5.
Bên cạnh xe ngựa trừ nha hoàn bên cạnh ta, còn có Lưu công công bên người của Ngu Tử Khê.
Hắn hướng ta hành lễ, nhỏ giọng nói, "Bệ hạ lo lắng cho nương nương, đã ở trong điện của ngài đợi rất lâu rồi."
Ngay khi rèm được vén lên, Ngu Tử Khê cúi người trên chiếu, co một chân lên, cuộn một cuốn sách trong tay, nhìn thấy ta, hắn chỉ lười biếng ngước mắt lên, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt sang cuốn sách.
Ta tìm một chỗ ngồi cách hắn không quá xa, đưa tay chọc chọc vào chân hắn.
"Sao chàng lại đến chỗ thiếp?"
Ngu Tử Khê tiếp tục đọc sách, phớt lờ ta.
Ta lầm bầm: "Có phải thiếp đã đi vắng cả buổi chiều, nên nóng lòng muốn gặp thiếp?"
"Hay là chàng sợ thiếp sẽ cùng Tạ Nam Sơ về Bắc triều, bỏ chàng ở lại?"
"Vô tâm." Hắn đặt sách sang một bên nhìn ta, "Ta sợ nàng bị khi dễ, cho nên ta tới giúp nàng."
Xe ngựa thong thả chạy trên đường, hai bên đường là lá cây bị mặt trời chiếu đến tỏa sáng.
Đến lòng, cũng bị phơi nóng lên.
Đầu tim chấn động đến cổ đều ngứa, ta không tự giác nhớ tới từng nuôi qua một con sóc.
Cái bụng có lớp da lông mềm mại, đối ai đều nhe răng nhếch miệng, lại ở tay của ta tâm bình yên đi vào giấc ngủ.
"Sao lại không để ý tới ta?"
Hắn trả lời thật có khí phách, "Phu nhân đi ra ngoài gặp nam nhân khác, còn không cho ta uống dấm chua?"
Ta dựa vào, thân mình dán tại đùi Ngu Tử Khê, hắn tự nhiên thẳng thân mình, từ trong khoảng không đưa bàn tay đỡ đầu của ta.
Hồi cung đã là chạng vạng, ta tức giận với Ngu Tử Khê vì không thể ở ngoài cung ăn cơm chiều.
Hắn không biết khi nào đã gọi người mua bên ngoài về, đựng trong hộp gỗ lim.
“Còn giận?” Hắn hất đồ trong tay về phía ta, “Đi, dẫn nàng đi ăn cơm.”
Ta thực sự không thể chịu được sự cám dỗ.
Giây trước đã thề rằng đêm nay sẽ không nói chuyện với Ngu Tử Khê, vài giây sau đã đi theo hắn.
Ngu Tử Khê nói ra ngoài ăn chính là ăn cơm trên mái nhà.
Khi đang leo thang, Lưu công công ôm ngực hướng chúng ta hét, bảo chúng ta để ý chút.
Mùa đông năm mười lăm tuổi, ta sinh bệnh.
Không có thuốc, thiếu than, ngay cả cơm cũng loãng như nước.
Lúc đó, ta hy vọng rằng có ai đó sẽ bất ngờ nhảy qua bức tường sân, đứng trên cao, đưa tay về phía ta rồi hỏi ta có muốn đi cùng người ấy không.
Điều ước này đã thành hiện thực vào năm mười tám tuổi.
Lòng bàn tay của Ngu Tử Khê ấm áp, như giấc mơ mười lăm tuổi của ta.
Bánh nướng rất ngon, ta và Ngu Tử Khê bị đau đầu vì gió.
Ta về phải uống thuốc bắc nửa tháng, nhưng không hối hận.
6.
Dưới ánh mặt trời không có gì mới.
Ngu Tử Khê đổi cho ta một nha hoàn mới, gọi là Xuân Đào.
Một cái tên ngọt ngào nhưng với khuôn mặt lạnh lùng, Xuân Đào không thích cười cho lắm.
