Phiên ngoại: Tạ Nam Sơ
Ta biết Ngu Tử Khê từ lâu.
Tô Như Thuấn cũng vậy, bất quá là nàng quên mà thôi.
Nam Bắc hai bên chinh chiến không ngừng, mười năm Bắc Triều lại đè ép Nam Triều một lần.
Không chỉ được Nam Triều cắt đất đền tiền, còn làm cho hoàng đế Nam triều đem con mình tới làm con tin.
Đứa nhỏ kia là nuôi dưới gối hoàng hậu, nghe nói là đứa nhỏ được sủng nhất trong hoàng cung, đưa hắn tới có thể thấy được thành ý của Nam triều.
Không thể không nói chiêu này thật sự là hay, Ngu Tử Khê đến đây nửa năm Nam Triều cho tới bấy giờ không có tới một người an ủi hắn, càng đừng nói giữa thảo nguyên muốn có được cái ưu ái gì.
Hắn vốn là Nam Triều muốn diễn cho chúng ta xem.
Kết quả của một lần hoàng đế say rượu, từ trong bụng cung nữ chui ra.
Từ nay về sau ngày tháng Ngu Tử Khê ở Bắc Triều sẽ không thể sống tốt.
Trên người hắn đã bị thử bí thuật của Bắc Triều, sống được đến năm hai mươi lăm tuổi cũng coi như trường thọ.
Ăn không no, mặc không ấm, còn là mục tiêu bắt nạt của mọi người.
Trong cung cũng chỉ có một người ngốc nghếch, hàng ngày đi đưa cơm, đưa thuốc cho Ngu Tử Khê, đó chính là Tô Như Thuấn.
Nói về Tô Như Thuấn, nàng cũng thực sự là một người kỳ lạ.
Nàng và Tô Như Hoa đều là biểu muội của ta.
Chỉ là khác mẫu thân.
Tạ gia chúng ta đã từng có một đôi tỷ muội song sinh danh chấn Bắc Triều, song sinh cũng không có gì ngạc nhiên, kì lạ là song sinh hai người giống nhau như đúc.
Tiền Vương phi, mẫu thân Tô Như Hoa, vào năm Tô Như Hoa ba tuổi đã tạ thế, mà mẫu thân của Tô Như Thuấn sớm đã có người trong lòng, là thanh mai trúc mã.
Nhưng người trong cung lại chia rẽ mối lương duyên, đưa nàng vào cung.
Nhất định là hận lắm.
Cho nên nàng mới có thể đem sự chán ghét đổ lên đứa nhỏ của mình cùng hoàng đế.
Tiểu cô nương một cái mỗi ngày đều đơn độc một mình, nhìn thấy liền khiến người ta đau lòng.
Nhưng trong cung không một ai tiếp cận nàng, Vương phi chán ghét Tô Như Thuấn, đại khái chắc là cảm thấy đây là ngôi mộ cho tình yêu đã chết của chính mình.
Nhưng lại nhịn không được thương nàng, dù sao cũng là cốt nhục rơi xuống trên người mình, cho nên liền đem đủ loại yêu thương này chuyển dời đến người cùng Tô Như Thuấn có bảy phần giống nhau đó là Tô Như Hoa.
Ta cùng các vương tử khác tiến cung đọc sách học chữ, thường bắt gặp thấy Tô Như Thuấn ghé vào bên cửa sổ nhón chân nhìn Vương phi chải đầu cho Tô Như Hoa, ngón tay trắng nõn mềm mại xuyên qua mái tóc đen, bện ra từng kiểu tóc xinh đẹp.
Trong ánh mắt nàng hâm mộ cũng sắp chảy ra, nhưng tuyệt không có nửa phần ghen tị cùng hận ý, giống như không biết này phần yêu thương này vốn địch là thuộc về nàng, tỷ tỷ của nàng có bao nhiêu chán ghét nàng.
Bởi vì không ai dạy nàng yêu là cái gì, tự nhiên cũng không hiểu được hận.
Khi Ngu Tử Khê bị đưa đến, nàng là cao hứng nhất, nàng cảm thấy mình đã tìm được bằng hữu.
Một thứ không ai cần, không thể gặp người trong cung, tiểu hài tử cô đơn chiếc bóng.
Ta cảm thấy thật sự thú vị, hai quái vật vậy mà muốn cùng một chỗ sưởi ấm.
Càng là như vậy ta càng không nhịn được quan sát bọn họ.
Mới đầu Ngu Tử Khê không thích, thậm chí còn chán ghét Tô Như Thuấn.
Một tên ngốc hề hề, đỉnh đầu tóc tai lộn xộn còn cả ngày hắn cười với hắn.
Nhưng khi hắn ý thức được chính mình bị Nam Triều hoàn toàn vứt bỏ, chỉ còn có một tiểu cô nương đối đãi thật lòng với hắn, liền nhịn không được bắt đầu ỷ lại.
