Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 8-10: Tuyết rơi




Biểu cảm của Nhu Phúc khi nhìn thấy miếng ngọc bội này là việc mà Triệu Cấu có ý thăm dò, thế nhưng nàng vẫn kiên quyết từ chối y ngoài cửa, khiến y bất đắc dĩ đành phải lệnh cho thị nữ giao miếng ngọc bội cho nàng, đồng thời cũng mất đi cơ hội có được đáp án.


Lần này sự chờ đợi dường như đã trở nên dài hơn. Bầu trời đêm có tuyết rơi, tuyết trắng nhẹ nhàng nhảy múa, đậu trên mặt y hóa thành những giọt nước tí hon, rồi rất nhanh tan biến. Cứ như vậy, bất giác nhận ra đêm đã khuya, áo choàng đã ướt gần nửa, y phục lạnh lẽo. Y kiên trì đứng ngoài cung thất của nàng, xem nàng lúc nào sẽ mở cửa ra.


Cuối cùng cửa cung cũng khẽ khàng mở ra. Nàng chậm rãi bước tới trong luồng sáng đổ dài trên nền đất, trong tay cầm miếng ngọc bội, đưa ra trước mặt Triệu Cấu, nói: "Muội không biết đây là thứ gì, trả lại cho hắn ta đi."


Triệu Cấu đón lấy ngọc bội, chuyển mắt nói với thị nữ phía sau nàng: "Mang áo khoác của công chúa tới."


"Không cần." Nhu Phúc xoay người, mệt mỏi nói: "Muội quay về ngủ đây."


Y vội vã giữ lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại đối diện với mình: "Cùng ta tới gặp hắn một lần."


Nàng cau mày giằng ra: "Muội không đi! Hắn và huynh có giao dịch gì thế? Lẽ nào những gì hắn nói huynh đều tin cả?"


Y ôm chặt lấy nàng: "Những gì nên tin, những gì không nên tin, ta đương nhiên biết. Thế nhưng nếu lần này muội không đi, về sau nhất định sẽ hối hận."


Nàng kinh ngạc dừng lại, mở lớn mắt nhìn y, hai người nhìn nhau hồi lâu, nàng mới bỏ cuộc, rũ mắt thấp giọng nói: "Được, muội đi cùng huynh, thế nhưng phải cách hắn xa một chút."


Y gật đầu, mệnh cho nội thị đứng một bên tới Tuyết Kính đình trong vườn mai đốt đèn bày ghế, sau đó vội vã chạy tới đón lấy chiếc áo khoác trong tay thị nữ, đích thân choàng lên cho Nhu Phúc, dịu dàng đội kín mũ giúp nàng, sau đó cùng nàng tiến về phía trước.


Tới Tuyết Kính đình, nàng nghiêng người ngồi xuống, không nhìn về phía Di Chân các phía xa xa, ánh mắt thẫn thờ rơi xuống mấy cành mai bên ngoài.


Y phục trong cung để tang cho Huy Tông ba năm. Nàng mặc một thân váy trắng, tới chiếc áo choàng cũng là màu trắng tinh khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dưới chiếc mũ lông chồn. Những chiếc đèn lồng treo bên ngoài và sắc mai đỏ cũng hài hòa cùng cảnh sắc, điểm thêm chút sắc màu lên nền tuyết trắng vô tận, khuôn mặt thanh sạch của nàng lặng lẽ đối diện với màn đêm.


Triệu Cấu khoanh tay đứng cạnh nàng, đưa mắt nhìn Di Chân các phía xa, thấy Hoàn Nhan Tông Tuyển ở nơi đó đã nhận được tin tức, thong thả sải bước ra khỏi các, lại bị mấy thị vệ khách sáo ngăn lại ở khoảng cách chừng bốn trượng. Y cũng không kháng nghị, bèn dừng bước ở đó, ánh mắt đau đáu nhìn theo bóng hình Nhu Phúc bất lực cảm khái, tựa như một tiếng thở dài không dấu vết.


Tông Tuyển không chớp mắt chăm chú nhìn nữ tử trong đình. Triệu Cấu biết y đang mong chờ nàng quay đầu lại, thế nhưng nàng vẫn giữ nguyên tư thế lúc ban đầu, mắt mày cũng chẳng động, giống như đã bị băng tuyết đêm sâu làm cho đông cứng.


"Hận hắn, thì nhìn hắn một cái đi, nhớ kĩ dáng vẻ cuối cùng của hắn." Triệu Cấu nhìn Tông Tuyển, bình thản như không nói với Nhu Phúc.