Cũng không sao, mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Lần trước ở mái nhà, bệnh tình của Ngu Tử Khê mãi mà không thuyên giảm.
Cả ngự thư phòng đều là mùi thảo dược.
Hắn gần đây ngày càng bận, thời gian đến chỗ ta cũng ngày càng ít dần.
Hôm trước cùng ta chơi cờ khi còn nôm ra máu.
Ta lo lắng cực kỳ, thái y chỉ nói là bệnh thương hàn thông thường, uống thuốc giờ sẽ tốt lên.
Trong cung không biết sao nổi lên rất nhiều lời đồn đãi, nói bệnh của Ngu Tử Khê là do ta khắc phu.
Ai mà không biết nhị công chúa Bắc triều chính là tang môn tinh, từ khi sinh ra vận nạn của Bắc triều chưa bao giờ dứt.
Ta lắc lư bàn đu dây, nghĩ thầm, những người này thật không có gì mới mẻ, người bên Bắc Triều nói ta như thế nào, bọn họ liền nói ta như thế ấy.
Chính là bị nói vài câu, cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Nhưng Xuân Đào lại nghe không nổi.
Hai ba ngày, nàng liền bắt những người đồn thổi, ra lệnh cho họ quỳ trong sân và tát từng cái một.
Tiểu cô nương có đôi tay mạnh mẽ mà.
Thay vì ngăn cản nàng, ta cổ vũ muội ấy.
Ta không quan tâm vì ta đã qua tuổi cần người khác dỗ dành, không có nghĩa là những người này không làm gì sai.
Xuân Đào trút giận cho ta, ta tạo hình tượng chính mình hiền lương thục chỉ trích nàng, làm gì có đạo lý thế này.
Trên triều cũng nghe nói chuyện này, tấu chương tấu lên thành một đống lớn.
Thiên mệnh tai tinh, bát tự với Ngu Tử Khê không hợp, nửa năm vẫn chưa hoài thai, ghen tị ngoan độc….
Chính là muốn Ngu Tử Khê cưới nữ nhi thế gia, hậu cung lý nào lại để nữ nhân Bắc triều độc sủng.
Ngu Tử Khê đồng ý rồi, tháng tám sẽ nạp nữ nhi tể tướng làm quý phi.
Khi biết tin, ta đang kẻ lông mày, tay run run, màu đen đậm lem ra cả nửa khuôn mặt bên trái.
Hắn là hoàng đế, ta sao có thể yêu cầu hắn yêu mỗi mình ta, bạc đầu không xa rời.
Làm người phải tự mình hiểu rõ.
Tô Như Thuấn, con người hơn nhau ở tự biết.
Quá mức tham lam trời cao sẽ thu lại tất cả của ngươi.
Ngươi từ nhỏ đã biết đạo lý này mà.
Một cỗ nhiệt khí theo trong ngực dâng lên, tụ lại ở hốc mắt, như đám mây có thể mưa bất cứ lúc nào.
Gương chiếu không rõ bóng người.
Quý phi không thể dùng đỏ, vì thế trong cung treo đèn lồng màu hồng.
Một màu sắc khiến người ta thích ngay trong nháy mắt.
Quý phi vào cung ngày thứ hai, dựa theo quy củ phải kính trà với ta.
Ta nhịn không được đem chúng ta so sánh, quý phi là Giang Nam mỹ nhân mảnh mai, sóng mắt lưu chuyển đều là phong tình, mà ta ném vào biển người có tìm cũng không thấy.
Quý phi lễ nghi chỉn chu, mà ta chỉ bất quá mới đến nửa năm, ngay cả khống chế biên độ của hoa tai khi đi đường cũng làm không tốt.
Ta muốn đi tiếp cái chén, nàng lại đột nhiên buông lỏng tay, trà nóng liền nhanh chóng đổ lên tay nàng ta, đổ lê váy ta.
Xuân Đào bật dậy, nhanh chóng nâng phần ướt lên, ta vẫn còn đang rùng mình vì đau.
Quý phi ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng nhìn về phía cửa.