Ngu Tử Khê chính mình cũng không phát hiện, hắn luôn vô ý nhìn về phía cửa.
Sau này, liền biến thành hắn đứng ở cửa chờ Tô Như Thuấn, còn muốn làm bộ như chính mình chính là đi ngang qua.
Miệng vết thương trên mặt cứ để ở đó không xử lý, chờ Tô Như Thuấn lại xử lí miệng vết thương.
Ta thấy Ngu Tử Khê thật không biết xấu hổ, trong lòng lại thầm có chút hâm mộ, thậm chí còn có chút đố kỵ.
Chưa có ai lau miệng vết thương cho ta, hỏi ta bôi thuốc có đau không, còn giúp ta thổi thổi.
Bắc Triều thượng võ, nhu nhược như vậy sẽ không được phụ thân yêu thích.
Phụ thân con cái đông, một khi bị người chán ghét, sẽ không có ngày xuất đầu lộ diện.
Cho nên khi đi qua nơi Ngu Tử Khê sống, ta luôn cố ý lãng tránh.
Nhìn không thấy coi như không có gì xảy ra.
Ta mười hai tuổi năm ấy, trong cung đã xảy ra chuyện lớn.
Vương phi tự sát.
Ở Bắc Triều, tự sát là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra, đây là đại bất kính đối với ông trời, chọc giận sẽ bị hạn hán ba năm.
Bắc vương nhanh chóng phong tỏa tin tức.
Hỏi qua Tô Như Hoa mới biết được, Ngu Tử Khê mang nàng chạy rồi.
"Ta thực sự không biết tại ngươi lại quan tâm đến nó như vậy. Cuối cùng nó là người ở lại với mẫu thân ta. Nếu là ta, ta nhất định sẽ không để mẫu thân phải chịu nỗi tủi nhục như thế này", Tô Như Hoa chua chát nói.
Ta im lặng cúi đầu không nói gì.
Phải mất ba ngày người ta mới tìm thấy Tô Như Thuấn.
Chuẩn xác mà nói không phải bị tìm trở về, mà là được đem về.
Dù sao ở Bắc Triều, không ai thích vị Nhị công chúa nhát gan này.
Ngu Tử Khê trên mặt đều là vết máu, nhưng tiểu cô nương trong lòng ngực được bảo vệ rất tốt.
Nàng bình yên ngủ, giống như có được tất cả hạnh phúc trên thế giới.
Ta hướng hắn phất tay, ý bảo hắn đem người giao cho ta.
Ngu Tử Khê không buông tay, ta giơ tay thề với trời rằng sẽ bảo vệ tốt Tô Như Thuấn, hắn mới thả lỏng chút, nặn ra nụ cười khó coi.
Khóe miệng hơi nhếch lên, trên môi còn có vết máu.
"Ta sẽ đưa nàng đi." Hắn nhìn ta, "Chờ nàng tỉnh lại, phiền ngươi nói với nàng, ta sẽ đến cưới nàng."
Ta cười gật đầu đáp ứng, nội tâm lại bị đố kỵ cùng phẫn nộ dâng lên như sóng.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nàng vẫn yêu ngươi?
Ngươi lại dựa vào cái gì nghĩ đến Tô Như Thuấn sẽ chờ ngươi?
Tô Như Thuấn bị bệnh ba ngày, cũng hôn mê ba ngày.
Mặt nóng như lửa đốt, ta còn nghĩ nàng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai, vì thế đã cầu nguyện với ông trời, nguyện đem hai mươi lăm năm tuổi thọ của mình đưa cho Tô Như Thuấn.
Tô Như Hoa tới tìm ta, nói nàng ta có thể thỉnh y quan tốt nhất cho Tô Như Thuấn, dùng thuốc tốt nhất, nhưng ta phải diễn một vở kịch với nàng ta.
"Ta sẽ giữ cho Tô Như Thuấn một cái mạng, không thể nói sẽ cho nàng ta cẩm y ngọc thực, nhưng ít nhất bảo vệ an nguy của nàng ta, ngày sau còn có thể tặng ngươi vị trí tể tướng Bắc Triều, mà ngươi chỉ cần cùng ta diễn một đôi tình nhân, bảo đảm phụ vương sẽ không đem ta làm công cụ chính trị gả cho một người xa lạ."
"Thành giao."
Biết Tô Như Thuấn bị sốt hỏng đầu óc ta không biết có bao nhiêu là cao hứng.
Nàng quên vương phi, một mực cho rằng mình và Tô Như Hoa là tỷ muội cùng cha cùng mẹ, mẫu thân là vì sinh nàng nên khó sinh mà chết.
Đến cuối cùng là có bao nhiêu khát vọng tình yêu của mẫu thân, mới tình nguyện sống trong lời nói dối của chính mình, cũng không nguyện ý nhớ lại đoạn thời gian bị mẫu thân chán ghét mà vứt bỏ.
Nàng cũng đã quên Ngu Tử Khê, chỉ nhớ rõ chính mình rất thích một nam nhân, hắn đối nàng tốt lắm, cho nên nàng thích hắn.
