cảm thấy khó chịu.”

Giải Ý miễn cưỡng vừa mở mắt, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp chín giờ rưỡi rồi.” Dung Tịch mở đèn, đưa tay ôm lấy hắn, kéo hắn dậy, ôn nhu hỏi, “Có đói bụng không?”

Ánh mắt Giải Ý mông lung hơi hơi lắc đầu.

Dung Tịch nở nụ cười, “Vậy cũng cần dậy mà ăn chút gì đi.”

Giải Ý “Uhm” Một tiếng, lười biếng xuống giường, được y dẫn vào phòng tắm. Rửa mặt xong, hắn mới triệt để thanh tỉnh, chậm rãi đứng vững vàng, vô thức hỏi: “Buổi tối ăn cái gì?”

Dung Tịch yêu thương nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta làm cho ngươi.”

“Không cần phiền phức thế, có món gì dư hăm nóng ăn là được.” Giải Ý súc miệng rồi theo y ra ngoài.

Dung Tịch cười nói: “Ở đây hình như nuôi không ít chó đâu, món dư đều cho chó ăn hết rồi.”

“Hả?” Giải Ý có chút kinh ngạc, “Chó nhà bọn họ ăn tốt như vậy sao? Lớn lên chắc mập mạp lắm nhỉ?”

Dung Tịch bị tính trẻ con của hắn đùa đến cười liên tục, “Là chó săn, chó giữ nhà, rất hung mãnh, ta đã thấy rồi, tuyệt không mập, người lạ căn bản không dám tiếp cận. Ban ngày đều bị giữ lại, buổi tối thả ra, nhưng cũng có người trông coi, nếu không khách mà tới, nói không chừng bị cắn chết ấy chứ.”

“Lợi hại như vậy?” Giải Ý líu lưỡi, “Bội phục.”

Dung Tịch cùng hắn đi xuống, chỉ nhìn thấy hai phụ nữ trung niên đang quét dọn phòng ăn, những người khác đều không thấy nên rất an tĩnh. Dung Tịch hỏi hai người cửa nhà bếp ở đâu, sau đó dẫn Giải Ý đi vào.

Nhà bếp ở đây rất lớn, thiết bị rất đầy đủ, hầu như có thể đánh đồng với nhà bếp nhà hàng lớn. Ở giữa có cái bàn, chủ yếu là bàn làm việc, song song cũng là chỗ người nhà bếp ăn. Giải Ý ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn Dung Tịch mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, sau đó đem phụ liệu, đồ gia vị chuẩn bị tốt bỏ sang một bên rồi mới mở bếp lên nấu.

Rất nhanh, trong nhà bếp rộng lớn liền tràn ngập hương khí mê người, Giải Ý lập tức nói: “Ta đói bụng.”

Dung Tịch cười ra tiếng, “Chờ một chút, lập tức có ngay.”

Cơm bữa tối còn dư, Hoa thúc nghĩ Giải Ý còn chưa ăn nên dặn dò nhà bếp để lại một ít. Dung Tịch hâm cơm, xới cho Giải Ý sau đó chiên một món là đưa qua một món. Giải Ý cầm lấy đũa, hài lòng mà ăn, vẻ mặt thích ý, rất vui vẻ.

Lúc này đã là mười giờ tối, mấy người làm đều đã trở lại phòng nghỉ ngơi, đèn phòng ăn đã tắt, phòng khách cũng chỉ mở đèn tường, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam bàn chuyện xong, từ thư phòng đi ra. Khắp chốn đều rất an tĩnh, chỉ có nhà bếp còn truyền đến một ít động tĩnh, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng đi về phía nhà bếp.

Trong nhà bếp đèn đuốc sáng trưng, mùi món ăn thơm nức lướt qua mũi, Giải Ý nhai nhai nuốt nuốt, đôi môi khêu gợi dính một chút nước ươn ướt bóng mượt dưới ánh đèn sang sáng. Hắn nói đùa vài câu, Dung Tịch yêu thương đưa tay vân vê tóc hắn, hắn vừa cười vừa tránh, trong miệng vẫn còn đang nhai nuốt. Bầu không khí rất nhẹ nhàng, vừa nhìn liền tình cảm hai người rất tốt, hơn nữa trong quan hệ bọn họ, Dung Tịch chiếm chủ đạo, điều này làm cho Trần Trí Phàm cùng Trần Tam cảm thấy rất bất ngờ.

Hai người náo loạn một hồi mới phát hiện huynh đệ Trần gia đứng ở cửa nhà bếp, liền ngừng tay, nhưng không hoảng hốt. Giải Ý cười bắt chuyện, “Đại công tử, Tam công tử.”

Trần Trí Phàm nhìn một chút thức ăn trên bàn, hỏi Dung Tịch, “Ngươi làm à?”

Dung Tịch gật đầu, “Vâng” một tiếng.

Trần Tam rất kinh ngạc, “Thì ra ngươi biết nấu ăn thật.”

Giải Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Lẽ nào các ngươi nghĩ ta nói dối?”

Dung Tịch ngửa đầu nhìn trời, một lát sau mới nói: “Nếu như không chê, có thể nếm thử tay nghề của ta.”

Trần Tam lập tức nói: “Ta vừa lúc đói bụng, đại ca, cùng nhau ăn khuya một chút đi.”

Trần Trí Phàm không hé răng, chĩ khẽ gật đầu.

Dung Tịch lập tức đem cơm thừa hâm nóng, ra roi thúc ngựa lần nữa làm thêm vài món.

Bốn người ngồi vây quanh bàn nhà bếp, vừa ăn ngon lành vừa khoái trá nói chuyện phiếm. Giải Ý vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, cùng Trần Trí Phàm, Trần Tam chuyện trò vui vẻ, tiêu sái như thường, huynh đệ Trần gia cũng rất thích hắn. Dung Tịch vẫn là ít nói nghe nhiều, thuận tiện thêm cơm, múc canh, cho bọn họ, phục vụ chu đáo.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, ngay cả Trần Trí Phàm bất cẩu ngôn tiếu cũng ôn hòa rất nhiều. Đến sau, y cùng Trần Tam đều rất tự nhiên xưng hô Giải Ý là “Tiểu Ý” như Dung Tịch, hiển nhiên cơ bản đã chấp nhận quan hệ của bọn họ.