Ta nhìn theo, hóa ra là Ngu Tử Khê
Ta đã lâu không gặp hắn, hắn có vẻ gầy hơn, quần áo xuề xòa, đôi mắt mệt mỏi.
"Tại sao hoàng hậu phải hà khắc như vậy?" hắn nói.
Là hoàng hậu, không phải A Thuấn!
Ta có ngàn vạn lời giải thích muốn nói, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, ta lại thấy điều đó không cần thiết nữa.
Vì vậy, những lời nói đó đã tan thành từng mảnh, rạch cơ thể ta đầm đìa máu.
Hắn bước đến gần, giúp nâng quý phi dậy, rồi đi ra ngoài.
Ánh sáng chiếu vào họ, điều đó khiến tôi cảm thấy rất đúng.
Có lẽ bọn họ vốn là hẳn là là một đôi, bất quá là ta chia rẽ bọn họ thôi.
"Nương nương, người nên vì chính mình mà tranh một chút." Xuân Đào khuyên ta.
Ta hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, "Xuân Đào, có phải quý phi cùng bệ hạ càng xứng đôi hơn ta không?"
"Đương nhiên là nương nương cùng bệ hạ càng xứng đôi hơn, bệ hạ trong lòng chỉ có một mình nương nương."
Ta đỏ hốc mắt nhìn muội ấy, lắc đầu cười khổ, "Không cần dỗ ta."
Bởi vì đã từng thấy qua dáng vẻ hắn yêu ta, nên mới càng rõ ràng hắn không yêu ta nữa là dáng vẻ gì.
Hoàng hậu cao cao tại thượng, nhưng A Thuấn chỉ có một người.
Ta không biết làm một hoàng hậu tốt là như thế nào, hiện tại đến làm một A Thuấn ta cũng đã quên.
Ta đưa qua một chút cao dược trị phỏng đến chỗ quý phi, là Xuân Đào đi thái y viện lấy cho ta, ta liền đưa cho nàng ta.
Nghĩ đến việc này làm cũng không có gì sai sót.
Đêm đó, quý phi cho gọi gần hết thái y trong cung vì nàng bị dị ứng với thuốc của ta.
Thừa tướng nhiều lần dâng tấu, nói rằng tâm ta ác độc.
Thật lấy làm tiếc.
Lại làm khó Ngu Tử Khê rồi.
Lưu công truyền thánh chỉ nói rằng hoàng hậu ác nghiệt với cung tần, cấm túc một tháng.
Ta tiếp chỉ, Lưu công công muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói đi ra, con bảo ta bảo trọng thân thể thật tốt.
Ta cầm thánh chỉ màu vàng, thập phần hối hận.
Nếu năm mười lăm tuổi, ta chết đi trên đường đi tìm Tạ Nam Sơ thì tốt biết bao.
Sẽ không gặp Ngu Tử Khê, không bất ngờ có được hạnh phúc, cũng sẽ không cảm nhận được thống khổ.
Một tháng qua ta quả thực thập phần thanh tâm quả dục, tâm trong sáng, niệm kinh, luyện bút lông.
Cuộc sống quy củ như vậy khiến Xuân Đào cau mày.
Ngay sau khi lệnh cấm túc bị dở bỏ, nàng liền đưa ta đi dạo trong vườn.
"Không phải Nương nương thích đánh đu nhất sao? Đòn đánh đó là do Hoàng thượng đặc biệt chế tạo..." Nàng ngừng nói.
Hai chúng ta đã quý phi trong yến hội.
Lần này, nàng không phải là khuôn mặt thanh tú kia mà là một tay ôm eo, tay kia đặt lên cổ tay của người nha hoàn.
"Hoàng hậu nương nương cát tường, nô tì có thai trong người, không tiện hành lễ."
Hạnh phúc của cả thiên hạ đều tụ lại trong ngực nàng.
Ta gật đầu, "Quý phi bảo trọng thân thể."
Trong cung nữ nhân tranh thủ tình cảm đơn giản đều phải dựa vào ba thứ.