Nếu có một ngày ta xuống địa ngục, chắc chắc là vì lời nói dối này.
Ta nói cho Tô Như thuấn, người nàng thích nhất chính là ta, chúng ta từng sống nương tựa lẫn nhau, ngày tháng ăn không đủ no mặc không đủ là ta cùng nàng vượt qua, chúng ta yêu nhau, là ánh sáng duy nhất trong thế giới của nhau..
Nàng tin, cho nên mỗi khi thấy ta, tình yêu đều lưu động nơi ánh mắt.
Ta tự biết tình yêu là ta trộm tới, lại nhịn không được mà mê đắm vào.
Ta có tội, lại vui vẻ chịu đựng.
Lại không nghĩ rằng nàng thế mà sẽ vì ta mà liều mạng, giữa trời bão tuyết mờ mịt, đem ta kéo về cung trướng.
Ta không nhịn được, phá hủy ước định với Ngu Tử Khê, đem ngọc bội gia truyền đưa cho Tô Như Thuấn, nói với nàng ta sẽ cưới nàng.
Ngu Tử Khê kéo theo thân hình rách nát như vậy, cho dù trở về Nam Triều cũng chẳng thể tạo nên gợn sóng gì.
Chỉ cần Tô Như Thuấn không nhớ rõ hắn, ta có gì phải sợ?
Chỉ là ta sai rồi.
Những người yêu nhau sẽ lại yêu nhau lần nữa.
Sau nhiều năm Nam Bắc khai chiến, Bắc Triều lại chịu đại hạn ba năm, vốn là đất đai cằn cỗi nay ngay cả cỏ cũng chẳng mọc nổi.
Người trong cung truyền nhau là bởi vì năm đó vương phi tự sát, bọn học tức giận không có chỗ phát tác, liền trút lên đầu Tô Như Thuấn.
Nhưng ta lại không hay biết điều đó, ta vì giữ lấy mạng của nàng, đã một lòng đóng vai tình nhân với Tô Như Hoa.
Hiện tại lại tham lam muốn cầu một cái công danh, đến cưới Tô Như Thuấn.
Không có gì tốt hơn chiến công, hai quân đánh nhau, quân địch vút một tiếng liền bắn hạ mũ của ta.
Một khuôn mặt nhợt nhạt được quấn trong bộ lông cáo xuất hiện sau rèm trướng.
Hắn xua tay, cung tiễn của Nam Triều chĩa thẳng vào ta.
"Tạ Nam Sơ, nhiều năm như vậy, nên trả người rồi."
Ngày Tô Như Thuấn rời đi, ta ngồi trên tường thành uống rượu cả đêm.
Ta không thể trách người khác, tự nhủ rằng còn có sau này.
Nhưng sẽ không có ngày mai.
Tể tướng Nam Triều đưa thư tới chỗ ta, hợp tác thành công, năm tòa thành trì biên cảnh, Nam Triều năm năm triều cống, trân bảo, nữ nhân cái gì cần có đều có.
Nhưng ta không muốn nữ nhân khác, ta chỉ muốn Tô Như Thuấn.
Dù theo góc độ nào mà nói cũng đều là buôn bán có lời.
Huống hồ bí dược Bắc Triều hạ cho Ngu Tử Khê, hắn nhất định sống không quá hai mươi lăm.
Ta tiếp công việc của sứ thần, lòng tràn đầy vui mừng muốn nói với Tô Như Thuấn ta đến đón nàng về nhà.
Nhưng nàng tựa hồ không thích Bắc Triều, cũng không cho rằng nơi này là nhà của nàng.
Ta tức giận phát run, ta vì nàng làm nhiều như vậy, bố trí mười năm, nếu không có ta nàng còn có mạng mà đứng đây sao, sao nàng dám nói vậy.
Còn đem ngọc bội trả lại cho ta.
Ta liên hệ tể tướng, nhanh chóng triển khai kế hoạch.
Tô Như Thuấn không hổ là nữ nhân thân sinh của vương phi, ngay cả rời đi cũng tuyệt tình như vậy.
Nàng thậm chí ngay cả một câu cũng không để lại cho ta.
Thậm chí còn không để ta gặp mặt lần cuối.
Ta hướng lên trời cầu nguyện, tặng nàng hai mươi năm dương thọ, nàng cũng quả thật chỉ sống hai mươi năm.
Cũng có lẽ nàng vốn là không thuộc về thế giới này, là ta tham lam, giữ nàng lại hai mươi năm.
Ông trời, nếu người còn có thể nghe thấy lời cầu nguyện của ta.
Ta hy vọng Tô Như Thuấn kiếp sau sẽ làm một người bình thường.
Sẽ không gặp ta, mà ta chỉ cần làm người qua đường trong cuộc đời của nàng.
Chỉ cần được liếc nhìn nàng một cái.
Nàng lại liếc nhìn ta một cái.
- Hết -