Nhu Phúc dường như không hiểu lời này lắm, thoáng ngây ra, bối rối quay sang nhìn Triệu Cấu, trầm mặc một khắc rồi cuối cùng cũng đứng lên, nhẹ nhàng xoay người, nhìn về phía Tông Tuyển.


Giữa lúc cử động, chiếc mũ lông mềm mại trượt xuống, rũ xuống cầu vai nàng, lông chồn trắng muốt cuộn tròn giống như một quả cầu tuyết. Mái tóc nàng bồng bềnh kết búi, lộ ra cần cổ trắng nõn, gương mặt thanh khiết như băng. Lúc này nàng đang khẽ mím môi, sắc mi nhàn nhạt, như hồ nước Thu cạn đáy.


Bốn mắt chạm nhau. Ý cười trong mắt Tông Tuyển lan tràn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn khóa trên gương mặt nàng, đồng thời cũng hơi cúi người xuống với nàng.


Sau khoảnh khắc nhìn thấy y, đáy mắt nàng đột nhiên ẩm ướt, vội vàng xoay người lại, quay về phía Tông Tuyển và Triệu Cấu không thể nào trông thấy, sau đó nhấc tay áo, lau đi dấu vết nào đó trên khuôn mặt.


Triệu Cấu hung hăng siết chặt miếng ngọc bội mát lạnh trong lòng bàn tay.


"Đưa Phúc Quốc trưởng công chúa hồi cung." Y lạnh lùng ra lệnh cho nội thị và cung nữ. Nhu Phúc nghe thấy vậy cũng cúi đầu xoay người, liếc nhìn y một cái, sau đó theo nội thị dẫn lối cất bước rời đi.


Thế nhưng đi được vài bước, nàng lại đứng lại, quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Cửu ca, lời ban nãy huynh nói với muội là ý gì?"


Y ôn hòa nhìn nàng, đáp: "Viện Viện, ta đồng ý với muội."


Nàng không hiểu, khẽ nhướng mày lên.


Y mỉm cười: "Ta đồng ý với muội một yêu cầu nào đó muội từng đưa ra với ta."


Nàng bàng hoàng hiểu ra, thấy trong đôi mắt y lướt qua một tia sáng kỳ dị, bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cũng vẫn không thốt ra nổi, đứng im lặng, sau đó xoay người rời đi.


Về tới các, Triệu Cấu ngồi xuống, nhìn Tông Tuyển, nhất thời không lên tiếng.


"Dường như nàng vẫn giống trước đây." Tông Tuyển cười, nói: "Giúp ta chăm sóc tốt cho nàng."


Lời này lọt vào tai Triệu Cấu khiến y cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói: "Giúp ngươi?"


Tông Tuyển gật đầu: "Phải. Vì ngày sau ta sẽ chính thức hỏi cưới nàng."


Biểu cảm kinh ngạc của Triệu Cấu khiến y mỉm cười.


"Ngài không cảm thấy, hòa thân là một cách tốt để nối lại quan hệ giữa hai nước hay sao?" Tông Tuyển thản nhiên hỏi.


Triệu Cấu nói: "Thế nhưng muội ấy đã gả cho người khác rồi."


Tông Tuyển cười khẩy: "Ngài và nàng, đều không coi phò mã kia ra gì đấy chứ?"


Triệu Cấu nhất thời không biết phản bác thế nào, sau đó lại nói: "Trẫm sẽ không gả muội muội mình cho kẻ mà nàng ấy hận."


"Hận?" Tông Tuyển nói: "Đối với nàng, trước nay yêu hận luôn không phân tách được rõ ràng."


Triệu Cấu lạnh nhạt nhìn ánh sáng khác thường trong đôi mắt Tông Tuyển, hỏi y: "Có thể giải thích một chút nàng ôm mối hận nhập nhằng nào với ngươi được không?"


Tông Tuyển bước tới trước cửa sổ, gần đó có những cành mai mảnh khảnh kiêu hãnh, mà tuyết và hoa mai không dính chút bụi đất nào, sạch sẽ tinh khiết, hương thơm như xưa, hồi tưởng lại ánh mắt thoáng qua như tuyết lạnh gió xa ban nãy của nàng, không nén được có chút mất mát: "Lúc ấy, thứ mà nàng muốn, là thứ ta không thể nào cho nàng. Kháng cự vẫn là thái độ mà nàng quen dùng nhất, bướng bỉnh như vậy, dẫn tới cuối cùng oán hận không nguôi..."