Mỹ mạo yêu kiều, gia thế sau lưng, sự áy náy của hoàng đế.
Mỹ nhân sẽ già, triều chính khó lường, nhưng sự áy náy của bậc đế vương sẽ không tiêu tan.
Trái tim sắt đá ấy rồi cũng sẽ sinh ra mềm yếu vì mặc cảm.
Ta rất am hiểu chiêu này, trong hậu cung của Bắc triều, các cung nữ thường dựa vào việc này để tranh sủng.
Trong số đó, chiêu thức phổ biến nhất là sát hại con ruột của mình rồi đổ tội cho người phụ nữ khác.
Kế hoạch hoàn hảo.
Vừa thấy quý phi có thai, ta liền dẫn Xuân Đào đi trốn, tự mình xin cấm túc thêm một tháng.
Quả nhiên, giữa tháng chín, mùa thu hanh hao, quý phi thất sủng.
Xuân Đào nói ta dự liệu như thần.
"Chỉ là nhìn thấy nhiều rồi."
Không có hắn, chỉ có ánh mắt quen thuộc.
Bởi vì thủ đoạn của ta, quý phi không tìm được chỗ giá họa, nên đã nói với Ngu Tử Khê rằng ta khắc chết hài tử của họ.
Ta nghĩ cũng thật lạ, khi Ngu Tử Khê đang chất vấn ta, ta hoang mang nói: "Nếu ta có năng lực lớn như vậy, trực tiếp khắc chết nàng ta chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao lại để nàng ta ở đây kêu la?"
Ngu Tử Khê nhìn ta, cúi đầu cười, "Chuyện này chỉ có thể nói trước mặt ta, nếu thừa tướng nghe được, thật là lỗi của nàng."
Ta gật đầu nói, "Bệ hạ nói rất đúng, là nô tì nói không uy nghĩ, lo lắng không chu toàn."
Hắn không cười, thân mình về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi nhìn ta.
Ta biết hắn thực chán ghét xưng hô như vậy, nhưng ta cố tình muốn nói.
Hắn không thoải mái, ta cũng không thoải mái, nhưng phần không thoải mái này của ta lại sinh ra một tia vui sướng.
Nếu quan hệ của hai người đã xuất hiện vết thương, làm sao tránh khỏi máu tươi đầm đìa.
"Nếu bệ hạ không có lời khác muốn nói, không bằng đi xem quý phi sớm một chút đi, quý phi mới mất long thai, trong lòng nhất định phi thường cần bệ hạ ăn ủi." Ta giả vờ nhìn bầu trời bên ngoài, mặt trời vừa lặn, mây đỏ che trời, trời vẫn sáng, "Đã trễ thế này, quý phi nhất định đã chờ rất lâu."
"Nàng nghĩ như vậy liền đuổi ta đi?" Ngu Tử Khê sắc mặt thập phần không tốt.
Thời điểm ta mới có thể cảm nhận được khí tức đế vương trên người hắn, khiến người ta hoảng sợ nhưng vẫn nói ra.
"Cùng bệ hạ ở chung một chỗ nô tì thở không nổi."
"Vậy thật là ủy khuất hoàng hậu." Hắn vuốt ve thành chén, dùng ánh mắt tinh tế phác họa mặt của ta, "Nàng chán ghét ta cũng tốt."
Ngu Tử Khê buông xuống một câu như vậy liền bước đi.
Ta kinh ngạc, hắn vậy mà không có quăng cái chén hoặc là hất một ly nước trà lên mặt của ta.
Nếu không thì cũng phạt ta cái gì chứ, cứ như vậy không để lại dấu vết gì, cảm giác cứ như đánh vào bông.
Ta đứng dậy đuổi theo hai bước, đến cửa phòng lại chậm chạp mãi không ra đi, Ngu Tử Khê đi rất chậm, gầy đi thật nhiều, từ sau lưng có thể thấy chỗ cổ hắn nổi lên xương cột sống.
Ta chậm chậm ngồi xổm xuống, cảm thấy hắn thật đáng thương.
- Còn nữa -